(*QT để là hoăng tạ, mình để lại là qua đời cho dễ hiểu nha)

Không xác định tiểu tinh linh có biết hay không, Phó Cổ Căng mím môi, nói: “Lúc ấy chưởng quầy cửa hàng đồ sứ tới tìm ta, nói lần trước ta ở chổ bọn họ định mua một đám bình sứ bây giờ tới rồi, ta nghĩ cửa hàng đồ sứ cách tửu lâu không xa, liền cũng không mang Ngọc Kinh. Chính là sau khi ta đi đến cửa hàng đồ sứ đó, kia chưởng quầy nói, đồ sứ còn ở cảng chưa về, nhờ ta cùng hắn đi…… Lúc sau ta ở thời điểm đang nghiệm thu, bị người từ phía sau đánh một cái, sau tỉnh lại là ở một con thuyền rương gỗ……”

Trên thuyền? Rương gỗ? Nếu là như thế, kia cậu lại là chạy thoát ra như thế nào?

Phương Đông Cảnh trong lòng biết Phó Cổ Căng có bí mật, sờ sờ tóc của cậu, nói: “Từ trên thuyền chạy thoát trở về…… Ngươi……”

Phương Đông Cảnh lời còn chưa dứt, nhưng Phó Cổ Căng biết hắn đang hỏi cái gì, nhất thời cũng không biết chính mình có nên hay không thẳng thắn.

Tiểu tinh linh khuyên nhủ: “Không có việc gì nha, không gian tồn tại Ngọc Kinh không phải cũng là biết đến sao? Huống hồ, ái nhân chi gian vốn là không nên có bí mật nha!”

Phó Cổ Căng bởi vì 50 tích phân kia hiện tại có điểm không quá tưởng phản ứng tiểu tinh linh, vì thế trong lòng có lệ nói: “Rồi nói sau.”

Tiểu tinh linh một trận khổ sở, Phó Cổ Căng không biết chính là, nó trên người ánh sáng cũng ảm đạm thật nhiều.

Thấy Phó Cổ Căng do dự hồi lâu vẫn là không nói, Phương Đông Cảnh tay cứng đờ, chậm rãi buông ra sau nắm thành quyền.

“Ngày gần đây ngươi tạm thời đừng đi trong tiệm, ta sẽ cho người điều tra rõ ràng là ai muốn hại ngươi. Việc trong tiệm, giao cho Lý Minh Sĩ liền tốt rồi.”

Phó Cổ Căng đáp ứng rồi nằm xuống dưới, Phương Đông Cảnh xoa xoa cậu hai phát, dặn dò cậu nghỉ ngơi cho tốt sau liền có chút cô đơn mà rời đi. Phó Cổ Căng chú ý tới Phương Đông Cảnh cảm xúc hạ xuống thì nghĩ muốn hỏi một câu, lại xem sắc trời đã trễ thế này, sợ chậm trễ thời gian Phương Đông Cảnh nghỉ ngơi, lời dò hỏi đến bên miệng rồi lại nuốt vào trong lòng.

Nhớ năm đó mỗi lần đi làm, mỗi ngày việc chờ mong nhất đó là có thể ngủ một giấc thật ngon. Phương Đông Cảnh thân là đế vương ngày thường xử lý sự tình nhiều như vậy, có thể có một chút thời gian nghỉ ngơi vẫn không nên quấy rầy hắn.

……

Hôm sau Phó Cổ Căng ngủ đến tự nhiên tỉnh, Ngọc Kinh đã không ở trong điện, chính cậu vừa rửa mặt xong, liền mọi nơi đi tìm Ngọc Kinh.

Ai ngờ cậu vừa ra cửa điện, thế nhưng thấy trước cửa đứng bốn cái cung nữ, nghe thấy động tĩnh của cậu mấy cung nữ đồng loạt quỳ xuống, nói: “Quý phi vạn phúc kim an.”

Đây là có chuyện gì? Trong cung cậu như thế nào đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy. Nhìn một cái, đưa tới hai thái giám cuốc đất làm cỏ, hai cung nữ nuôi cá chăn nuôi, và hai cung nữ cắt hoa tỉa lá cho Tương Hàn Cung……

Trước hiện tại quỳ trước mặt cậu là bốn cung nữ.

Phó Cổ Căng không thể thích ứng, ha hả cười gượng, nói: “Đứng lên đi.”

Cậu cũng không đợi bốn cung nữ này đứng dậy, trực tiếp liền hướng phòng bếp mà đi, ở cửa mới gặp được Ngọc Kinh.

Phó Cổ Căng vội lôi kéo người đến góc, thấp giọng hỏi: “Sao Tương Hàn Cung đột nhiên xuất hiện nhiều cung nhân như vậy?”

Ngọc Kinh vẻ mặt phức tạp, nói: “Là trưởng công chúa mang đến, nói là việc hôm qua làm ngài bị sợ hãi, nhiều ngày không tiện làm lụng vất vả, liền cho các cung nhân này đảm đương…… Phòng bếp nhỏ cũng tới vài ngự trù!”

Phó Cổ Căng ghét bỏ mà nhìn nhìn các cung nhân, phun tào nói: “Ta một đại nam nhân làm gì đến nỗi bởi vì một việc nhỏ này chấn kinh. Huống hồ ngươi nhìn xem, bọn họ này như là làm việc bộ dáng sao? Kia hoa ta là chuẩn bị trồng các loại hoa, chưa trồng thì lấy gì mà tu tu bổ bổ. Còn có còn có, cái hồ nước kia, nước vừa đục vừa cạn, ta nghĩ sẽ trồng ngó sen, sao có khả năng sẽ nuôi cá.”

Nhìn nhìn lại những thái giám tưới nước làm cỏ, Phó Cổ Căng quả thực đau lòng muốn mất máu. Cậu quý giá những nhóm rau dưa đó như vậy, bị những cái cung nữ, thái giám đó tưới nước cho lớp đất đi hết để lộ một phần rễ cây, những cái cây lung lay trong gió tựa hồ như một giây sau sẽ ngã xuống.

Không tưới nước nó cũng sẽ tốt aaaaaaa!

Phó Cổ Căng nhịn không được tiến lên, ngăn cản mấy cái thái giám đang muốn đổ nguyên thùng nước vào nhóm cây.

“Này rau dưa đó không cần tưới nước…… Đúng rồi, Tương Hàn Cung cũng không cần các ngươi hầu hạ, các ngươi đến từ chỗ nào tới liền về chỗ nào đi thôi!” Nhưng đừng ở lại quấy rối cậu!

Các cung nhân lặng im một lát, vẫn không nhúc nhích. Mới vừa rồi cửa đại điện bốn cái cung nữ kia đi tới, cầm đầu trên cổ áo có thêu chữ “Hai” cung nữ mỉm cười, nói: “Quý phi xin thứ cho tội, các cung nhân này đều chưa từng làm việc nhà nông, lần đầu tiên làm khó tránh khỏi ngượng tay, mong rằng ngài đại nhân có đại lượng, chớ có cùng bọn nô tài so đo.”

Phó Cổ Căng nhất thời nghẹn lời. Cung nữ này nói chuyện hoàn toàn không để cho cậu bắt lỗi, còn rất là cung kính, cậu giờ phút này bị nghẹn đến nói cái gì tựa hồ đều không đúng, vì thế nhìn nhìn những cái nhóm rau dưa đó, nói: “ Không cần tưới nước, các ngươi…… Nên làm cái gì thì tự làm.”

Tương Hàn Cung đột nhiên có nhiều cung nhân như vậy, cậu hiện giờ một chút không gian tự do cũng không có

. Thời gian cơm trưa rất mau liền đến, cậu nghĩ chính mình đi làm một chút đồ ăn, lại bị cái nhị đẳng cung nữ kia ngăn lại, cưỡng chế kéo cậu tới phòng khách, không cho cậu tiến vào phòng bếp.

Phó Cổ Căng không hiểu được các cung nhân tới có ý nghĩa làm việc cho cậu hay làm cho cậu ngột ngạt, trong lòng nghẹn một đoàn hỏa khí chỉ có thể dựa vào uống trà mới có thể giảm bớt.

Nhóm ngự trù tay nghề thực tốt, chỉ là làm đồ ăn quá mức hình thức, đầy bàn đồ ăn, thịt cá liền chiếm hơn phân nửa cái bàn, chỉ có hai ba món gọi là thanh đạm chút.

Cái nhị đẳng cung nữ kia cung kính mà đứng ở một bên vì Phó Cổ Căng chia thức ăn, Ngọc Kinh vội làm xong công việc của chính mình liền chạy đến phòng khách đặt mông ngồi xuống, nhị đẳng cung nữ kia nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không ai đã dạy ngươi quy củ sao? Chủ tử dùng bữa, sao có thể cùng bàn!”

Ngọc Kinh sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn Phó Cổ Căng.

Quy củ thì hắn hiểu nha, chỉ là từ tiến vào phủ Thừa tướng đến nay, hắn cùng công tử liền chưa từng có phân biệt chủ tớ, dùng bữa đều là ở một bàn cùng dùng.

Phó Cổ Căng chậm rãi buông đũa trong tay, nói: “ Kia vậy bàn thức ăn này ta không cần ăn nữa.”

Nhị đẳng cung nữ kia trên mặt còn kinh ngạc, Phó Cổ Căng liền đứng dậy mang theo Ngọc Kinh đi ra phòng khách.

Cậu vốn ý là nghĩ rời cung mang theo Ngọc Kinh đi đến trong tiệm, nhưng mới ra phòng khách liền thấy khó khăn. Ra cung bằng cửa nhỏ không tiện để người khác biết, nhưng hôm nay Tương Hàn Cung nhiều cung nhân như vậy, muốn như thế nào mới có thể ở bọn họ mí mắt trốn đi phía sau?

Cũng may Phó Cổ Căng bất quá chỉ phiền não trong chốc lát, Tương Hàn Cung liền đón một vị khách quý.

Đúng là kẻ đầu sỏ tạo ra phiền não ngày hôm nay của cậu—— Phương Đông Gia.

Một đám cung nhân vội quỳ xuống hành lễ, Phương pháp Gia miễn lễ, trên mặt nhàn nhạt mang theo một chút tươi cười đi đến trước mặt Phó Cổ Căng.

“Nghe nói hôm qua ngươi xảy ra chuyện, nghĩ khi đó sắc trời đã tối nên liền không quấy rầy, đành phải hôm nay mới đến nhìn xem ngươi. A Căng chớ nên trách tội.”

Phó Cổ Căng tự nhiên sẽ không bởi vậy mà trách tội nàng. Chẳng qua hôm nay sáng sớm nhìn đến nhiều cung nhân thế này, trong lòng lại rất bực, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Hai người lại vào phòng khách, nhìn trên bàn đồ ăn chưa động được mấy miếng, Phương Đông Gia nghi hoặc mà nhìn về phía Phó Cổ Căng, hỏi: “Chính là ăn uống không tốt? Hay là hôm qua chấn kinh còn chưa hết sao? Cảm thấy không có khẩu vị à.”

Phó Cổ Căng kéo kéo khóe miệng, nói: “Ăn uống thì có, chỉ là……” Chỉ là sáng sớm lên nhìn đến Tương Hàn Cung nhiều cung nhân như thế, hơn nữa theo lời nói của nhị đẳng cung nữ kia nhất thời khó có thể tiếp thu.

Lúc trước cậu tưởng rằng Duẫn triều này là một thời đại mới, lại chưa từng nghĩ vẫn là có quy củ nhiều như vậy, tùy tùy tiện tiện một cái chưởng sự cung nữ liền có thể cho cậu ngột ngạt.

Phương Đông Gia đoán không chuẩn tâm tư của Phó Cổ Căng, vì thế ánh mắt dò hỏi lại nhìn về phía nhị đẳng cung nữ kia.

Nhị đẳng cung nữ kia quỳ xuống, nói: “Trưởng công chúa thứ tội. Có lẽ là mới vừa rồi nô tỳ nói sai rồi, làm phiền quý phi ăn uống.”

Phương Đông Gia nhàn nhạt nói: “Kia vậy liền đi xuống lãnh phạt đi.”

Phó Cổ Căng nghe vậy, đang muốn ngăn cản, lại thấy nhị đẳng cung nữ kia hành lễ, vội vàng đi xuống.

Quay lại Phương Đông Gia nắm tay cậu, rồi ngồi trở lại bên cạnh bàn.

Phó Cổ Căng nghĩ nghĩ, nói: “Trưởng công chúa điện hạ không cần trách phạt cung nữ kia, nàng vẫn chưa làm sai cái gì.”

Phương Đông Gia kinh ngạc, nói: “Nàng làm ngươi không ăn uống được, là nên lãnh phạt.”

“Làm ta ăn uống không được, chưa bao giờ sẽ là một cái cung nhân.” Mà là loại cảm giác chịu trói buộc này.

Phó Cổ Căng nói tiếp: “Trưởng công chúa điện hạ từ nhỏ ở trong hoàng cung lớn lên, nghĩ đến không hiểu tâm tư của ta. Thời điểm ở tướng phủ, trong viện các thư đồng, nha hoàn ta đều là thiệt tình đem bọn họ như đệ đệ muội muội mà đối đãi, chưa bao giờ sẽ lấy thân phận hạ nhân của bọn họ yêu cầu đi trách móc nặng nề. Hiện giờ tới trong cung rồi, tưởng rằng không được sủng ái liền không cần chịu rất nhiều quy củ này trói buộc, lại chưa từng nghĩ……”

Phó Cổ Căng không hề nói tiếp. Mới vừa rồi nghe thấy Ngọc Kinh rơi lệ, Phương Đông Gia ý bảo Lục Oanh đi lấy một cái khăn cho hắn, rồi sau đó xin lỗi cười: “Này lại là hoàng tỷ suy nghĩ không chu toàn. Chỉ là nghĩ cho ngươi làm việc nhẹ nhàng chút sẽ nghỉ ngơi thật tốt, chưa từng tưởng…… Hiện giờ Hoàng Thượng đối với ngươi đều là mười phần để ý, trong triều từ trên xuống dưới đều biết được. Phái cung nhân này tới, cũng là vì cho ngươi một chút thể diện, ai ngờ ta lại vẫn là hồ đồ không tự giác làm chuyện sai lầm. A Căng chớ nên trách tội.”

Phó Cổ Căng đã hiểu, Phương Đông Gia là từ nhỏ liền ngâm mình ở hoàng cung to rộng này lớn lên, cậu không thể lấy tư tưởng của chính mình ở thế kỷ 21 yêu cầu với một cái người cổ đại.

Lục Oanh nghe xong hai người đối thoại, cười hành lễ, nói: “Kia vậy nô tỳ này liền kêu nhóm cung nhân Tương Hàn Cung đi.”

Phương Đông Gia gật gật đầu, Lục Oanh liền đi xuống.

Phó Cổ Căng thấy Phương đông Gia ánh mặt lại một lần nữa ảm đạm, trong lòng biết lời chính mình mới vừa nhất định là làm trong lòng nàng cảm thấy không cao hứng, rốt cuộc người này thiệt tình thực lòng vì cậu mà suy nghĩ, lại hảo tâm làm chuyện xấu, nói vậy rất là tự trách.

“Điện hạ cũng không cần tự trách, tâm ý của ngài ta đều hiểu, cũng thực cảm kích. Ta cũng không trách tội ngài mà, yên tâm.”

Phương Đông Gia cười cười, nói: “Nghe nói A Căng hôm qua liền đã biết ‘ Đổng đại nhân ’ thân phận, nếu là có thể tiếp thu hắn, hà tất còn gọi ta điện hạ?”

Phó Cổ Căng lập tức nhớ tới lúc trước Phương Đông Gia tìm mọi cách giúp Phương Đông Cảnh đánh yểm trợ, lại vừa thấy hiện tại biểu tình nàng như trút được gánh nặng không khỏi bật cười, thành thành thật thật kêu một tiếng hoàng tỷ.

Mới vừa rồi cậu cùng Ngọc Kinh liền cơm trưa đều còn chưa dùng, lúc này cảm thấy có chút đói, nhưng là Phương Đông Gia ở đây dùng bữa sợ là không tốt lắm.

Còn nữa nhóm ngự trù làm đồ ăn nhiều dầu mỡ, cậu nếu là lại đói, nhìn cũng hết muốn ăn.

Phó Cổ Căng khó xử, liền thấy Lục Oanh đã trở lại. Mấy cái cung nhân bưng đồ ăn trên bàn đi, mang lên chút trái cây, điểm tâm, còn có nước trà.

“Nô tỳ nghĩ quý phi có lẽ sẽ đói, liền tự chủ trương đem vào điểm tâm cùng nước trà tới. Ngọc Kinh thư đồng của ngài, nô tỳ cũng đã mang đi dùng bữa, quý phi chớ có lo lắng, thỉnh chậm dùng.”

Phương Đông Gia nói: “Ngươi có tâm.”

Lục Oanh cười cười, đứng ở một bên châm trà cho hai người.

Phó Cổ Căng rất là thưởng thức phòng cách hành sự của Lục Oanh, suy nghĩ chu toàn tích thủy bất lậu*. Cậu khen nói: “Hoàng tỷ có tỳ nữ này thật là lợi hại rất khôn khéo.”

(*tích thủy bất lậu: có nghĩa là một giọt nước cũng không để tràn ra, ý là làm việc cẩn thận, không để một chút sai sót nào)

Phương Đông Gia trên mặt lộ ra ý cười, làm như nhớ tới một việc ngọt ngà: “Lục Oanh là cung nữ mà phu quân tặng cho ta.”

Phó Cổ Căng tò mò hỏi: “Phò mã gia là người phương nào?”

Phương Đông Gia trong mắt hiện lên bi thống, nói: “Cũng không phải là phò mã gia. Ta cập kê năm ấy liền bị sách phong trưởng công chúa, rồi sau đó lại bị phụ hoàng đưa đi Nam Tĩnh hòa thân, đường xá xa xôi, đến Nam Tĩnh ngày hôm sau liền bệnh, ngôn ngữ lại không thông cảm thấy bi thương nên không uống thuốc. Phu quân ta cực cực khổ khổ mới tìm được người sinh ra ở Duẫn Triều là Lục Oanh, lúc này mới làm ta có một chút an ủi, thân mình mới càng thêm tốt lên.”

Hòa thân công chúa? Nếu là đi hòa thân, lại là như thế nào có thể trở về?

Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng Phó Cổ Căng không muốn luôn chọc Phương Đông Gia chuyện thương tâm, nói: “Phu quân của hoàng tỷ đối đãi với ngài thật tốt, nghĩ đến là thiệt tình ái mộ hoàng tỷ. Hiện giờ chuyện quá khứ đã là đi qua, hoàng tỷ chớ lại vì quá khứ đã qua mà thương tâm khổ sở.”

Phương Đông Gia cười đáp ứng.

“Ta từ nhỏ thân mình không tốt, không thế nào ra cửa. Sự việc bên ngoài cũng là một mực không biết. Nếu ta thân mình khoẻ mạnh, sớm sinh ra trước tám năm mười năm, có lẽ là có thể nhìn đến bộ dáng hoàng tỷ xuất giá.”

Một phen lời nói này thực sự có chút ba hoa, Phương Đông Gia cười trêu ghẹo, nói: “Ngươi nếu là thân mình khoẻ mạnh, sợ là liền sẽ không cùng Hoàng Thượng kết nhân duyên.”

Phó Cổ Căng nghe vậy tức khắc tới hứng thú, hỏi: “Hoàng tỷ cũng biết vì sao ta sẽ gả cho bệ hạ? Khi đó ta mơ màng hồ đồ liền vào cung, vẫn luôn quên đi hỏi thăm là đã xảy ra chuyện gì. Nguyên lai, lại là bởi vì ta thân mình không tốt, cho nên cha ta mới có thể đem ta gả cho bệ hạ sao?”

Phương Đông Gia gật đầu, nói: “Thịnh An chùa phương trượng tính này cọc nhân duyên, nói là Hoàng Thượng cưới ngươi, Duẫn Triều có thể hưng thịnh cường đại, mà ngươi cũng sẽ càng ngày càng khoẻ mạnh. Này đây, Phó tướng mới có thể đem ngươi gả cho Hoàng Thượng.”

Phó Cổ Căng trong lòng không tự chủ được mà nổi lên khổ sở, đời trước này gả cho Phương Đông Cảnh không chỉ không có càng ngày càng khoẻ mạnh, ngược lại……

Thấy bộ dáng Phó Cổ Căng nhấp môi khổ sở, Phương Đông Gia còn tưởng rằng cậu là hiểu lầm Hoàng Thượng khi cưới cậu tâm tư của hắn không thuần, bởi vậy khuyên giải an ủi nói: “A Căng chớ có nghĩ nhiều. Hôm qua việc kia qua đi, hiện giờ Hoàng Thượng đối với ngươi tâm ý ít nhất toàn bộ Phong An Thành đều biết được. Có lẽ ngay từ đầu các ngươi hai bên mục đích không tính là đơn thuần, nhưng thành hôn cho đến hôm nay còn lại đều cũng không tệ lắm, không phải sao?”

Phó Cổ Căng cũng không giải thích nói nàng đã đoán sai, chỉ là cười cười đồng ý.

Thấy bộ dáng cậu ngoan ngoãn như vậy, Phương Đông Gia trong lòng than nhỏ, tảng đá lớn vẫn luôn đè ở trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Nàng trên mặt không hiện, vẫn là cười nói: “Ta cùng với A Cảnh mẫu phi qua đời sớm, khi đó a Cảnh mới bảy tuổi. Hắn từ nhỏ tính tình liền cực lãnh đạm, không chịu tín nhiệm bất luận kẻ nào, qua hồi lâu mới mở ra nội tâm. Chính là, chẳng sợ hậu cung nạp những người này, nhưng hắn cũng chưa bao giờ cùng ai qua đêm, thân cận quá. Ta ngày xưa cực sợ hắn sẽ như vậy cô độc cả đời, nhưng ngày sau có thể có ngươi làm bạn thật là không tồi, ít nhất hoàng tỷ thực yên tâm.”

Phó Cổ Căng từ lời này của nàng nhận thấy được một ít tin tức không tốt lắm, đang muốn nói cái gì, Phương cùng Gia lại muốn cáo từ.

“Hôm nay liền không quấy rầy ngươi nữa, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt. Ngày sau, còn mong cùng a Cảnh sinh hoạt thật tốt.”

Nói xong, nàng liền cùng Lục Oanh rời đi.

Phó Cổ Căng trong lòng bất an, mới vừa rồi Phương Đông Gia nói hai câu cuối cùng đều xưng hô với Phương Đông Cảnh là“A cảnh” mà không phải “Hoàng Thượng”, ý nghĩa trong đó khác nhau, Phó Cổ Căng cũng rõ ràng, xưng hô “Hoàng Thượng” là bởi vì nàng là trưởng công chúa, xưng hô “A cảnh” là bởi vì nàng là tỷ tỷ của Phương Đông Cảnh.

Cuối cùng hai câu nói kia, tựa như tỷ tỷ bệnh nặng sắp qua đời liền chuẩn bị cuộc sống sau này của đệ đệ mình.

Suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra nguyên cớ, chờ đến Ngọc Kinh ăn cơm xong đi vào phòng khách, Phó Cổ Căng thất thần hỏi: “Trưởng công chúa có phải hay không sinh bệnh nặng?”

Ngọc Kinh nghĩ nghĩ sau lắc đầu, nói: “Trưởng công chúa rất là khoẻ mạnh, so công tử ngài còn muốn khoẻ mạnh hơn.”

Phó Cổ Căng hơi an lòng chút, lại hỏi: “Ngươi có thể nói cho ta chuyện của trưởng công chúa không? Ngươi biết cái gì đều có thể nói ra.”

Trong đó kỹ càng tỉ mỉ Ngọc Kinh không lắm rõ ràng, nói: “Trưởng công chúa là mười lăm năm trước hướng Nam Tĩnh hòa thân. Khi đó công tử ngài mới hai tuổi. Nam Tĩnh Vương cùng trưởng công chúa rất là ân ái, nhưng là sau này Nam Tĩnh vong quốc, trưởng công chúa là bệ hạ thân chinh mang về tới.”

Mất nước?

“Kia phu quân của trưởng công chúa đâu? Nam Tĩnh Vương đâu? Còn có, trưởng công chúa có hài tử hay không?”

“Không có hài tử. Trưởng công chúa gả đến Nam Tĩnh 5 năm Nam Tĩnh liền quốc vong, Nam Tĩnh Vương thân là vua của một nước, lấy thân hi sinh cho tổ quốc.”

Phó Cổ Căng rốt cuộc biết trong lòng bất an đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, vội vàng túm chặt Ngọc Kinh, nói: “Ngươi giờ phút này chạy tới phủ trưởng công chúa phủ, kêu Lục Oanh bồi trưởng công chúa thật tốt, một tấc cũng không rời.”

Ngọc Kinh khó hiểu, hỏi: “Làm sao vậy? Trưởng công chúa sẽ xảy ra chuyện sao?”

Phó Cổ Căng không biết nên như thế nào cùng hắn giải thích, chỉ là thúc giục nói: “Ngươi đi là được! Nhất định phải mau chút!”

Ngọc Kinh bị ngữ khí sốt ruột hoảng hốt của cậu dọa đến, vì thế vội không ngừng đồng ý, rút chân liền từ cửa nhỏ ra cung.

Phó Cổ Căng nhìn xem sắc trời là chính ngọ, nghĩ Phương Đông Cảnh hẳn là đã hạ triều, liền hỏi tiểu tinh linh đường đi nhanh chân chạy đến Ngự Thư Phòng.

Ngự Thư Phòng khoảng cách Tương Hàn Cung thực sự rất xa, không thua gì tối hôm qua cậu từ phủ Thừa tướng chạy đến phố tây. Tối hôm qua cùng hôm nay chạy một quãng đường dài, chỉ sợ mấy ngày tới chân cậu sẽ là mềm không thể đi lại bình thường.

Nhưng Phó Cổ Căng không rảnh lo chuyện khác, dừng lại nghỉ ngơi cũng không dám, qua thời gian hơn nửa giờ chạy đến cửa Ngự Thư Phòng, lại nghe đến một trận tiếng chuông.

Tiếng chuông vẫn luôn vang, Phó Cổ Căng còn chưa suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân trong đó, lại thấy phía trước cung nhân quỳ xuống.

Ngự Thư Phòng mở cửa ra, Phương Đông cảnh vội vã ra tới, nhìn thấy Phó Cổ Căng liền sửng sốt, tiến lên đem người ôm vào trong ngực, hỏi: “Sao? Sắc mặt tái nhợt như vậy?”

Phó Cổ Căng có chút thở không nổi, Phương Đông Cảnh liền nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cậu cho cậu điều tiết hơi thở, tiếng chuông vang lên 30 lần rồi ngừng, Phương Đông Cảnh tay cũng ngừng lại.

Phó Cổ Căng đã tốt chút, vội nói: “Bệ hạ, hôm nay ta thấy trưởng công chúa biểu tình không đúng, sợ nàng……”

“Không cần phải nói.”

Phương Đông Cảnh mở miệng đánh gãy cậu, hốc mắt đỏ lên, tay vẫn luôn run.

Phó Cổ Căng còn không rõ đã xảy ra cái gì, lại nghe đến từ cửa hoàng cung bên kia một người cất cao giọng nói tới:

“Trưởng công chúa qua đời!”

“Trưởng công chúa qua đời!”

“Trưởng công chúa qua đời!”

Thanh âm từ xa tới gần, cuối cùng là một thị vệ chạy tới trước mặt Phương Đông Cảnh, vội vàng quỳ xuống, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Bẩm bệ hạ! Trưởng công chúa qua đời rồi!”

Vẫn là đã muộn.

Phó Cổ Căng ngơ ngẩn. Cậu chạy quá chậm, mất thời gian lâu như vậy, Phương Đông Gia vẫn là không chờ được cậu đến!

Không đúng, không đúng. Nếu là cậu mới vừa rồi nhận thấy được không đúng,khi đó đuổi theo kiệu của Phương Đông Gia, có lẽ có thể theo kịp! Nhưng là cậu không có. Mà là kêu Ngọc Kinh đi chuyển lời cho Lục Oanh, mà là trước tới thông tri cho Phương Đông Cảnh……

Lại có lẽ, lúc cậu suy nghĩ lời nói đầu tiên phỏng tựa di ngôn,chính là khi đó đi ra nàng……

Trưởng công chúa qua đời, đều là bởi vì cậu.

Phó Cổ Căng biểu tình không đúng, Phương Đông Cảnh cũng chú ý tới. Hắn cầm chặt tay cậu, thanh âm run run hỏi thị vệ kia: “Trưởng công chúa vì sao qua đời!”

“Uống thuốc độc tự sát!”

Uống thuốc độc tự sát!

Phương Đông Cảnh thân mình nhoáng lên, phảng phất như không thể tiếp thu chuyện này, qua hồi lâu vẫn là không có phản ứng.

Lý Việt trước đầu gối hành đến trước người Phương Đông Cảnh, nói: “Còn thỉnh bệ hạ nén bi thương! Sớm ngày cử hành tang nghi, cho trưởng công chúa điện hạ xuống mồ vi an!”

Phó Cổ Căng nghe vậy, lắc đầu ném đi ý niệm vừa rồi của chính mình, nắm chặt tay nhéo nhéo Phương Đông Cảnh, nói: “Bệ hạ mau chút tỉnh lại đi.”

Phương Đông Cảnh hít sâu một hơi, hồng hốc mắt nói: “Y…… Y trưởng công chúa tang nghi hậu táng, truyền phương trượng chùa Thịnh An tụng kinh cầu phúc, toàn cung trên dưới để tang 7 ngày……”

Lý Việt trước dập đầu lãnh mệnh,sau đó đứng dậy bước nhanh rời đi phân phó.

Phó Cổ Căng thấy Lý Việt trước đi xuống, mang theo Phương Đông Cảnh vào Ngự Thư Phòng, thấy chung quanh không có người, trong lòng một niệm liền vào không gian.

Phương Đông Cảnh tuy kinh ngạc với phong cảnh trong không gian, nhưng Phương Đông Gia qua đời đối hắn đả kích quá nặng, lúc này đây hắn chỉ là nhìn mắt không gian một chút, cũng không tỏ vẻ cái gì, chỉ là nói: “Ngày đó là ngươi có thể từ trên thuyền chạy thoát là bí mật này sao?”

Phó Cổ Căng gật gật đầu, chủ động ôm lấy Phương Đông Cảnh, nói: “Hoàng tỷ tâm tình tích tụ, ta hôm nay liền phát hiện nàng cảm xúc không đúng, là ta không có thể kịp thời ngăn cản nàng, là ta không có thể kịp thời khuyên bảo nàng……”

Cậu là người thế kỷ 21, trước khi xuyên qua ở thế kỷ 21 đối với bệnh trầm cảm phổ cập khoa học rất nhiều, cậu cũng đi tìm hiểu một chút. Nên lúc nhìn Phương Đông Gia đến, Phó Cổ Căng liền cảm thấy tâm tình nàng rất là không tốt, trong lòng là có một chút phỏng đoán, nhưng là cậu không phải bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, cũng không có học quá tâm lý tri thức, cũng không thể ngắt lời……

Nhưng hôm nay từ chổ Ngọc Kinh biết được Nam Tĩnh Vương sớm đã qua đời khi, Phó Cổ Căng liền có thể xác định. Chính là cậu không thể……

Phương Đông Cảnh nước mắt chảy xuống ôm chặt chặt Phó Cổ Căng, thanh âm nức nở nói: “Không phải ngươi sai, hoàng tỷ từ khi từ Nam Tĩnh trở về, liền vẫn luôn như vậy. Nàng nghĩ tự sát qua rất nhiều lần đều bị hạ nhân phát hiện cũng cứu trở về kịp, ngự y cũng nói đây là tâm bệnh, không có thuốc chữa…… Việc hôm nay, ta sớm có chuẩn bị.”

Chỉ là, sớm có chuẩn bị là một chuyện, chờ đến một ngày này thật sự tiến đến, hắn vẫn là không thể tiếp thu.

“Hoàng tỷ từ khi ta ba tuổi, mẫu phi qua đời sau đó là nàng vẫn luôn chiếu cố ta……

Phương Đông Cảnh nghẹn ngào đến nói không nên lời lời nói, chui đầu vào bả vai Phó Cổ Căng khóc thút thít không ngừng. Phó Cổ Căng cũng chảy nước mắt, tay không ngừng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.

“Người chết đã đi xa, người tồn tại phải kiên cường nhìn về phía trước. Bệ hạ, ngài là vua của một nước, nếu là không thể tỉnh lại, hoàng tỷ trên trời có linh thiêng sợ là sẽ không an giấc ngàn thu. Tâm bệnh chỉ có tâm dược mới có thể trị, hoàng tỷ cùng Nam Tĩnh Vương tình cảm thâm hậu, Nam Tĩnh Vương ra đi đối với nàng đả kích rất nặng, trừ phi là Nam Tĩnh Vương có thể sống lại, nếu không chúng ta làm cái gì đều là dư thừa. Nhưng là ta tin tưởng, hoàng tỷ thực cảm ơn ngài có thể lý giải cho nàng.”

Phó Cổ Căng biết, đối với một cái tâm bệnh này có lý giải là cỡ nào cũng không quan trọng. Tại triều đại này không có dược nào có thể trị liệu được, chỉ có thể dựa vào Phương Đông Gia chính mình nghĩ thông.

Nam Tĩnh Quốc diệt quốc mười năm, Nam Tĩnh Vương đã chết mười năm, cũng đã nói lên Phương Đông Gia tâm bệnh mười năm. Có thể kiên trì lâu như vậy, nội tâm nàng nhất định càng ngày càng không thể thừa nhận. Hiện giờ nhìn đến người chính mình vẫn luôn quan tâm là Phương Đông Cảnh có thể tìm được ái nhân của chính mình, nàng cũng liền có thể nhẹ nhàng đi rồi, này đối với Phương Đông Gia mà nói cũng coi như là một kết cục thật tốt.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua trong nhà có việc cần xử lý nên không đăng, hôm nay hai chương hợp nhất. _(≧▽≦)/_

- -----------------------------

Đúng là gần hai chương hợp lại =)))

Đánh chữ đến hoa mắt chóng mặt vẫn chưa xonggg(◞‸◟ㆀ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play