"Đúng vậy, người có thể khiến đại thiếu gia lúc nào cũng dẫn theo, có lẽ cũng chỉ có một mình Tô Ảnh. Vừa rồi lão phu nhân cố ý hiểu lầm thân phận Tô Ảnh, đại thiếu gia cũng không giải thích. Xem ra, đại thiếu gia nhà chúng ta thật sự đã có tình cảm với cô gái Tô Ảnh này rồi." Lý quản gia dù già những vẫn rất minh mẫn, những biểu hiện vừa rồi của Phó Thịnh và Tô Ảnh bà đều nhìn trong mắt, sống hơn nửa đời người rồi, sao có thể không nhìn ra được
Thật ra thì lần đầu tiên Phó Thịnh dẫn Tô Ảnh về nhà, Lý quản gia đã nhận ra năm, sáu phần.
Chỉ là loại chuyện này, lão phu nhân không nhắc tới, bà sẽ không chủ động nói ra.
Bây giờ lão phu nhân đã nhận ra, vậy thì bà cũng không ngại lắm mồm vài cậu, phụ họa lão phu nhân một chút.
"Bà cũng nhận ra đúng không? Thằng cháu lớn này của tôi à, từ trước đến giờ chỉ có khẩu xà tâm phật, không chịu chủ động thừa nhận lòng mình. May mà cô bé đó không tệ, mặc dù xuất thân có bình thường một chút, nhưng Phó gia chúng ta không thiếu những thứ phù phiếm đó, cái Phó gia cần chỉ là thật lòng." Phó lão phu nhân đã hơn chín mươi tuổi, nhưng đầu óc minh mẫn, cái gì cũng nhìn thấu.
"Nghe nói tối qua đại thiếu gia còn đội mưa lên núi cứu Tô Ảnh." Lý quản gia cười nói: "Có thể khiến đại thiếu gia mang màng tất cả như vậy, Tô Ảnh là người đầu tiên. Cho dù cô gái Ninh Y Lan trước đây cũng không được như thế!"
Nghe thấy Lý quản gia nhắc đến Ninh Y Lan, nụ cười trên môi lão phu nhân nháy mắt nhạt đi mấy phần, nói: "Đứa em gái Ninh Y Lan để lại đó có phải sắp về rồi không?"
"Đúng vậy, lão phu nhân." Lý quản gia trả lời: "Ninh Y Giai đó ở nước ngoài nhiều năm, đến tận bây giờ cũng không thèm về thăm ngài đến một lần. Nói thế nào đi nữa thì tiền ăn uống, sinh hoạt, học phí của cô ta mấy năm nay đều là của Phó gia đấy."
"Nếu như nó hiểu chuyện, tương lai lập gia đình, cho nhiều đồ cưới một chút là được. Nếu như không hiểu chuyện..." Phó lão phu nhân lạnh mặt: "Tôi tuyệt đối không cho phép nó quấy rối chuyện hôn sự của Phó Thịnh. Nghe nói, cô ta thường xuyên cách một ngày lại gọi điện cho Phó Thịnh?"
"Dạ, lão phu nhân." Lý quản gia biết những chuyện này không thể qua mắt lão phu nhân, bèn nói: "Đại thiếu gia chỉ vì dỗ cô ta vui mà lại mua cho cô ta một chiếc Lamborghini bên nước ngoài."
"Hừ." Phó lão phu nhân hừ lạnh, không nói gì nữa.
Lão phu nhân không vui, điều này vô cùng rõ ràng.
Đến xế chiều, Phó Thịnh gõ cửa phòng, thò đầu vào gọi: "Rảnh thì ra đây với tôi."
"Dạ, Phó tổng." Tô Ảnh vội bỏ lại quyển sách trong tay, đựng dậy nhanh chóng đi theo Phó Thịnh ra ngoài: "Phó tổng, cần đi đâu vậy?"
Phó Thịnh ngẩng đầu nhìn rừng đào ngoài nhà, nói với Tô Ảnh: "Tay nghề của cô không tệ, qua đây dạy tôi một chút, tôi muốn nấu cháo bồi bổ cho bà nội. Tôi là do một tay bà nuôi lớn, bây giờ bà bệnh rồi, dĩ nhiên người làm con cháu như tôi phải làm tròn chữ hiếu."
Tô Ảnh lập tức đứng thẳng người, híp mắt cười tươi: " Được, tôi nhất định sẽ dạy anh thật kĩ!"
Dứt lời, Tô Ảnh tiện tay buộc mái tóc dài lại, xắn tay áo lên, một bộ như sắp ra trận giệt giặc.
Phó Thịnh thấy Tô Ảnh còn kích động, hưng phấn hơn cả mình thì khóe miệng vô thức nhếch lên.
Trong Phó trạch có tận mấy nhà bếp, nhưng Phó lão nguyên soái và Phó lão phu nhân chỉ dùng độc duy nhất một căn.
Tô Ảnh và Phó Thịnh vừa vào, lập tức có người chào đón nồng nhiệt: "Đại thiếu gia, sao cậu lại đến đây thế này?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT