Phó Thịnh cười khẽ: “Nhưng mà tôi cũng không hoàn toàn làm ông nội và ba đè nặng mà đánh, cũng ép cho bọn họ lùi một bước.”

Tô Ảnh lại lần nữa ngẩng đầu nhìn Phó Thịnh, đôi mắt cô sáng lấp lánh, trong ánh mắt tràn đầy tín nhiệm và cổ vũ.

Phó Thịnh không nhịn được giơ tay nhéo má Tô Ảnh, xúc cảm làm người ta yêu thích không muốn buông tay.

“Tuy đã đồng ý người ta cuối năm sẽ kết hôn nhưng người tôi cưới sẽ do tôi định đoạt. Người trong nhà không có quyền hỏi đến.” Phó Thịnh bỗng nhiên thả lỏng nói: “Cho nên cô nói ván cờ này ai thắng ai thua đây?”

Đôi mắt Tô Ảnh lấp lánh nhìn anh: “Phó tổng, ngài chưa bao giờ làm mình có hại, ngài muốn không chỉ có quyền tự chủ hôn nhân của mình.”

Phó Thịnh chợt phá lên cười: “Đồ ngốc cô cũng có ngày thông minh nhỉ. Không sai, ngoại trừ người nhà phải đồng ý cô dâu mà tôi lựa chọn, hơn nữa cô ấy có thân phận gì bọn họ cũng không có quyền can thiệp.”

Không biết vì sao nghe những lời này của Phó Thịnh, trái tim Tô Ảnh không hiểu sao lại đập lỡ nhịp.

“Người bình dân cũng không có vấn đề gì sao?” Tô Ảnh theo bản năng buột miệng thốt ra.

“Ừ.” Phó Thịnh như cười như không nhìn cô.

Không biết vì sao đáy lòng cô lại tung tăng nhảy nhót, có chút vui vẻ thế này.

Tuy không ngay bản thân cô cũng không biết vì sao mình vui vẻ.

Có lẽ, có lẽ vì Phó Thịnh mà vui vẻ chăng?

Dù sao thân là trưởng tử, trưởng tôn Phó gia, tương lại sẽ gánh vác gánh nặng và áp lực không nhỏ.

Cho nên nửa kia cũng phải là người chung giai tang.

Mà Phó Thịnh có thể tùy ý lựa chọn đối tượng kết hôn… chứng minh… chứng minh anh ta sẽ gặp được người mình yêu sao?

Người yêu sao?

Sẽ là… Sẽ là… Ai đây?

Trái tim Tô Ảnh đột nhiên đập nhanh hơn vài phần.

Cô kích động, buột miệng thốt ra: “Vậy Phó tổng, ngài sẽ kết hôn với Ngu Đình Huyên sao?”

Phó Thịnh nghe thấy cô nói vậy, anh đột nhiên đè ép qua: “Vậy cô hy vọng tôi và Ngu Đình Huyên ở bên nhau sao?”

Tô Ảnh đột nhiên không kịp phòng ngừa, thân thể cứng đờ, cứ thế trơ mắt nhìn Phó Thịnh đè ép bản thân mà không thể nói ra một lời.

Lúc này mặt trời đã hiện lên ở đường chân trời.

Ánh nắng ban mai không hề bủn xỉn xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng rồi dừng ở trên người Phó Thịnh.

Dưới ánh nắng nhu hòa, Tô Ảnh thấy được đôi mắt sâu thẳm của anh cùng với đôi môi ngày càng tới gần kia.

Công thêm dung nhan tràn ngập dụ hoặc, nháy mắt Tô Ảnh như chết máy, hoàn toàn trống rỗng không nói nên lời.

Phó Thịnh cũng không gấp gáp chờ cô trả lời mà từng chút tới gần.

Thân thể dần đè ép qua.

Tô Ảnh không nhịn được lùi ra sau, chờ đến khi phía sau không có lực chống đỡ, cô lập tức ngã nằm xuống thảm trắng.

Mà Phó Thịnh cũng không đình chỉ động tác, tiếp tục đè áp qua.

Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không tâm mà Tô Ảnh cứ cảm thấy nhiệt độ không khí nóng lên mấy độ.

Cả người như bị ném vào bên trong lò sưởi, ấm áp sau đó nhiệt huyết sôi trào.

Đôi môi Phó Thịnh ngày càng gần, sắp chạm tới môi cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play