Với Tô Ảnh mà nói, hẹn hò hay không hẹn hò, không quan trọng gì cả.
Ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy Phó Thịnh, ngày ngày ngủ ở cạnh phòng anh, như vậy càng thân thiết hơn so với hẹn hò, đúng không?
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện Mao Vũ Phỉ phỉ báng mẹ mình, Tô Ảnh cảm thấy không thể dễ dàng từ bỏ cái quyền lợi này.
Nếu cô thắng được, dựa vào cái gì phải nhường lại cho Mao Vũ Phỉ?
Cô không phải là người xấu, nhưng cũng không làm Thánh mẫu.
Nếu Mao Vũ Phỉ không phỉ báng mẹ cô, cô nhường cho cô ta cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nếu cô thắng được, dựa vào cái gì phải nhường?
Nghĩ như vậy, Tô Ảnh nói với đối phương: "Xin lỗi, đây là cơ hội tôi đã thắng được, tôi sẽ không nhường lại. Mao tiểu thư vẫn nên nghĩ cách khác đi!"
Quả nhiên, sắc mặt của đối phương rất xuất sắc!
Đối phương nghĩ Tô Ảnh chỉ là một con nhóc tầm thường.
Cuộc thi vừa kết thúc, cũng không truy cứu trách nhiệm của Mao Vũ Phỉ, chắc chắn là kẻ bình dân nhát gan sợ chuyện không dám đắc tội với người của xã hội thượng lưu.
Vậy nên quản gia mới dám đưa ra yêu cầu này.
Thậm chí ông ta đã nghĩ xong hết rồi, chỉ cần Tô Ảnh đồng ý, ông ta sẽ làm chủ thay tiểu thư, cho cô 20000 – 30000 mua chiếc túi xách tay coi như bồi thường là được.
Nào ngờ tới Tô Ảnh dám từ chối yêu cầu này?
Không đợi sắc mặt của ông ta trở nên xuất sắc, Tô Ảnh đã kéo Mạnh Tiểu Ngư rời đi.
Lúc đoạn nhạc đệm này truyền vào trong tai Phó Thịnh, Phó Thịnh khẽ bật cười nói: "Coi như tiểu ngốc nghếch này thông minh một lần. Nếu cô ấy dám nhường đi, bổn thiếu gia sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô ấy đâu. Nếu tiểu ngốc nghếch đã thắng cuộc thi lần này, như vậy cứ để cô ấy tận hưởng đi, cùng hẹn hò với bổn thiếu gia!"
Nói xong, vẻ mặt của Phó Thịnh càng dễ chịu hơn.
Anh bắt đầu mong đợi cuộc hẹn riêng với Tô Ảnh rồi.
Sau khi Tô Ảnh và Mạnh Tiểu Ngư rời khỏi biệt thự, cô đưa Mạnh Tiểu Ngư đến ngã tư.
Mạnh Tiểu Ngư vội vàng nói với Tô Ảnh nói: "Được rồi được rồi, cậu đừng tiễn mình nữa, mình đón xe ở chỗ này về là được. Còn nữa, Tô Ảnh, cậu thật sự không giận mình à?"
Tô Ảnh lắc đầu.
Mạnh Tiểu Ngư thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không tức giận là tốt rồi. Qua mấy ngày nữa, đoàn làm phim《 Thôn Thiên Đại Đế 》 sẽ chuẩn bị lên sóng, trước khi lên sóng cần phải làm một số hoạt động tuyên truyền. Đến lúc đó, mình có thể sẽ rất bận rộn, không thể đi tìm cậu được."
Tô Ảnh gật đầu: "Không có gì, cậu bận rộn là tốt cho cậu."
Mạnh Tiểu Ngư nháy nháy mắt.
Cô ta không nói cho Tô Ảnh biết, trong đợt tuyên truyền phim《Thôn Thiên Đại Đế》 của đoàn làm phim lần này, Diệp Tự cũng sẽ lộ mặt.
Mặc dù chỉ là lộ mặt, nhưng Mạnh Tiểu Ngư không muốn để Tô Ảnh chạm mặt với Diệp Tự lần này.
Không biết tại sao, Mạnh Tiểu Ngư luôn cảm thấy ánh mắt Diệp Tự nhìn Tô Ảnh, không giống với nhìn người khác.
Diệp Tự chưa bao giờ nhìn thẳng vào người khác quá lâu, nhưng lúc nhìn thấy Tô Ảnh, hai mắt sẽ tỏa sáng.
Mạnh Tiểu Ngư tuyệt đối sẽ không để giữa bọn họ phát sinh chuyện gì, vì vậy cô ta đành phải che giấu Tô Ảnh.
Nhưng Tô Ảnh thật sự không thèm quan tâm.
Duyên phận giữa cô và kể gió trăng, chỉ giới hạn là tri kỷ trong âm nhạc, chứ không phải là trong cuộc sống.
Với lại, cô chỉ hát bài hát chủ đề và nhạc đệm, không có tư cách cùng đi tuyên truyền với đoàn làm phim.
Sau khi tiễn Mạnh Tiểu Ngư đi, Tô Ảnh lái xe trở lại biệt viện Gia Thịnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT