Tô Ảnh cúi đầu, thương cảm nói: “Đây là quần áo thiết kế cho mẹ. Khi còn nhỏ mẹ tôi thích nhất là sườn xám, sau này vì trong nhà khó khăn, không trả nổi tiền học dương cầm cho tôi nên mẹ phải bán quần áo lấy tiền. Hiện tại cuối cùng tôi cũng trưởng thành, cũng có năng lực kiếm tiền nên muốn đề bù tiếc nuối năm đó cho bà.”

Sầm Yến Hành nghe Tô Ảnh nói như vậy, anh ta lập tức nghiêm túc lại, nói: “Sao cơ? Khó trách cô còn nói rõ là thêu hai mặt, thì ra là vậy. Lúc đó tôi còn vô ý nghe thấy có người thiết kế quần áo như vậy còn thấy kỳ quái, cho nên mới chú ý một chút. Không nghĩ tới người đặt là cô. Nếu là quà cho dì, tôi sẽ tặng thêm đủ bộ.”

Nói xong, Sầm Yến Hành móc điện thoại ra gọi: “Đi lấy mẫu giày mới đắt nhất tới đây, ừ, thêu hai mặt.”

Tô Ảnh nghe được Sầm Yến Hành nói như vậy, cô thấy hơi ngượng ngùng: “Sầm thiếu, tôi không có đủ tiền. Thiết kế bộ quần áo này đã tiêu hết 6 con số trong sổ tiết kiệm của tôi rồi.”

Sầm Yến Hành ngó Tô Ảnh một cái, nói: “Chọn đồ từ chỗ tôi còn nói gì mà tiền chứ? Lại nói tôi thiếu con số tiền kia của cô hả?”

Tô Ảnh đứng ngồi không yên: “Như vậy không tốt lắm đâu?”

Sầm Yến Hành bỗng nhiên cười xấu xa nhoài người tới, chờ cách Tô Ảnh chừng 30cm mới dừng lại: “Này tiểu Ảnh, cô nói thật với tôi đi, hiện tại cô và Phó Thịnh có phải…?”

Ban đầu nghe Sầm Yến Hành nói, Tô Ảnh chưa hiểu gì, chờ nhìn thấy nụ cười xấu xa của anh ta, cô mới hiểu ra, hiểu nhưng vẫn trả lời xảo quyệt như thật: “Phó tổng nói cái gì chính là cái đó. Ngài vẫn nên hỏi Phó tổng thì hơn!”

Sầm Yến Hành thấy Tô Ảnh không mắc câu, cảm thấy tiếc nuối nhìn cô nói: “Đúng là nha đầu lanh lợi.”

Tô Ảnh rầu rĩ nhìn Sầm Yến Hành, lúc này mới đứng lên, nói: “Sầm thiếu, nếu không có chuyện gì khác vậy tôi xin phép đi trước.”

“Không vội.” Sầm Yến Hành nhìn thoáng qua Tô Ảnh, nói: “Tôi đã gửi tin nhắn cho Mẫn Chỉ, cô ấy nói lát nữa sẽ qua tìm cô đấy.”

Tô Ảnh cho rằng Mẫn Chỉ tìm mình có việc nên lập tức gật đầu: “Được rồi.”

Mẫn Chỉ tới rất nhanh.

Sầm Yến Hành phân phó người mang giày thêu tới, không đợi Tô Ảnh ngăn cản đã cho hết vào hộp mới.

Quần áo và giày thêu đều bọc xong thì Mẫn Chỉ tới.

“Mẫn Chỉ.” Tô Ảnh nhìn đến Mẫn Chỉ lập tức đứng lên, ánh mắt tràn ngập vui vẻ nhìn cô ấy.

“Mình không tới muộn đúng không?” mc nhìn nhìn chiếc hộp đóng gói trên bàn, cô lập tức quay đầu nói với Sầm Yến Hành: “Tô Ảnh tới cửa hàng nhà anh thiết kế anh còn không biết xấu hổ thu tiền của cô ấy?”

Sầm Yến Hành lập tức nhấc tay làm bộ đầu hàng: “Vâng, vâng, vâng, Mẫn nhị tiểu thư dạy phải. Tiền này thật không thể thu, vậy anh phân phó ngay thu ngân tiền lấy từ đâu trả về đó. Được rồi, hai người trò chuyện đi, anh ra ngoài trước.”

Nói xong, Sầm Yến Hành xoay người rời đi.

Tô Ảnh tiến lên nắm tay Mẫn Chỉ, nhỏ giọng nói; “Vậy thì ngại quá.”

“Có gì mà ngại?” Mẫn Chỉ không để bụng, giải thích: “Sầm gia vốn dĩ chính là thế gia dệt vải. Sầm Yến Hành nắm trong tay mạch máu ngành sản xuất dệt may. Có thể nói, ngành sản xuất dệt may cả nước đều phải nhìn sắc mặt anh ấy để làm việc. Bảo anh ấy tặng cậu bộ quần áo thì tính là gì?”

Mẫn Chỉ kéo Tô Ảnh ngồi xuống, nói: “Không phải cậu không biết sản nghiệp của Sầm gia đấy chứ?”

Tô Ảnh mờ mịt: “Mình không để ý lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play