Phó Thịnh và Mộc Minh lái xe trở về, con đường phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, giao thông hơi ngừng trệ, xe không thể lái về phía trước được.

Lúc này, có mấy đôi tình nhân đi ở ven đường, cô gái nũng nịu ôm cánh tay của bạn trai, muốn con heo nhỏ màu hồng được bày bán ở ven đường.

Chàng trai lập tức xoay người móc điện thoại di động ra mua con heo nhỏ này, rồi đưa cho bạn gái.

Cô gái vui vẻ tâm hoa nộ phóng, trao cho bạn trai một nụ hôn cuồng nhiệt ngay tại chỗ.

Mộc Minh thấy Phó Thịnh nhìn chằm chằm vào đôi tình nhân nhỏ, lặng lẽ giải thích nói: "Lúc nói yêu đương, bạn trai tặng mấy món quà nhỏ cho bạn gái, các cô gái đều sẽ rất vui vẻ."

Phó Thịnh như bị nhìn thấu tâm sự, vành tai hơi đỏ lên, anh lập tức thu hồi tầm mắt: "Tôi nhìn bọn họ bao giờ, chỉ đang nhìn xem mình đang kẹt xe ở chỗ nào mà thôi…"

Mộc Minh lập tức im lặng không nói gì.

Qua năm phút sau, con đường phía trước vẫn bị tắc, xe vẫn không di chuyển được.

Phó Thịnh đột nhiên phiền não mở miệng nói: "Đi, mua con heo nhỏ màu hồng kia, nhìn ngốc nghếch, giống y như cô ấy vậy…"

Mộc Minh cố nín cười, giờ vờ như không phát hiện ra điều gì cả, vội vàng xuống xe, đi qua bên đường mua con heo nhỏ màu hồng kia, đặt ở trước mặt Phó Thịnh.

Phó Thịnh cầm lấy con heo nhỏ màu hồng ngốc nghếch này, giống như nhìn phân thân của Tô Ảnh, nhéo mạnh vào má của con heo hồng, sau đó vứt sang một bên.

Mộc Minh thấy hành động hiếm có này của Phó Thịnh, không nhịn được quay mặt sang chỗ khác.

Không có mặt mũi để nhìn…

Dù sao trước kia Phó tổng đã từng yêu đương rồi, sao đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn ngây thơ như vậy

Được rồi, mối tình đầu của Phó tổng nhen nhóm ở những năm thiếu niên, tình yêu hồi đó, đúng là rất ngây thơ.

Với lại khoảng thời gian yêu đó rất ngắn ngủi, đúng là không thể tích lũy được kinh nghiệm gì.

Nghĩ như vậy, Mộc Minh lại cảm thấy có thể hiểu được Phó Thịnh.

Dù sao từ mười tám tuổi đến hai mươi sáu tuổi, trong tám năm đó, chuyện tình cảm của anh truyệt đối là số không

Bởi vì Phó Thịnh kẹt xe, vậy nên xe của bọn họ gần như là đồng thời chạy về biệt viện Gia Thịnh.

Tô Ảnh vừa xuống xe, đã thấy Phó Thịnh hùng hổ đi về phía mình, không đợi Tô Ảnh mở miệng chào hỏi, Phó Thịnh đã mặt đầy chê bai nhét con lợn nhỏ màu hồng vào trong tay của Tô Ảnh, nói: “Nhặt được trên đường đường, nhìn dáng vẻ xấu xí rất giống em. Cho em."

Nói xong, Phó Thịnh ngạo kiều xoay người rời đi.

Tô Ảnh nhìn con heo bông nhỏ trong tay.

Uả, Phó tổng nhặt đồ giỏi thế

Con heo bông nhặt được cũng đáng yêu thế này

Tô Ảnh ôm heo bông cười híp mắt, đứng ở phía sau nói: "Cám ơn Phó tổng…"

Phó Thịnh đi ở phía trước, nghe thấy Tô Ảnh nói vậy, bước chân hơi ngừng lại, ngay sau đó cất bước rời đi.

Làm thế nào cũng không che giấu được nụ cười trên khóe miệng.

Quả nhiên, cô thích những thứ có lông như thế này.

Phó Thịnh nói làm thêm giờ, cũng không tính là nói dối.

Mộc Minh và Cát Tuấn mang hết tất cả tài liệu cần xử lý ở trong công ty về nhà.

Đến bốn giờ chiều, mấy đại cổ đông của công ty đồng loạt kéo tới, thảo luận một số chuyện với Phó Thịnh.

Tô Ảnh là trợ lý đời sống của Phó Thịnh, tự nhiên là phải cùng chuẩn bị bữa tối với đầu bếp.

Tô Ảnh không chỉ làm món cá dương tiên và canh măng tươi như buổi trưa cam kết, còn ra tay làm một số món ăn tươi mới nhưng dễ tiêu hóa, rất có lợi cho dạ dày.

Tô Ảnh bày đồ ăn ở trên bàn trong phòng ăn, mùi thơm từ đồ ăn nhanh chóng lan tỏa ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play