Chương 33: Có đột nhiên đụng vào người anh
Sắc mặt Hoắc Hạc Hiên xanh mét, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tâm trạng của anh đang đóng băng.
“Ai cho cô tới đây? Ôn Giai Kỳ, cô đúng là càng ngày càng to gan nhỉ?”
“Không không không, tổng giám đốc Hoäc, không phải là tôi to gan mà là tôi chỉ đang làm tròn bổn phận của mình. Anh nhìn anh xem, tối qua sau khi châm cứu cho anh xong, anh ngủ rất ngon, nhưng tôi nói cho anh biết, anh chỉ châm có mấy châm này sẽ không có tác dụng, anh phải điều trị, anh xem tôi đem hết thuốc tới rồi” Ôn Giai Kỳ lắc lắc gói thuốc cô đem tới trước mặt người đàn ông.
HoắcHạc Hiên trông thấy, sắc mặt thoáng chốc càng thêm khó coi.
“Không cần thiết.”
“Hả? Tại sao lại không cần thiết? Hoắc Hạc Hiên, anh là bệnh nhân, bây giờ tôi là bác sĩ của anh, anh phải nghe theo lời tôi nói”
Ôn Giai Kỳ hoàn toàn không cho anh bất cứ cơ hội từ chối nào, cô cầm tay anh trực tiếp bắt mạch cho anh ngay trước cổng.
Gân xanh trên trán Hoắc Hạc Hiên giật giật, trong một khoảnh khắc.
nào đó anh theo phản xạ có điều kiện muốn ném người phụ nữ này ra ngoài, nhưng khi nhìn xuống, anh phát hiện cô đã bình tĩnh lại, đôi mắt hạnh trong veo như nước hồ nước lộ ra vẻ chăm chú dưới ánh ban mai vàng rực, anh lại không động đậy nữa.
Đó thực sự là biểu cảm chỉ khi bác sĩ chẩn đoán cho bệnh nhân mới có.
“Ừm, cũng không khác lắm so với những gì tôi nghĩ, vẫn còn rất ứ trệ, không sao đâu, tôi kê cho anh toa thuốc này, nếu anh uống đủ một tuần thì sẽ khá hơn nhiều” Ôn Giai Kỳ buông tay ra, nghiêm túc nói cho người đàn ông nghe kết quả chẩn đoán của mình.
Vẻ mặt của Hoắc Hạc Hiên vốn đã rất lạnh nhạt, nghe vậy liền không chút cảm xúc rút tay về, sau đó lạnh lùng liếc nhìn gói thuốc cô đưa cho.
“Vậy cô cứ đưa cho người giúp việc ở đây là được.”
“Hả..” Quả nhiên Ôn Giai Kỳ liền trợn tròn mắt: “Thế… thế không được, thuốc này tôi phải tự tay sắc, tôi sợ bọn họ sẽ làm hỏng mất” “Sợ làm hỏng thuốc? Cô cho rằng người giúp việc trong nhà Hoắc.
Hạc Hiên tôi dùng mười mấy năm của tôi đều là để trưng bày thôi à? Ôn Giai Kỳ, cô thật sự coi tôi là một đứa trẻ lên ba sao? Cô cho là tôi không biết ý đồ của cô à? ”
Chỉ một câu như vậy, sắc mặt Ôn Giai Kỳ liền tái mét đứng chết trân tại đó.
Cô biết mình không thể lừa được người đàn ông này, anh ta quá thông minh, cho dù cô có dùng cách nào đi chăng nữa anh ta cũng sế nhìn ra.
“Đúng, ta thừa nhận, tôi muốn mượn cơ hội này đến thăm con, cái này quá đáng lắm sao? Tôi là mẹ nó, muốn gặp nó cũng không hề phạm pháp, cho dù là pháp luật cũng quy định rằng sau khi vợ chồng ly hôn vẫn có thể đến gặp con, tại sao tôi không thể đến thăm nó? Hơn nữa, tôi cũng thực sự đang chữa bệnh cho anh, coi như anh thành toàn cho tôi một lần, tại sao lại không thể?” Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên lần nữa, trong đôi mắt nước xinh đẹp nổi lên một tầng hơi nước, vành mắt đỏ bừng nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên vẻ oan ức và khổ sở.
HoắcHạc Hiên nhất thời ngây ra.
Giờ phút này trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh người phụ nữ này đập mạnh tấm kính về phía mình vì để bảo anh đi cứu con trai trên thuyền đêm đó.
Đúng, ngay cả khi cô ngàn điều không phải, nhưng không thể phủ nhận rằng cô rất yêu con.
Cuối cùng Hoắc Hạc Hiên không nói gì bỏ đi, Lâm Tử Khang đứng cách đó không xa trông thấy, khi đi ra ngoài cậu ấy yên lặng giơ ngón cái với Ôn Giai Kỳ.
Mở chủ, làm hay lắm!
Ôn Giai Kỳ được phép ở lại, cô lập tức hào hứng thu đem gói thuốc xuống bếp, sau khi sắc thuốc xong thì chạy lên lầu tìm con trai.
“Minh Thành? Minh Thành?” “Cô gọi cái gì mà gọi? Cậu chủ nhỏ còn chưa dậy, cậu chủ để cô ở lại để sắc thuốc, không nói sẽ để cho làm phiền cậu chủ nhỏ.”
Vẫn là người giúp việc đáng ghét kia, sau khi nhìn thấy Ôn Giai Kỳ gọi Hoắc Minh Thành liền tức giận đứng đó cản trở.
Ôn Giai Kỳ mặc kệ bà ta.
Cô đã được sự cho phép của Hoắc Hạc Hiên, cô muốn đi tìm con trai của mình thì cứ quang minh chính đại mà đi, còn cần để ý tới con rưồi này sao?
Ôn Giai Kỳ thấy con trai vẫn chưa dậy liền vào bếp làm một bữa sáng đẹp đẽ cho trẻ con trước rồi mang lên lầu hai, dựa vào trí nhớ đêm hôm qua mà tìm được căn phòng con trai đang ở.
“Cốc cốc cốc.”
“Minh Thành, dì là dì Maris đây, con đã dậy chưa? Dì đã làm cho.
con một bữa sáng ngon lành, có bánh khoai tây nghiền chiên giòn, còn có hoành thánh nhân tôm và trứng chần với sốt cà chua nữa đó, con có thích không?”
Ôn Giai Kỳ tìm thấy phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nhẹ nhàng gọi bé con bên trong.
Nhưng mà, khiến cho cô thất vọng là cô gọi liên tiếp mấy tiếng, bên trong vẫn là không có động tĩnh gì, có chuyện gì thế nhỉ? Vẫn chưa dậy sao?
Ôn Giai Kỳ chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
Nhưng đúng lúc này, ở hành lang phía bên phải cô, một bóng dáng nhỏ bé bất thình lình xuất hiện.
“Di làm gì ở đây? Ai cho dì đi lên đây?”
“Hả?”
Ôn Giai Kỳ bị dọa cho giật mình, lập tức quay đầu lại, lúc này mới phát hiện hóa ra con trai mình không ở trong phòng mà đứng ở bên ngoài.