CHƯƠNG 124

Câu nói trong vô thức của Trầm Mặc Ca khiến cảm xúc Trầm Tử An hơi suy sụp.

“Mẹ, con nhớ em gái, con có thể gọi video cho em không?”

Chênh lệch thời gian với Mỹ lúc này cũng tạm ổn, Trầm Mặc Ca nhìn con trai lập tức cảm thấy có chút lo âu. Mấy năm nay Trầm Tử An vẫn luôn chăm sóc Thẩm Nghê Nghê, lần này đi cũng vì không yên lòng một mình cô tới Hải Thành nên mới đi theo, thật ra trong lòng cậu bé vẫn nhớ Thẩm Nghê Nghê.

“Có thể nhưng đừng gọi lâu quá biết chưa?”

“Con biết rồi.”

Trầm Tử An vui vẻ cầm điện thoại gọi video cho Nghê Nghê.

Không bao lâu đầu bên kia có người nhận, khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Nghê lập tức hiện lên trong video.

“Anh!”

Giọng nói giòn tan của Nghê Nghê giống như viên ngọc rơi vào đĩa sứ, thanh thuý êm tai, cũng khiến khoé môi Trầm Tử An hơi cong lên.

“Hôm nay có ngoan ngoãn uống thuốc không? Có nghe lời bác sĩ không?”

“Đương nhiên là có rồi, em ngoan thế này cơ mà. Anh, bao giờ anh về? Hải Thành có vui không? Anh có ra ngoài chơi cùng mẹ không? Sau này nhớ gửi nhiều ảnh cho em xem nhé.”

Mặc dù Nghê Nghê bị ốm nhưng vô cùng vui tươi, nhất là nụ cười xán lạn kia của cô bé thật sự khiến người ta nhìn rất không nỡ.

Trầm Tử An cười nói: “Anh vừa mới tới Hải Thành, vừa đăng ký đi học mẫu giáo nên chưa kịp ra ngoài chơi. Sau này anh đi vườn bách thú, vườn cây sẽ chụp hết con vật và hoa em thích nhất cho em xem được không?”

“Vâng! Anh trai là tốt nhất!”

Nghê Nghê vui vẻ nói, nhưng trong mắt lại có phần cô đơn.

“Anh, nếu em có thể đi được thì tốt quá, em nghe nói Hải Thành là một thành phố rất đẹp, tiếc là đến nước Mỹ thế nào em còn chưa được đi dạo bao giờ. Anh nói bệnh của em có thể khỏi không?”

Lời của Nghê Nghê khiến lông mày Trầm Tử An hơi nhíu lại, thấp giọng nói: “Chắc chắn là được, tin anh đi. Đợi tới khi em khỏi bệnh, anh sẽ đích thân đưa em tới bất cứ nơi nào em muốn đến được không?”

“Một lời đã định nha, chúng ta ngoắc tay đi!”

Thẩm Nghê Nghê đưa ngón út ra, muốn ngoắc tay với Trầm Tử An qua màn hình điện thoại.

Trầm Tử An cũng đưa ngón tay ra, trong mắt lại chứa đầy nước mắt mà vẫn cố nén nhịn.

Trầm Mặc Ca bỗng cảm thấy thức ăn đều không còn vị giác gì nữa.

“Nghê Nghê, mẹ và anh làm việc xong sẽ về, con nhớ mọi người thì gọi video cho mẹ, phải nghe lời ba nuôi biết chưa?”

“Con biết rồi. Mẹ cũng đang ở bệnh viện sao? Sao con lại thấy bình nước biển vậy?”

Thị lực của Nghê Nghê vô cùng tốt, nhìn thoáng qua một cái rồi cau mày, hiển nhiên vô cùng lo lắng.

Trầm Mặc Ca cười nói: “Không sao, mẹ bị cảm chút thôi, không quen khí hậu ấy mà, sẽ khỏi nhanh thôi.”

“Vậy mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc nha, nghe lời bác sĩ, mặc dù tiêm hơi đau một chút nhưng sẽ mau khỏi bệnh.”

Nghê Nghê nói như người lớn nhưng lại khiến Trầm Mặc Ca và Trầm Tử An đau lòng.

“Yên tâm đi, mẹ bên này có anh, sẽ không có chuyện gì đâu. Anh sẽ không để ai làm tổn thương mẹ.”

“Ừm, em tin anh, anh trai là tuyệt nhất!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play