Tô Ảnh không ngờ Phó Thịnh sẽ nói chuyện kinh doanh cho mình nghe, thay đổi lại cách nghĩ, có lẽ đây là thể hiện anh tin tưởng mình, vậy nên Tô Ảnh nghiêm túc lắng nghe anh nói.
Phó Thịnh thấy Tô Ảnh nghiêm túc lắng nghe mình, tiếp tục nói với cô: "Ông nội bà nội đều đã lớn tuổi rồi, cơ thể không còn khỏe như trước nữa. Mà để bọn họ ở bên kia về lâu về dài, thì cũng không thực tế. Vậy nên bọn anh định sửa một con đường, tiện cho giao thông đi lại. Lúc trước, suối nước nóng này được nguoừi dân khai phá làm kinh doanh. Tuy nhiên do liên quan đến vị trí địa lý, công việc kinh doanh không được tốt cho lắm. Dù sao không phải tất cả các suối nước nóng đều nổi tiếng như suối nước nóng dưới chân núi Phú Sĩ."
Tô Ảnh gật đầu.
Phó Thịnh tiếp tục nói: "Sau đó Yến Hành có hứng thú với suối nước nóng này, dứt khoát mua cả ngọn núi. Anh vốn không định góp vốn, nhưng Yến Hành nói là không có ý định chính thức mở cửa kinh doanh suối nước nóng này, chỉ để trong phạm vi nhỏ một số người bọn anh dùng thôi, chủ yếu là chuẩn bị cho những người có tuổi ở các gia đình. Vậy nên anh mới đồng ý nhập bọn với Yến Hành. Mục đích hợp tác, cũng là vì trưởng bối trong nhà, có thể đến ngâm mình thư giãn bất cứ lúc nào."
Tô Ảnh lập tức phụ họa nói: "Như vậy cũng được."
Nghe thấy Tô Ảnh nói vậy, Phó Thịnh không khỏi bật cười, giơ tay lên gõ nhẹ lên trán của Tô Ảnh: "Nói như em rất hiểu chuyện kinh doanh vậy."
Tô Ảnh giơ tay lên sờ chỗ bị gõ, lẩm bẩm nói: "Dù sao cũng thuộc quyền sở hữu của anh, cũng đã mất tiền vào rồi… "
Phó Thịnh bật cười, tiếp tục nói: "Tương lai khu suối nước nóng này sẽ được mở theo hình thức hội sở tư nhân, chỉ mở cho tầng lớp thượng lưu. Tuy nhiên bây giờ còn chưa chính thức mở cửa, người bên ngoài cũng có thể đến trải nghiệm."
Tô Ảnh lập tức hiểu ra.
Khoản đầu tư vào việc mở rộng cải tạo lại lần này là khá lớn, chờ sau khi cải tạo lại xong, người bên ngoài muốn đến, chắc cũng không tới nổi.
Vậy nên chỉ có thể được sử dụng trong một phạm vi nhỏ.
Đây cũng là điều dễ hiểu.
Đám thiếu gia tiểu thư trong giới thượng lưu này, có ai mà không đến mấy hội sở cao cấp siêu vip
Vậy nên, bọn họ chỉ phong tỏa trong phạm vi nhỏ trong giới thượng lưu, cũng là điều có thể hiểu được.
"Bây giờ bên kia chỉ có mười mấy phòng, cũng coi như là thanh tịnh. Nhân dịp trước khi cải tạo xong, chúng ta đi thể nghiệm trước." Phó Thịnh tiếp tục nói: "Bên kia là vành đai địa chấn, có một ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động, thiên nhiên chưa được khai phá, ở mấy ngày là rất thoải mái. Nghe nói, rau được trồng ở bên kia, cũng có hương vị khác với các loại rau bên ngoài."
Tô Ảnh vừa nghe thấy điều này, hai mắt lập tức sáng lên, tràn đầy mong đợi nhìn Phó Thịnh.
Phó Thịnh chỉ thích Tô Ảnh dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
"Em mang theo mấy gia vị kia của em đi, thử với nguyên liệu nấu ăn ở bên kia, xem có mang đến linh cảm cho em không." Phó Thịnh khẽ mỉm cười nói: "Ở đấy mấy ngày, cũng để em thử nghiệm luôn."
Tô Ảnh dùng sức gật đầu: "Được được "
"Hôm thi đấu đó, có rất nhiều người nhận ra gia vị của em đến từ Tô gia. Em không muốn biết rõ điều này à?" Phó Thịnh vô tình hay hữu ý nhìn Tô Ảnh.
Tô Ảnh lắc đầu không tán thành: "Không muốn. Nếu mẹ em không nói, chắc mẹ em có điều gì đó khó nói. Em cần gì phải chọc vào trái tim cuả mẹ chỉ để biết mình có phải là truyền nhân của đồ ăn Tô gia hay không, em hoàn toàn không thèm quan tâm. Em cũng không có ý định ganh đua cao thấp với người khác trong kỹ thuật nấu nướng. Ngày hôm đó nếu không phải là Mao Vũ Phỉ bức người quá đáng, em cũng sẽ không thi đấu với cô ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT