Phó Thịnh vẫn ung dung sải bước, phảng phất như toàn bộ giang sơn đều bị anh giẫm đạp dưới chân.
Lên xe, Mộc Minh cụp ô lại, nói: "Phó tổng, tài liệu anh bảo tôi tìm kiếm đã chỉnh lí xong xuôi."
Phó Thịnh nhếch miệng, cười như có như không, thản nhiên nói: "Cứ giữ trước, những thứ đó phải đổi được một món tiền lớn mới đáng!"
Phó Thịnh bên này ung dung nhàn nhã, mà bên Ngu Đình Huyên đã gươm súng sẵn sàng.
Ngu Đình Huyên thấy đối phương thản nhiên thừa nhận người đứng sau lưng mình, liền biết kẻ này không hề sợ gì cả.
Cũng đúng.
Đêm khuya mưa to gió lớn, cả mạng lẫn sóng đều không có, thậm chí còn không có cả thiết bị cầu cứu đơn giản nhất.
Đường xuống núi cũng chỉ có duy nhất một lối
Cho dù gã đàn ông này chịu tránh ra để bọn họ xuống núi, bọn họ cũng không dám!
Trời tối đường trơn, lỡ mà sảy chân một cái, không chết cũng phải mất nửa cái mạng.
Có cho mười cái gan bọn họ cũng không dám!
Mặc dù bọn họ muốn được gả vào nhà giàu, nhưng bọn họ cũng sợ chết!
Ngu Đình Huyên cười lạnh: "Tôi ngược lại muốn biết, đống gia sản kếch xù kia của Ngu gia, bọn họ định chia thế nào?"
Vết sạo trên mặt càng khiến người đàn ông kia càng hung tợn, gã cười trả lời: "Ngu tiểu thư không cần kéo dài thời gian. Cái biệt thự này ở vị trí thế nào, Ngu tiểu thư rõ hơn ai hết. Cho dù cô có kéo dài thời gian, cũng không có ai đến cứu đâu. Trạm phát tín hiệu ở đây bị tôi phá hết rồi! Ai cũng đừng hòng báo cảnh sát. Mà với cái thời tiết thế này, cho dù có báo, đám cảnh sát kia cũng phải trời sáng mới lên được núi! Cho nên, mọi thứ đều chỉ phí công vô dụng!"
Gã vừa dứt lời, đám tiểu thư kia lập tức ôm mặt thay nhau khóc ré lên.
Lúc đầu chỉ có một hai người khóc, từ từ, những người khác cũng dần khóc theo.
Ai cũng khóc đến xe gan xé ruột, ai cũng khóc đến hối hận.
Nhưng có ích gì chứ?
Đến năng lực cầu cứu bọn họ còn chẳng có!
Bấy giờ, Ngô tiểu thư bỗng hét toáng lên: "Ngu tiểu thư, cứu mạng! Cứu tôi với! Tôi nhận lời mời của cô nên mới đến đây, nếu như tôi ở chỗ này có bất trắc gì, Ngu gia nhà cô gánh nổi trách nhiệm không?"
Ngu Đình Huyên trầm mặt, nói với gã kia: "Thế này, không cần biết bọn họ cho anh bao nhiêu tiền, tôi cho anh gấp mười lần, đồng thời không truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào, hơn nữa còn cho anh một thân phận an toàn, hợp lý hợp pháp rời khỏi nơi này, chỉ cần anh thả Ngô tiểu thư ra, tất cả chúng ta đều có thể bàn bạc!"
Để chứng minh mình nói thật.
Ngu Đình Huyên nghoảnh đầu nói với trợ lí còn lại của mình: "Đi lấy túi xách của tôi đến đây, cả thẻ ngân hàng nữa, mang hết đến!"
Nói xong, Ngu Đình Huyên lại nói: "Tôi không mang nhiều tiền trong người, nhưng tôi có mang thẻ, nếu không nhầm thì tổng cộng là tám nghìn vạn, đủ cho anh ăn tiêu sung sướng một phen."
Nói xong, Ngu Đình Huyên lại tháo hết trang sức đắt giá trên người xuống, đặt xuống đất, vẻ mặt bình thản.
Gã đàn ông cười phá lên: "Ngu tổng đúng là đủ sảng khoái! Đáng tiếc, điều kiện bên kia đưa ra quá mực ưu đãi, chút tiền này của cô còn chưa lọt được vào mắt tôi. Muốn Ngô tiểu thư bình an, có thể, đổi con tin, cô đến làm!"
Gã vừa dứt lời, Tô Ảnh lập tức vội vàng nhìn Ngu Đình Huyên, không nhịn được gọi: "Ngu tổng!"
Ngu Đình Huyên phất tay, ngăn hét những lời Tô Anh muốn nói lại, bản thân thì bình tĩnh nhìn gã đàn ông, nói: "Tối nay anh nhất quyết phải giết tôi?"
Gã gật đầu: "Không sai."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT