CHƯƠNG 154

Nói xong Diệp Nam Huyền thả Trầm Mặc Ca ra rồi đi ra ngoài, dường như người đàn ông ác ma vừa nãy không phải là anh.

Trầm Mặc Ca tức đến mức ngực phập phồng.

Sao có thể như vậy chứ?

Vì sao mọi chuyện lại loạn hết lên thế này?

Nhưng dù nói thế nào cô cũng không thể bỏ mặc sống chết của Trầm Tử An phải không?

Người máu lạnh vô tình như Diệp Nam Huyền, năm năm trước đã không quan tâm sống chết của con cô thì năm năm sau sao có thể để tâm tới thân phận Trầm Tử An được?

Là cô quá ngốc!

Cho rằng thân phận Trầm Tử An có thể khiến Diệp Nam Huyền cảm thông một chút nhưng cô đã quên, sói là sói, mãi mãi là lòng lang dạ sói.

Trầm Mặc Ca phẫn hận trừng mắt nhìn anh, hận không thể dùng ánh mắt ngũ mã phanh thây anh ra, tiếc là Diệp Nam Huyền chỉ bình chân như vại nhìn cô, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.

“Anh cút ra ngoài cho tôi!”

Trầm Mặc Ca cảm thấy phổi mình sắp nổ tung.

Sao khi ấy cô lại mù mắt yêu người đàn ông này cơ chứ?

Diệp Nam Huyền lại cười tà: “Căn nhà này hình như là tôi bỏ tiền ra mua, nói một câu khó nghe thì đây là nhà tôi, cô Thẩm ạ.”

“Vậy tôi cút, được chứ?”

Trầm Mặc Ca quật cường vén chăn muốn xuống giường.

Mắt Diệp Nam Huyền híp lại, nhanh chóng tiến lên ngăn cản cô.

“Em có tin chân em vừa đặt xuống đất, tôi cho con trai em rời khỏi tầm mắt em, để em không còn gặp được thằng bé nữa!”

“Đồ khốn!”

Trầm Mặc Ca tức đến khóe mắt đỏ lên.

Tên đàn ông lòng lang dạ sói không biết xấu hổ này, sao anh có thể khốn nạn thế chứ? Nhưng bây giờ cô lại không làm được gì, đến tát anh một cái cũng không làm được.

Tâm trạng uất ức này khiến Trầm Mặc Ca hô hấp hơi khó khăn, mí mắt cô sụp xuống, lập tức lâm vào hôn mê.

“Trầm Mặc Ca!”

Diệp Nam Huyền không ngờ Trầm Mặc Ca lại có sự thay đổi cảm xúc thế này, doạ anh vội vàng ấn vào nhân trung cô nhưng cô vẫn không có phản ứng.

Anh lập tức luống cuống.

Diệp Nam Huyền gọi bác sĩ tới, bác sĩ kiểm tra cho Trầm Mặc Ca rồi nói rằng cảm xúc cô dao động quá lớn, nhất thời kích dộng nên bị sốc, bây giờ đã không sao rồi, thế nhưng Diệp Nam Huyền vẫn thấy nghĩ lại mà sợ.

Trước kia anh đối xử với Trầm Mặc Ca còn tồi tệ hơn thế này cũng không thấy khả năng chịu đựng tâm lý của cô kém như thế, bây giờ sao vậy chứ?

“Bác sĩ, cô ấy còn vấn đề gì khác nữa không?”

Thật sự Diệp Nam Huyền vẫn hơi lo lắng.

Bác sĩ lắc đầu nói: “Tố chất cơ thể cô ấy không tốt lắm, tôi phát hiện sau khi cô ấy sinh con xong có lẽ ở cữ không được tốt nên cơ thể ẩn giấu rất nhiều bệnh nhẹ, cần từ từ điều dưỡng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play