Tô Ảnh theo bản năng muốn đẩy Phó Thịnh ra, lại kịp phản ứng lần nữa, nếu như cô cứ như vậy đẩy Phó Thịnh ra, vậu chẳng phải cô sẽ...
Bởi vậy, sau khi Tô Ảnh gọi một tiếng Phó tổng, cả người cứng ngắc như khúc gỗ, không nhúc nhích được nữa.
Thẳng thắn mà nói, hiện tại không chỉ Tô Ảnh toàn thân cứng ngắc, Phó Thịnh cũng giống vậy.
Trước giờ anh chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với một người phụ nữ.
Cho dù là mối tình đầu của anh, cũng chưa từng có.
Trước mắt, Tô Ảnh trần truồng ôm lấy anh, hơn nữa còn dùng tư thế lúng túng như thế.
Anh là người đàn ông bình thường mà!
Mà lại người ôm lấy anh, còn là Tô Ảnh anh cũng không ghét thậm chí rất sẵn lòng chơi đùa ——
Trong lúc nhất thời Phó Thịnh cũng ngây ngẩn cả người.
Qua hồi lâu, trong âm thanh của Phó Thịnh mang theo chút bối rối, cái tỉnh táo lại trước tiên: "Kêu la cái gì! Tắm mà cũng phải ngâm nước!"
Tô Ảnh tủi thân nhỏ giọng trả lời bên tai Phó Thịnh: "Phó tổng, tôi... tôi cũng không biết vì sao lại đột nhiên bị chuột rút. Tôi, tôi không cố ý..."
Phó Thịnh đang định kéo Tô Ảnh treo trên người mình xuống, không ngờ cánh tay Tô Ảnh bỗng nhiên dùng sức ôm cổ Phó Thịnh.
"Xuống mau!" Phó Thịnh nhìn thấy Tô Ảnh làm ướt cả người mình, lập tức nhíu mày: "Làm sao? Rốt cục cũng bại lộ bộ mặt thật của cô rồi à? Dự định hiến thân?"
Tô Ảnh lập tức hùng hồn trả lời: "Mới không phải! Bây giờ tôi đang không mặc gì, nếu như bây giờ bị kéo xuống, chẳng phải bị anh nhìn thấy hết sạch sao?"
Phó Thịnh suýt nữa bị chọc cho giận quá hóa cười: "Cô đã treo lên người tôi rồi mà còn sợ bị tôi nhìn thấy hết à?"
Tô Ảnh vẫn cố chấp ôm Phó Thịnh không buông tay như cũ: "Không nhìn thấy không coi là lỗ!"
Phó Thịnh một tay ôm Tô Ảnh quay người trở về phòng, trực tiếp ngã xuống trên giường lớn, cầm chăn bên cạnh, lập tức che lại hai người.
Tô Ảnh ngẩng đầu một cái, trong nháy mắt đôi mắt chạm vào đáy mắt tĩnh mịch của Phó Thịnh, thâm thúy không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Phó Thịnh từ trên cao nhìn xuống Tô Ảnh, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Tô Ảnh.
Ánh mắt càng lúc càng mềm, càng lúc càng ấm.
Thình thịch thình thịch.
Trong không gian thu hẹp, dường như hai người đều nghe được tiếng tim đập của nhau bỗng nhiên tăng tốc.
Còn có vàng tai càng lúc càng đỏ của cả hai.
Tô Ảnh bị ánh mắt thâm thúy của Phó Thịnh nhìn chăm chú, nhịp tim càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng khẩn trương.
Tô Ảnh theo bản năng cắn môi một cái, hai mắt vô tội trong suốt nhìn Phó Thịnh.
Mà Phó Thịnh chỉ cảm thấy đầu óc ầm một tiếng, trong đầu tự dưng vang lên tiếng tru điên cuồng: hôn cô, hôn cô!
Phó Thịnh quyết định thuận theo tâm ý của mình, cơ thể càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, chậm rãi đến gần Tô Ảnh.
Tô Ảnh trơ mắt nhìn Phó Thịnh dán đến gần mình, dĩ nhiên đã quên đi giãy dụa, cứ như vậy tùy ý để Phó Thịnh tới gần, tới gần, tới gần...
Tô Ảnh cứ thế nhìn Phó Thịnh, đầu óc cũng trống rỗng, cô không biết Phó Thịnh muốn làm gì, thậm chí cô không hề nghĩ tới việc đẩy Phó Thịnh ra.
Hoặc là nói, thậm chí cô còn có chút mong đợi, chờ mong chuyện sắp xảy ra.
Gương mặt anh tuấn của Phó Thịnh càng ngày càng gần, gần đến nỗi cho dù cách lớp chăn mỏng, Tô Ảnh vẫn có thể nhìn thấy rõ từng chiếc lông mi của Phó Thịnh.
Ngay khi bờ môi của Phó Thịnh sắp chạm lên cánh môi của Tô Ảnh, điện thoại để ở phòng tắm bỗng nhiên vang lên.
Chuông điện thoại di động, như đánh thức màn thôi miên, trong nháy mắt đánh thức hai người gần như đồng thời mất khống chế.
Phó Thịnh đột nhiên xoay người, phủ chăn trong tay lên người Tô Ảnh, chật vật vọt vào trong phòng tắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT