Viện trưởng: “…”
Cố Cẩn Mai sau khi nghe thấy câu này thì trong khoé mắt lại càng ánh lên sự tức giận, cô ta liền ngay lập tức quay mặt lại, sau đó cất giọng hỏi vặn lại vị bác sĩ vừa nói: “Cô nói cái gì? Cô thử nói lại một lần nữa xem?”
Trong giọng nói của cô ta chứa đầy sự đe dọa và cảnh cáo!
Nhưng tiếc là, Ôn Giai Kỳ không hề đáp lại cô ta.
Thậm chí, đến cả đánh mắt nhìn sang cô còn không thèm nhìn lấy một cái, chỉ trực tiếp quay người rồi sải bước, đi thẳng một mạch.
Kẻ tiện nhân thì không xứng đáng để nói chuyện với cô!
“Cô ta tỏ thái độ gì chứ? Cô ta có bị điện không? Có phải là không muốn sống nữa đúng không?”
“Không phải, không phải, cô Hoắc à, xin cô nguôi giận. Bác sĩ Maris chắc chắn là đã có chút hiểu lầm rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức đi tìm cô ấy giải thích một chút, khi cô ấy hiểu ra rồi thì nhất định sẽ chữa trị cho cậu Hoắc, mong cô yên tâm!”
Viện trưởng lo lắng đến mức hai chân đứng không yên, chỉ có thể vừa giải thích, vừa nhanh chóng đi ra ngoài để đuổi theo Ôn Giai Kỳ.
Cô Hoắc à?
Lại còn phải chữa trị cho cậu Hoắc nữa à?
Ha ha, chữa gì mà chữa chứ? Đã năm năm rồi mà đôi nam nữ chó chết đó vẫn còn chưa chết sao? Bọn họ lẽ nào không xứng đáng để bị đày xuống địa ngục sớm hơn sao?
Ôn Giai Kỳ càng lúc càng đi nhanh hơn.
Chỉ là, đến cả bản thân cô cũng không phát hiện ra rằng cô đang vừa đi vừa toàn thân run lẩy bẩy. Cô đang siết chặt hai tay mình thành hình nắm đấm, đi liền một mạch, nhanh như bay, cho đến khi đã ngồi vào trong xe của mình và đóng chặt cửa lại thì lúc này cô mới nắm chặt tay lái, rồi gục đầu của mình xuống vô lăng, sau đó lẳng lặng khép hai khoé mắt sớm đã đỏ au từ khi nào lại!
Năm năm rồi, năm năm dài đằng đẵng!
Cô cứ tưởng rằng bản thân mình từ lâu đã quên rồi, nhưng khi người phụ nữ đó xuất hiện, cô mới chợt nhận ra rằng, hoá ra vết sẹo năm ấy của cô vẫn còn nằm nguyên ở đấy. Nó vẫn ở đó như để mãi khắc sâu mối thù ấy, khiến cho cô chỉ muốn vạch trần con khốn đó ngay lập tức!
Hoắc Hạc Hiên, anh có tư cách gì mà bảo tôi phải cứu anh? Một kẻ nhẫn tâm giẫm đạp lên đứa con cốt nhục của mình thì cho dù tôi phải đi cứu một con chó cũng sẽ không thèm cứu anh.
Ôn Giai Kỳ đã phải ở lại trong xe một lúc lâu, như thể mới có thể bình tĩnh lại một chút. Sau đó, cô mới lái xe quay về nhà.
Khi về đến nhà thì hai đứa con của cô cũng đã say giấc rồi.
Mặc Hi vô cùng ngoan, chăm sóc em gái rất tốt, không chỉ đã cho em gái ăn cơm xong xuôi, mà còn tắm rửa thơm tho cho em gái. Lúc này, Mặc Hi đang ôm em mình ngủ trong phòng của trẻ em, cả hai đều đã ngủ rất say.
“Mẹ ơi, mẹ đã về nhà chưa?” Mặc Hi đang nói mới
Ôn Giai Kỳ vội cúi đầu xuống và hôn lên vầng trán bé nhỏ của con mình: “Mẹ đây, mẹ đã về rồi đây, cục cưng ngoan, mau ngủ đi nè”
Cậu bé vừa nhúc nhích, xoay người một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Ôn Giai Kỳ nhìn thấy cảnh này, khoé mối liền bất giác nở ra một nụ cười, sau đó cô kéo chăn đắp cho hai đứa bé, rồi nhìn chằm chằm vào hai cục cưng một hồi lâu, một lúc sau cô mới quyết định đứng lên và đi đến phòng sách.
“Chung Hi Văn, cậu đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa, có chuyện gì sao?”
“Cậu có thể giúp tớ chuyện này được không? Sáng mai nhờ cậu đến bệnh viện một chuyến..”
Ôn Giai Kỳ vừa nhanh chóng lên mạng đặt xong ba tấm vé máy bay đi An Kiển, vừa gọi điện thoại cho một người bạn thân.
Trong trung tâm thành phố, tại tầng thượng của khách sạn Calli.
Hoắc Hạc Hiên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa từ bên ngoài về thì liền khóc sướt mướt đang đứng trước mặt mình.
Anh ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, trên người là chiếc áo sơ mi trắng có cổ áo được là phẳng phiu, trên cổ có thắt một chiếc cà vạt màu đen, cả cơ thể toát lên vẻ thanh lịch, vô cùng cao quý xen lẫn vẻ ngạo mạn.
Người đàn ông này, sau năm năm, cho dù là xét về ngoại hình hay xét về khí chất thì đều vẫn vô cùng xuất chúng!
“Cô Cố, ý của cô là, bệnh viện Nacow căn bản không chịu sắp xếp bác sĩ giỏi cho chúng ta à? Hơn nữa bệnh viện này còn không hề giống như trong lời đồn? Vốn dĩ chẳng phải là một bệnh viện nổi tiếng gì cả?” Trợ lý chủ tịch Lâm Tử Khang lúc này cũng đã đến, sau khi nhìn thấy người phụ nữ này cứ liên tục khóc, thì anh ta liền hỏi một câu.
Tuy nhiên, cách mà anh ta xưng hô lại là cô Cố, chứ không phải là vợ chủ tịch.
“Đúng vậy, mọi người đều không biết rồi, thái độ của bọn họ vô cùng tệ, tôi chẳng qua chỉ hỏi qua loa vị bác sĩ kia một vài câu, thế mà cô ta lại nổi giận rồi mắng tôi! Nói rằng cô ta ngay từ đầu vốn dĩ không hề có ý định chữa bệnh cho Hoắc Hạc Hiên!”.
Nhắc đến là Cổ Cẩn Mai ngay lập tức tức tối, nên đã đổ thêm dầu vào lửa.
Lời vừa nói xong, đôi mắt của Hoắc Hạc Hiên liền trở nên xa xăm, ẩn chứa sự nguy hiểm!
“Cô ta là ai?”
“Maris! Em nghe tên viện trưởng đó gọi cô ta là Maris, ông ta còn nói rằng đó là vị bác sĩ duy nhất của bệnh viện có am hiểu về đông y.”
Cố Cẩn Mai vội vàng nói ra tên của người bác sĩ đó, những sự thâm độc trong đáy mắt cô ta dường như toát lên vẻ hận không thể ngay lập tức bóp chết sự ấm áp mà người đàn ông trước mặt mình dành cho Ôn Giai Kỳ, điều này khiến cho cô ta rất muốn làm cho Ôn Giai Kỳ phải trả giá!
Maris?
Sắc mặt của Hoắc Hạc Hiên thật sự đang rất khó coi.
Anh bị rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng, căn bệnh này cũng đã nhiều năm nay rồi, nên thường xuyên phải trằn trọc, thức trắng cả đêm, chỉ có thể dựa vào thuốc thì mới ngủ được. Nhưng mà những loại thuốc như này thì ai cũng đều biết rằng không nên uống nhiều, lạm dụng quả thì sẽ gây ra rất nhiều tác dụng phụ, ví dụ như tính khí ngày càng trở nên nóng nảy, dễ gắt gỏng, lại còn thường xuyên khiến anh bị đau đầu kinh khủng, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều chỉ muốn giết
người!
Vì vậy, anh mới tìm đến bệnh viện này.
Nhưng bây giờ, đến cả một vị bác sĩ nhỏ bé thôi mà cũng nói rằng không hề có ý định sẽ chữa bệnh cho anh?
Trong hốc mắt của anh lúc này chứa đầy những tia máu đỏ rực, toàn thân hệt như có một làn khói chết chóc lạnh lùng đang toả ra: “Lâm Tử Khang, mau đi điều tra người tên Maris này là ai, xem xem cô ta rốt cuộc là đến từ nơi nào?”
“Vâng thưa chủ tịch!”
“Còn nữa, lập tức bảo viện trưởng Derek đến gặp tôi ngay!”
Derek chính là viện trưởng của bệnh viện Nacow.
Lâm Tử Khang nơm nớp lo sợ, vội vàng ngay lập tức đi thực hiện việc này. Còn Cố Cẩn Mai, sau khi nhìn thấy cảnh này thì lại nở ra một nụ cười mang vẻ giễu cợt và vô cùng nham hiểm.
Đường đường là một bác sĩ thấp cổ bé họng mà lại dám đứng trước mặt mình khua môi múa mép sao?
Tối nay, bởi vì trong lòng của Ôn Giai Kỳ chất chứa đầy tâm sự nên cô ngủ không được ngon giấc cho lắm.
Nhưng mà, cho dù cô có ngủ không say giấc, thì cô cũng không chú ý đến chiếc điện thoại di động đã bị cô bật chế độ im lặng, trong đêm tối, màn hình của nó đã sáng lên nhiều lần. Cho đến sáng ngày hôm sau, lúc cô bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức, với tay lấy điện thoại thì mới nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị đến bảy tám cuộc gọi nhỡ.
Ngay lập tức, cơn buồn ngủ của cô liền bị đánh bay!