Chương 22: Cuối cùng cũng về nước
Ôn Giai Kỳ thấy vậy cũng không ép buộc cậu bé, kiên nhãn lấy giấy gói thuốc trước mặt ra, đặ ồ 2o mình bư bư, ngay sau đó, cô đã lột được một mảnh “Minh Thành, cháu nhìi Hoắc Minh Thành: “…..
Mặc dù cậu bé vẫn không nói gì nhưng từ đôi mắt kia, cô vẫn nhận biết được tâm trạng của cậu bé có chút thay đổi.
Như vậy, có phải con trai cô bị Cố Cẩn Mai dẫn rồi không?
Trong lòng Ôn Giai Kỳ thoáng mừng rỡ, cô nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, lấy một hộp thuốc đưa tới tay của cậu bé.
“Lại đây, cháu cũng thử làm xem nào, chúng ta cần rất nhiều giấy bạc đó, cháu giúp dì nha, hai chúng ta cùng nhau làm sẽ nhanh hơn, được không?” Mua thành công Hoắc Minh Thành cuối cùng cũng gật đầu, hai cánh tay trắng nõn mũm mĩm cầm lấy hộp thuốc giấy, rồi cũng ngồi xổm xuống làm theo.
Tuyệt vời!
Ôn Giai Kỳ mừng như điên.
Cô lén liếc mắt nhìn sang, từ góc nhìn của cô, hàng lông mày của cậu bé rũ xuống, còn hai hàng lông mi dày như lông vũ, đường cong trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như một con búp bê sứ, giống hệt với Mặc Hi nhà cô.
Hơn nữa, cô cũng thấy khi cậu bé tập trung làm gì đó, nhìn cậu nhu hòa hơn nhiều.
Minh Thành, con yên tâm, mommy nhất định sẽ đền bù sai lầm của mình cho đến khi con sẵn lòng tha thứ cho mommy mới thôi.
Ước chừng mười phút qua đi, cuối cùng, hai mẹ con cũng dán xong máy bay không người lái.
“Minh Thành, được rồi, cháu mau thử xem nó có thể bay cao hơn không?” “Dạ…” Lần này, Hoắc Minh Thành điều khiển máy bay không người lái một lần nữa, không ngờ nó bay cao hơn mấy chục mét so với mặt nước biển.
“Cháu mau nhìn xem, dì có nói xạo cháu đâu? Dùng giấy thiếc sẽ giúp nó bay cao hơn đấy” Ôn Giai Kỳ hưng phấn vỗ tay.
Hoắc Minh Thành cũng rất hài lòng, tuy cậu im lặng không lên tiếng nhưng khóe miệng của cậu xuất hiện một đường cong nhẹ khó phát hiện.
Khi Hoắc Hạc Hiên phát hiện ra con trai mình mất tích liền tìm đến nơi này, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Đứa con trai ít nói ít cười, không biết nguyên nhân tại sao, lúc này lại để lộ ra nụ cười hiếm gặp, mà điều khiến anh căm hận chính là người phụ nữ hứa với anh giả chết lại đang võ tay hân hoan nhảy nhót đứng bên cạnh thằng bé, như thể dung nhập vào thế giới của đứa nhỏ này vậy.
Ôn Giai Kỳ!!
Anh bỗng nhiên cảm thấy giận dữ, lửa giận lan tràn từ sâu trong cơ thể, khuôn mặt tuấn tú trở nên hung ác nham hiểm!
“Hai người đang làm gì vậy? Ôn Giai Kỳ, ai cho cô gặp thăng bé? Cô thật to gan! Những lời cô nói đều như gió thoảng thôi sao?” Anh gắn từng chữ một nói.
Sắc mặt Ôn Giai Kỳ lập tức tái nhợt, giống như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, niềm vui và hy vọng của cô như bị dập tắt, lạnh thấu xương.
“Tôi….. Tôi không ph: “Người đâu, đến ôm cậu chủ nhỏ về, còn nữa, đóng cửa nhốt người phụ nữ này lại cho tôi, không có lệnh của tôi, không ai được phép mở.
rai”
Người đàn ông này hoàn toàn không cho cô có cơ hội giải thích, hay cũng có thể nói anh không muốn nghe cô giải thích, sau một tiếng thét chói tai, lập tức có người chạy tới và ôm cậu bé rời khỏi.
Còn Ôn Giai Kỳ lập tức bị hai vệ sĩ giữ chặt lại.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách anh, bởi vì vốn dĩ anh đã nói không muốn Ôn Giai Kỳ làm tổn thương Hoắc Minh Thành một lần nào nữa, Ôn Giai Kỳ cũng đã đồng ý rồi.
Một điểm nữa là Hoắc Minh Thành do một tay anh nuôi lớn, tính chiếm hữu của đàn ông là thứ không bao giờ cho phép người khác đụng vào đồ của mình.
Ôn Giai Kỳ bị kéo vào khoang thuyền, chuyện thình lình xảy ra biến cố làm đầu óc cô rối tinh rối mù.
“Không, Hoắc Hạc Hiên, anh nghe tôi giải thích, tôi nghĩ tôi sẽ bù đắp, tôi nhất định không làm cho thằng bé phải chịu thương tổn thêm một lần nào nữa, anh tin tôi đi” Ôn Giai Kỳ muốn giải thích với người đàn ông này rằng lúc nãy, hai người ở bên nhau rất hòa thuận, nếu anh cho cô một cơ hội, cô tin cô sẽ làm cho cậu bé tha thứ cho cô.
Nhưng Hoắc Hạc Hiên nghe xong lại trực tiếp chế nhạo: “Bù đắp?
Ôn Giai Kỳ, cô lấy gì bù đắp? Cô vì muốn tự do mà giả chết thì cô có tư cách gì để bù đắp cho thằng bé?!” “Cô nghe cho rõ, nếu cô còn muốn gia đình cô sống ở thành phố A được an toàn thì tốt nhất cô nên thành thật một chút, nếu không, đừng trách thuộc hạ của tôi không hạ thủ lưu tình!!” Sau khi nói xong, người đàn ông rời đi, để lại cho Ôn Giai Kỳ một câu nói cay nghiệt.
Ôn Giai Kỳ nghe xong, cố gắng nhịn nhục tức giận, không cam lòng cũng chỉ có thể nghẹn họng trân trối nhìn theo hướng anh rời khỏi.
Gia đình cô ở thành phố A là nhà cậu mợ của cô.
Mà hiện tại, hai bảo bối khác của cô đang ở nhà bọn họ.
Ôn Giai Kỳ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi…