Lúc này, gió lớn đã ngừng, nhưng mưa rơi càng lúc càng dày.
Tô Ảnh chỉ cảm thấy trước mắt là màn mưa trắng xóa, mờ ảo không thấy rõ mặt người.
Nhưng trong một thoáng, Tô Ảnh vẫn trông thấy sự lo lắng cùng không cam tâm trong mắt Ngu Đình Huyên.
Cô ấy đang lo cho mình ư?
Cô ấy lo mình xảy ra chuyện Phó Thịnh sẽ trách cứ, hay chỉ đơn thuần là lo cho cô thôi? Là vế sau đúng không?
Tô Ảnh bỗng cảm thấy có chút ấm áp len lỏi trong đáy lòng.
Không cần biết thế nào, Ngu Đình Huyên đã vì an toàn của cô mà từ bỏ cơ hội báo thù.
Cô phải ghi nhớ ơn tình này.
Trong lúc Tô Ảnh đang miên man suy nghĩ, gã mặt sẹp và Ngô tiểu thư cùng Vương Oánh Oánh đã kéo cô lùi một đoạn xa, Ngu Đình Huyên và vệ sĩ vẫn bám sát theo.
Hai phe âm thầm giữ khoảng cách 3 mét.
Ngu Đình Huyên chỉ mới tạm thời khỏe lại, sắc mặt vừa có chuyển biến tốt, bị mưa lớn xối một lát lại trở nên trắng bệch.
Nhưng Ngu Đình Huyên không hề biểu lộ một chút mệt mỏi, từng bước bám theo.
Ngu Đình Huyên và Mẫn Chỉ đều không dám lơ là, mặc kệ màn mưa như thác lũ trên đầu, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ba người kia.
Đến cổng lớn.
Bên ngoài là đường đất với bùn lầy trơn trượt.
Nước chảy xiết thành dòng suối nhỏ, dâng cao đến mắt cá chân bọn họ.
Bây giờ là đầu hè, thời tiết trong thành phố dễ chịu, nhưng nơi đây là trên núi!
Mới mưa một lát không khí đã tràn ngập hơi lạnh, lạnh đến Tô Ảnh cắn chặt môi, cho lo mình vừa run là con dao trên cổ lập tức không cẩn thận cứa vào.
Bỗng, gã mặt sẹo kia dừng bước, nói với Ngu Đình Huyên: "Ngu Đình Huyên, muốn Tô Ảnh sống, cô đến đổi!"
Chuyển biến này khiến sắc mặt mọi người đồng loạt đổi sắc.
Gã thấy Ngu Đình Huyên đổi sắc mặt, mới như nắm chắc phần thắng nhếch môi: "Ngu tổng, tôi nghĩ cô cũng có ‘phụ nhân chi nhân*’ mà đúng không?"
(* có thể hiểu nôm na là lòng nhân ái của phụ nữ)
Sắc mặt Ngu Đình Huyên tối sầm.
Gã nói không phải không có lý.
Vừa rồi Ngu Đình Huyên thuận lợi trốn thoát, nếu như bay giờ không quản an toàn của Tô Ảnh mà giết chết bọn họ, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng Ngu Đình Huyên không làm như vậy.
Ở trong mắt gã, đó chẳng phải là ‘phụ nhân chi nhân’ hay sao?
Mẫn Chỉ nhìn Ngu Đình Huyên, đáy mắt khẽ lóe, nhưng không nói gì.
Vừa rồi trước mặt mọi người, Ngu Đình Huyên không do dự thay thế Ngô tiểu thư.
Nhưng bây giờ, nơi này là cổng biệt thự, trừ Ngu Đình Huyên, Mẫn Chỉ ra thì cũng chỉ có bảo vệ của Ngu gia.
Nói khó nghe.
Nếu như Ngu Đình Huyên từ chối trao đổi, mặc cho gã mặt sẹo giết Tô Ảnh, cũng không ai hay biết.
Chỉ một mình Mẫn Chỉ, căn bản không đủ để thuyết phục mọi người.
Bởi vì trước đó Ngu Đình Huyên đã không màng nguy hiểm trao đổi với Ngô tiểu thư ngay trước mặt mọi người, cho nên cho dù Mẫn Chỉ nói với mọi người, Ngu Đình Huyên lòng dạ ác độc vì báo thù mà không quan tâm đến tính mạng của Tô Ảnh, mọi người có lẽ cũng chẳng ai tin.
Cộng thêm, mặc dù Tô Ảnh là tợ lí của Phó Thịnh, nhưng cũng chỉ là trợ lí.
Một Tô Ảnh nhỏ nhoi, còn chưa đủ tư cách đứng ngang hàng với Ngu Đình Huyên.
Nói cách khác, cứ cho là mọi người tin đi, nhưng cũng không ai ngu mà đối đầu với Ngu Đình Huyên, bọn họ chắc chắn sẽ không hề do dự mà đứng về phe Ngu Đình Huyên.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, bọn họ rõ ràng hơn ai hết.
Cho nên, Mẫn Chỉ mới lựa chọn im lặng, chỉ nhìn Ngu Đình Huyên.
Cho dù Ngu Đình Huyên lựa chọn thế nào, Mẫn Chỉ đều có thể hiểu.
Trên thế giới này không có ai không trân trọng tính mạng của mình, hết lần này đến lần khác làm người tốt.
Làm người tốt cũng cần chọn lọc trường hợp.
Ngu Đình Huyên khẽ cười, ngẩng đầu nhìn Tô Ảnh, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng: "Tô Ảnh."
Tô Ảnh ngẩng đầu nhìn Ngu Đình Huyên, cách màn mưa trắng xóa, nhưng kỳ lạ là cô lại thấy rõ sự nhiệt tình cùng chân thành nơi đáy mắt Ngu Đình Huyên.