CHƯƠNG 173

Đồ ăn lại được bưng lên, màu sắc rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với lần đầu.

Trầm Mặc Ca nhìn mu bàn tay của Diệp Nam Huyền phỏng do dầu mỡ, đỏ lên cả mảng, nhìn có vẻ dọa người.

Cô cũng biết đây là lần đầu tiên Diệp Nam Huyền nấu cơm, nhưng cô lại coi như không thấy được, cúi đầu ăn cơm, không nói gì nữa.

Diệp Nam Huyền thấy Trầm Mặc Ca không phát biểu ý kiến, lúc này anh mới ngồi xuống, cầm đũa ăn hai miếng, nhưng sắc mặt không được tốt, trên trán cũng chảy mồ hôi lạnh.

“Cậu chủ, có phải bệnh đau dạ dày lại tái phát đúng không?”

Má Trương thấy vậy, vội vàng đi tới rót nước cho Diệp Nam Huyền, người làm sau lưng cũng nhanh chóng đi lấy thuốc dạ dày tới cho Diệp Nam Huyền uống.

Trầm Mặc Ca chỉ yên lặng nhìn, trong lòng lại có chút khó hiểu.

Năm năm trước cô rời đi thì Diệp Nam Huyền không bị bệnh đau dạ dày, chẳng lẽ anh bị bệnh trong năm năm qua?

Quả nhiên ông trời thấy anh quá vô tình, cho nên trừng phạt anh sao?

Trầm Mặc Ca cúi đầu ăn cơm, không chút quan tâm, giống như mọi chuyện xung quanh không liên quan đến cô.

Diệp Nam Huyền uống thuốc xong thì thấy đỡ đau hơn, lúc này anh mới phát hiện từ đầu tới cuối Trầm Mặc Ca không hề nhìn anh một cái, thậm chí ăn rất hăng say.

Anh không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Má Trương nhìn Trầm Mặc Ca vô tình như vậy thì muốn nói gì đó, lại sợ Diệp Nam Huyền khó chịu, nhưng bà ấy thật sự buồn bực muốn chết.

Trầm Mặc Ca đặt đũa xuống, cười nói: “Tôi ăn xong rồi, Tổng giám đốc Diệp cứ từ từ ăn.”

Cô nói xong thì đẩy xe lăn tới cầu thang, định nhảy lò cò lên lầu, lại cảm thấy cả người nhẹ đi, Diệp Nam Huyền đã ôm ngang cô lên.

“Ngày mai tôi sẽ nói người chuyển phòng ngủ xuống dưới, vậy thì em vào phòng ngủ cũng tiện hơn.”

Trầm Mặc Ca dừng một chút, cười nói: “Hay là hôm nay tôi ngủ ở phòng cho khách sẽ càng tiện hơn.”

Diệp Nam Huyền nhìn cô, nhìn cô không giống như nói giỡn.

Cô thật sự không muốn ngủ chung giường với anh!

Diệp Nam Huyền ý thức được chuyện này thì trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.

“Em yên tâm đi, đêm nay tôi ngủ ở thư phòng.”

Trầm Mặc Ca nghe Diệp Nam Huyền nói như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm.

“Tổng giám đốc Diệp cần gì phải chịu tủi thân như thế? Chính miệng anh nói, đến lúc đó đừng đi nhầm phòng, gây ra hiểu lầm là được.”

Trầm Mặc Ca cười tươi, lại thiêu đốt hai mắt Diệp Nam Huyền.

Cô đã từng không chờ được anh về nhà thì không ngủ được, hiện tại cô lại không thích anh tới gần, chẳng lẽ thời gian thay đổi được mọi chuyện sao?

Diệp Nam Huyền thở dài, ôm Trầm Mặc Ca vào phòng ngủ.

“Em muốn tắm rửa không? Tôi giúp em.”

“Không cần, tôi có thể làm được, cảm ơn.”

Trầm Mặc Ca luôn nhàn nhạt xa cách với Diệp Nam Huyền, duy trì phép tắc cơ bản nhất, lại không lộ ra sự lạnh nhạt và xa cách.

Diệp Nam Huyền nhìn cô, cuối cùng không nói gì, đặt cô lên trên giường rồi rời đi.

Trầm Mặc Ca muốn gọi video cho con gái báo bình an, lúc này cô mới nhớ tới điện thoại vẫn còn ở chỗ Diệp Nam Huyền. Cô định gọi anh quay lại trả điện thoại, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn nên thôi đi.

Diệp Nam Huyền ra khỏi phòng cũng không rời đi.

Anh đứng ở cửa phòng, nghe Trầm Mặc Ca vui vẻ ca hát, nhảy lò cò vào phòng tắm, bỗng truyền đến tiếng nước ào ào, anh không khỏi nhớ tới dáng người hoàn mỹ của Trầm Mặc Ca và hình ảnh động lòng người ở trên giường đó.

Anh trải qua cuộc sống hòa thượng trong năm năm, hiện tại vợ yêu đã quay về, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, cảm giác tra tấn này đúng là vô cùng khó chịu.

Anh lấy bật lửa châm điếu thuốc, hút mạnh một hơi lại bị sặc, ho khan liên tục.

Má Trương đúng lúc đi lên thấy như vậy thì vội vàng lấy điếu thuốc trong tay Diệp Nam Huyền.

“Cậu chủ, sức khỏe của cậu không tốt, đừng hút thuốc. Tôi đã dọn dẹp phòng cho khách, tối nay Cậu chủ ngủ phòng cho khách đi.”

Diệp Nam Huyền nhìn cửa phòng đóng chặt, thấp giọng nói: “Má Trương, bà cũng biết năm năm qua thần kinh của tôi suy yếu, không có thuốc ngủ thì không ngủ được. Hiện tại cô ấy ở đây, tôi cũng không đi đâu cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play