Phó Thịnh cười khẽ: “A, đúng rồi, cô ta gửi cho tôi hai cái thiệp mời, vậy đưa cho Tô Ảnh.”

Mộc Minh lập tức đưa thiệp mời, cho Tô Ảnh.

Tô Ảnh bất ngờ cầm lấy thiệp mời, lòng khẽ động: Nếu luôn có người chẳng biết tại sao lại hỏi mình có quan hệ với Tô gia, không bằng đi buổi tiệc này, xem đồ ăn mình làm, và đối phương giống nhau chỗ nào?

Sau khi hạ quyết tâm, Tô Ảnh lại cẩn thận nhìn thiệp mời, phát hiện mỗi thiệp mời đều có thể dẫn theo một người bạn tham gia.

Bạn?

Dẫn ai đi?

Ngay lúc này, Mạnh Tiểu Ngư gửi cho Tô Ảnh đoạn phim ngắn hài hước, Tô Ảnh vội hỏi cô: “Tiểu Ngư, buổi tiệc có thể dẫn bạn theo, cậu có muốn đi với mình không? Tiệc giới thiệu người thừa kế ẩm thực Tô gia.”

Mạnh Tiểu Ngư gửi biểu cảm hoảng sợ, sau đó gửi giọng ghi âm qua: “Cậu nói cái gì? Ẩm thực Tô gia? Cậu nói Mao Vũ Phỉ sao? Trời ơi trời ơi, cô ấy giống như công chúa! Tiệc của cô ấy cư nhiên lại mời cậu? Mình thật sự có thể đi sao? Trời ơi, có trời mới biết mình rất muốn nếm thử đồ ăn của Tô gia!”

Trong nháy mắt Tô Ảnh mỉm cười, trả lời tin của cô: “Vậy đi, quyết định như vậy. Trước khi mình rời khỏi nhà sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Mạnh Tiểu Ngư thường xuyên viết kịch bản cùng nhóm, tiếp xúc với nhiều người, đương nhiên cũng nghe tới ẩm thực Tô gia.

Tuy hiện tại ẩm thực Tô gia đã suy tàn, nhưng, Tô gia có hai người là trụ cột, cha con Tô Tập và Tô Thực thỉnh thoảng lại bày ra tay nghề trong bếp của mình, ngày lễ ngày tết hoặc khi gặp gỡ khách quý, tự tay bọn họ nấu ăn.

Phàm là người đã nếm qua đồ ăn của Tô gia, đều khen không dứt miệng.

Chỉ tiếc, Tô Tập năm nay đã hơn chín mươi tuổi, chảo rất nặng để đảo, khi Tô Thực còn trẻ, nhưng cũng là người đã bảy mươi.

Mỗi lần nấu ăn, Tô Thực đều phải nghỉ ngơi rất lâu.

Cho nên, có thể thưởng thức ẩm thực Tô gia đã ít lại còn rất ít. Trừ phi là nhân vật quý, nếu không không thể ăn được

Dù sao, Tô gia tích góp của cải nhiều năm như vậy, cũng đủ để người Tô gia cơm áo không lo.

Năm đó cha Tô Tập là Tô Duy Dân làm rạng rỡ ẩm thực Tô gia, có khả năng dự đoán phi thường đã mua không ít sản nghiệp.

Bây giờ Tô gia dựa vào sản nghiệp đó, đã trở thành nhà giàu có phú quý.

Cho nên sau khi Tô Như Thiến lấy chồng, Tô gia cũng không làm các món ăn của Tô gia nữa.

Muốn nếm món ăn Tô gia, chỉ có thể đến Tô gia ăn chực.

Có lẽ rất quý hiếm, mặc dù đồ ăn Tô gia đã chính thức đóng cửa, nhưng mọi người khắp nơi đều truyền với nhau về ẩm thực Tô gia.

Mạnh Tiểu nghe nói có thể đến nếm thử đồ ăn của Tô gia, bỏ bản thảo trong tay xuống, máy tính không kịp tắt, lập tức chuẩn bị tham gia tiệc!

Mạnh Tiếu Ngư như vậy, người khác cũng không thua gì.

Khi bọn họ nghe nói Mao Vũ Phỉ mở tiệc, mời mọi người đến nếm thử đồ ăn của Tô gia, nếu có thời gian đến đây, không có thời gian cũng phải kiếm thời gian để đến!

Ẩm thực Tô gia, không phải muốn là có thể ăn!

Đến ngày diễn ra buổi tiệc.

Mao Vũ Phỉ đã chuẩn bị tốt mọi thứ.

Trang phục đầu bếp màu trắng, bộ dáng đội thêm chiếc mũ đầu bếp, thật giống như vậy.

Những người khách đều tới biệt thự của Mao Vũ Phỉ, vẻ mặt chờ mong nhìn thấy Mao Vũ Phỉ.

Nếu buổi tiệc của người khác, những người này còn có thể vui vẻ cùng nhau nói chuyện phiếm về công việc.

Nhưng tới nơi này, mọi người đều thảo luận về đồ ăn, không ai nói chuyện công việc.

Khi Tô Ảnh dẫn theo Mạnh Tiểu Ngư đến, nhìn thấy hình ảnh này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play