Phó Cổ Căng giật giật thân mình, thập phần cố sức mà từ trên giường xuống dưới.
Cơ thể này suy yếu đến mức không ra hình dạng gì, xem ra việc cấp bách nhất cậu cần làm là phải ăn no ngủ đủ, dưỡng béo chính mình. Chỉ là hiện tại một chút sức lực đều không có, tiểu đồng Ngọc Kinh này thoạt nhìn lại không giống như sẽ biết nấu cơm, cậu nếu muốn chiếu cố tốt chính mình, thì cũng phải đợi đến lúc có sức lực mới được.
"Tiểu tinh linh," Phó Cổ Căng đỡ lấy một bên trụ giường để ổn định thân hình, hai chân không ngừng run rẩy thật sự là không có một chút lực, "Có thể làm ta có một chút sức lực không?" Bằng không với thể trạng này, làm thế nào đi ra ngoài nhìn xem tình huống cung này, lại làm sao vỗ béo chính mình.
"Tiểu tinh linh lực lượng còn chưa đủ, thực xin lỗi chỉ có thể làm khôi phục nửa giờ sức lực của ngài thôi.".
ngôn tình sủngNửa giờ? Vậy là đủ rồi. Phó Cổ Căng nghe xong trong lòng thầm xác định trong lòng, tiểu tinh linh trên người dần dần phát ra ánh sáng. Lập tức Phó Cổ Căng liền cảm thấy hai chân cậu dần dần có lực, thân mình cũng không hề suy yếu, có thể đi lại và làm việc bình thường.
Phó Cổ Căng trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng không tự chủ được lộ ra vẻ tươi cười. Ngọc Kinh nhìn công tử nhà mình tựa hồ đã tốt hơn, không khỏi ướt hốc mắt, nhìn công tử nhà mình đi ra ngoài. Ngọc Kinh vội vàng hoàn hồn, chạy lên đi đằng sau Phó Cổ Căng.
"Công tử ngài bệnh nặng mới khỏi, không thể ra gió, vẫn là không nên ra ngoài đi?"
Phó Cổ Căng lắc đầu, cậu chỉ có nửa giờ thời gian, này nửa giờ này việc cần thiết nhất là làm cho bản thân có sức hơn. Đẩy tay Ngọc Kinh ra, Phó Cổ Căng tùy ý đánh giá cung điện này một chút.
Tương Hàn Cung chiếm diện tích đất rất lớn, Cậu là quý phi, nghĩ đến cung điện cũng không thể quá xấu. Chẳng qua, Tương Hàn Cung này ưu điểm chính là diện tích rộng lớn. Phó Cổ Căng không khỏi thở dài, xem ra, tương lai muốn chiếu cố mình thật tốt còn phải tỉ mỉ tính toán.
"Công tử, ngài muốn làm cái gì?" Thấy Phó Cổ Căng đứng ở ngoài cửa, sau một lúc lâu không lên tiếng, Ngọc Kinh có chút tò mò, nhìn theo tầm mắt của Phó Cổ Căng, cũng không cảm thấy phong cảnh này quá đặc biệt a.
Phó Cổ Căng không đáp, đi xung quanh một lúc, rốt cuộc cũng tìm được một phòng bếp nhỏ ở cung điện này. Cậu là quý phi, là chủ một cung, tự nhiên có quyền trong bếp chính mình làm việc. Cũng may Ngự Thiện Phòng cung nhân cũng không thiếu, mỗi ngày nên đưa nguyên liệu nấu ăn gì là theo đưa, một chút cũng không ủy khuất cậu.
Chịu cảm giác thân mình đói bụng hồi lâu, Ngọc Kinh đồng dạng cũng vậy, không thể lập tức ăn chút thịt cá năng lượng có nhiều dầu mỡ, cứ như vậy lâu dần dạ dày cực dễ dàng bị thương, hiện trước mắt vẫn là dưỡng dạ dày là chủ yếu.
Phó Cổ Căng lập tức xúc một chén gạo kê, đem bắp cùng thịt nạc băm nhuyễn, cuối cùng tìm trái táo nhỏ, cũng cắt ra đặt ở một bên.
Ngọc Kinh nhìn Phó Cổ Căng không ngừng bận việc, trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn là ở lại để Phó Cổ Căng phân phó hầu hạ, tìm được một cái lò nhóm lửa nhỏ, sau đó lại giúp đỡ lấy táo cùng cẩu kỷ đem đi nấu.
Đợi Phó Cổ Căng băm thịt nạt xong, nhìn vào nồi một lát thấy táo cùng cẩu kỷ nổi lên. Cậu chỉ có thời gian nửa giờ sức lực để làm đồ ăn, huống hồ nấu cháo cũng yêu cầu chậm rãi nấu, xem ra táo cùng cẩu kỷ này sợ là không thể chờ chúng nó hoàn toàn chín, bất quá như bây giờ cũng có thể dùng.
Phó Cổ Căng tìm một chút trong phòng bếp, cuối cùng tìm một cái lẩu niêu*, nấu nước cho sôi lên, mới để nguyên liệu nấu ăn bắt đầu nấu cháo.
(* lẩu niêu: là cái niêu( cái chảo í) dùng để nấu lẩu. Nhưng đây ở Cổ Đại chắc là cái chảo to ơi là to giống trong phim ấy 😢)
Vốn dĩ gạo kê yêu cầu ngâm ít nhất hơn nửa giờ, chính là thời gian thật sự không cho phép, cậu cũng chỉ có thể lược gạo qua nước đơn giản mà nấu.
Nấu cháo điều cần chú ý nhất là lửa, lửa quá lớn dễ dàng khét, Phó Cổ Căng lần đầu tiên dùng loại lò lửa này, có chút không biết làm sao, cuối cùng miễn cưỡng dựa vào trực giác, lúc còn có năm phút nửa là xong, đem cháo vừa nấu ra.
Chủ tớ hai người ngồi ở trong phòng bếp, mỗi người một chén cháo. Chén cháo này chắc cũng là lần đầu tiên bọn họ ăn đồ nóng, Ngọc Kinh không khỏi cảm khái vạn phần, ăn một lát sau khóc ra tới, nước mắt rơi hết xuống cháo.
Phó Cổ Căng thấy Ngọc Kinh nước mắt, không khỏi sửng sốt. Tuy nói nơi này điều kiện không đầy đủ, hắn còn không biết điều chỉnh mức độ lửa, hương vị của cháo tuy không ngon lắm, nhưng cũng không thể khó ăn đến mức khóc thút thít như vậy a.
"Ngươi làm sao vậy? Chớ khóc a." Phó Cổ Căng ở trên người tìm tới tìm lui, lại không khăn tay khăn tay hay thứ gì có thể lau mặt, cậu chỉ phải dùng tay áo đi lau mặt cho Ngọc Kinh, đem nước mắt kia lau khô.
Chỉ là thân phận của Phó Cổ Căng hiện tại là gì, chẳng sợ hiện giờ y phục trên người cậu không dùng chất liệu tốt, Ngọc Kinh cũng trăm triệu không dám để nước mắt của chính mình làm dơ y phục của công tử, vội vàng quay đầu đi, chính mình lung tung lau một phen sau, nói: "Công tử, Ngọc Kinh không ngại. Chỉ là lâu quá chưa ăn đồ ăn có nhiệt như vậy, quá mức cảm động. Công tử, ngài sao đột nhiên biết nấu cơm? Còn, còn làm được rất không tồi."
Phó Cổ Căng sớm đã nghĩ kỹ rồi lý do thoái thác, chỉ ôn nhu cười, nói: "Ngày thường xem sách, sách nấu ăn cũng xem không ít. Xem đến nhiều, hiện nay tình huống đặc thù, liền nghĩ chính mình động thủ làm thử. Chẳng qua, hương vị vẫn là không giống, có chút khét."
Ngọc Kinh vội lắc đầu, nói: "Không không không, công tử làm đã ăn rất ngon, tuy...... Tuy rằng so ra kém thời điểm ở trong phủ, nhưng là đây là lần đầu tiên công tử làm, khó tránh khỏi ngượng tay sao! Hơn nữa, Ngọc Kinh thực thỏa mãn!"
Phó Cổ Căng hơi hơi sửng sốt, lần đầu tiên cậu gặp người như vậy. Ngọc Kinh này đơn thuần đến kỳ cục, dễ dàng như vậy liền tin tưởng lý do cậu thoái thác, nói vậy đối nguyên thân nhất định là trung thành và tận tâm. Tiến cung tới nay đã nhiều ngày tất nhiên là gặp không ít khó khăn, thật là đáng thương cực kỳ, nhưng như vậy cũng không nghĩ tới sẽ vứt bỏ chủ tử, thật là một đứa trẻ tốt. Hiện tại cậu Phó Cổ Căng nếu tiếp nhận mình ở thân thể này rồi, kia cậu liền tận lực đối với hắn thật tốt, tranh thủ đem hai người đều dưỡng đến trắng trẻo mập mạp!
Cười với Ngọc Kinh, Phó Cổ Căng vùi đầu ăn chén cháo của chính mình. Nửa giờ đi qua, sức lực của tiểu tinh linh cấp đã biến mất, cậu hiện tại ăn xong một chén cháo, sức lực bản thân cũng miễn cưỡng khôi phục chút, chẳng qua thời điểm tiểu tinh linh thu hồi phần sức lực kia, cậu không khỏi choáng váng đầu trong chốc lát, hơi thở cũng ngắn ngủi lên, cảm thấy có chút thở không nổi.
Ngọc Kinh lo lắng nhìn cậu, Phó Cổ Căng hít sâu một ngựm khí, nói: "Không có việc gì, ăn xong rồi liền dọn dẹp một chút đi."
Ngọc Kinh gật gật đầu, bụng hắn rốt cuộc cũng đã hơi no, cháo nóng hầm hập xuống bụng, liền có không ít sức lực, giúp cho Phó Cổ Căng thu thập, rửa chén. Tuy nói tiểu đồng này đi theo hắn cũng không quá chịu khổ, chỉ cần không phải chân tay quá vụng về, chậm một chút tổng có thể làm tốt.
Phó Cổ Căng dựa vào vách tường chậm rãi khôi phục, một lúc sau ở Ngự Thiện Phòng đưa đồ ăn tới còn thấy được hai củ khoai lang đỏ, vì thế lay lay đống lửa, liền đem hai củ khoai lang đỏ vùi vào trong. Ngọc Kinh tỉ mỉ tẩy rữa lẩu niêu, chén đũa sạch sẽ, Phó Cổ Căng đã lật vài lần khoai lang đỏ.
"Công tử lại đang làm cái gì?" Ngọc Kinh nhìn công tử nhà mình ngồi ở trước bếp lò, cầm cây gậy gỗ thỉnh thoảng chọc chọc đống lửa, hắn thật sự là tò mò.
Phó Cổ Căng chớp chớp mắt với Ngọc Kinh, khuôn mặt tái nhợt đã có chút huyết sắc, thời điểm nghịch ngợm chớp mắt lông mi thật là dài chớp chớp, Ngọc Kinh che lại chính mình ngực: Công tử sao lại đẹp như vậy! Kia mắt Hoàng Thượng có bị mù hông!
"Ta vùi hai củ khoai lang đỏ vào trong này. Có một quyển sách ghi, nói là người bình thường sau khi nấu ăn xong sẽ dùng đống lửa thừa này nướng khoai để ăn." Thời điểm Ngọc Kinh tẩy lẩu niêu, chén đũa phá lệ cẩn thận, tẩy xong phía trước phía sau ước chừng dùng hai mươi phút, cậu nướng hai củ khoai lang đỏ cũng không sai biệt lắm sẽ chín.
Khoai lang đỏ ở triều đại này có chút nhỏ, không giống của cậu ở thế kỷ 21 đều là những củ khoai to to. Bởi vậy sau khi lật lại một lần mặt sau, khoai lang đỏ cơ hồ cũng đã chín tới.
Phó Cổ Căng dùng gậy gỗ đem khoai lang đỏ kéo ra, khoai lang đỏ toàn bộ đều thoang thoảng mùi thơm, đẩy ra bóc bớt lớp vỏ, một trận mùi thơm mang theo khí nóng ập vào mặt.
Đem một củ khoai lang đỏ lấy ra đến trước mặt Ngọc Kinh, Phó Cổ Căng liền đem củ khoai lang đỏ còn cắn một ngụm, làm lời nói của cậu đều nói không nhanh nhẹn: "Ăn đi, tổng chỉ có này hai củ, hai ta mỗi người một củ."
Ngọc Kinh cảm động đến nói không ra lời, rũ tay bên người hồi lâu mới run rẩy nâng lên tiếp nhận củ kia khoai lang đỏ, lột ra liền ăn lên.
Công tử hắn bệnh nặng mới khỏi, lại cố sức vì hắn nấu cháo, hiện nay còn chia cho hắn một củ khoai lang đỏ. Hôm nay ăn cháo cùng khoai lang đỏ này, sao đều như thơm ngọt ngon miệng như vậy, làm hắn vĩnh viễn đều quên không được.
Ăn xong,chủ tớ hai người thu thập phòng bếp, Ngọc Kinh làm Phó Cổ Căng đi trong phòng ngồi chờ, hắn đun một chút nước ấm cho công tử tẩy rữa.
Phó Cổ Căng cũng không nhàn rỗi, ra phòng bếp liền dạo một vòng Tương Hàn Cung. Cung điện này rất lớn, chỉ là có không người xử lý, vốn là hoa viên trong cung mà cỏ dại mọc thành cụm, các loại hoa lúc đầu điều được che lại bởi những ngọn cỏ cao cao, nhìn không ra được một chút gì. Phó Cổ Căng ngồi xổm xuống nhìn nhìn, còn từ những cụm cỏ mọc dại đó tìm ra dây khoai tây.
Phó Cổ Căng lập tức cao hứng đến quên hết tất cả, đem dây đằng rút ra tới, rễ của dây khoai tây cứ như vậy bị rút ra. Phó Cổ Căng lại tay không đào đào đất gần đó, đào ra tới vài củ khoai tây, dùng vạt y phục bọc lại, cao hứng phấn chấn mà chạy tới phòng bếp.
Ngọc Kinh vốn ở trong bếp định bụng thêm củi lửa, thấy nhà mình công tử dùng y phục bọc thật nhiều khoai tây trở về, bị dọa đến sắc mặt đều trắng vài phần. Hắn tiến lại lấy vạt áo kia ra, khoai tây sôi nổi rơi khắp nơi trên mặt đất, Ngọc Kinh cũng không để ý tới, chỉ ngồi xổm xuống dùng tay phủi phủi bùn đất trên y phục.
"Công tử a, không phải tất cả đồ vật đều có thể ăn, khoai tây này đã sớm mất mùa, có người ăn qua, cũng ăn không ngon, ăn sống còn có thể ăn chết, nấu chín còn có một cổ mùi tanh." Nói xong, Ngọc Kinh nhìn nhìn những củ khoai tây đó, lại dường như oán trách nhìn qua công tử nhà mình.
Công tử chẳng lẽ là đói đến hổng đầu, trong phòng bếp còn có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, làm gì đi đào những vật này.
Phó Cổ Căng hiểu ra, kỳ thật này khoai tây ở thời điểm nạn đói xác thật là một loại đồ ăn không tồi, có thể làm người ta có cảm giác chắc bụng, lại tương đối dễ dàng tìm được, có thể nói là bảo bối ở nạn đói khi đó. Chỉ là đáng tiếc người cổ đại không quan tâm hay cân nhắc đến cách sử dụng như thế nào, lại có người không cẩn thận ăn khoai tây nảy mầy đến chết, cho nên cũng liền không ai cảm thấy thứ này có gì tốt.
"Đó là bọn họ không biết làm. Khoai tây này a, nấu chín tuy nói có mùi tanh, lại có biện pháp loại bỏ mùi tanh đi, xào chín càng là một loại biện pháp tốt. Ta xem trong phòng bếp Ngự Thiện Phòng có đưa tới thịt gà, buổi chiều ta liền làm gà hầm khoai tây cho ngươi ăn, được không?" Phó Cổ Căng cuối cùng là từ trong tay Ngọc Kinh giải cứu ra vạt áo của chính mình, sờ sờ đầu Ngọc Kinh. Hắn cảm thấy chính mình giờ phút này chính là một đại ca ca, theo lý nên chiếu cố đệ đệ.
Đã một thời gian không ăn đến thịt, Ngọc Kinh nghe được "Gà hầm khoai tây" bốn chữ thèm nước miếng chảy ròng, trả lời một tiếng trước sau không hề chấp nhất với vạt áo công tử nhà hắn, ngồi xổm xuống đi đem những củ khoai tây bảo bối này đồng thời nhặt lên, phóng tới phòng bếp.
Phó Cổ Căng bật cười, đi lên trước nhặt ra mấy củ khoai tây, tính toán lưu lại làng giống, đến lúc đó trồng ở trong không gian đồng ruộng. Chính là nghĩ như vậy, khoai tây trên tay liền biến mất, âm thanh đáng yêu của tiểu tinh linh vang lên:
"Chúc mừng ngài, tiểu tinh linh thêm vào cho ngài một phân tích phân, hy vọng ngài nhiều nỗ lực tìm xem hạt giống, làm phong phú cho chính không gian của mình. Đồng thời, tiểu tinh linh vì ngài mở khóa không gian con sông, hy vọng ngài có thể sử dụng tới!"
Phó Cổ Căng trong đầu đột nhiên xuất hiện thanh âm này sợ tới mức ngẩn ra, nhìn đôi tay, đang nghi hoặc vừa nghĩ những củ đó khoai tây đó ở đâu, tiểu tinh linh lại nói:
"Ngài không cần lo lắng. Ngài là chủ nhân không gian, có thể để đồ vật vào trong không gian, tiểu tinh linh chỉ là giúp ngài đem hạt giống khoai tây thu lên, chờ đợi ngài có thời gian tới gieo hạt."
Tiểu tinh linh nói xong chính là một trận trầm mặc, trừ bỏ thời điểm vừa mới bắt đầu nó có chút ầm ĩ, thời điểm còn lại tựa hồ đều thực an tĩnh.
Lúc trước thời điểm bọc khoai tây tiến vào,nhớ lại phản ứng của Ngọc Kinh đã làm hắn bừng tỉnh, hắn trong lòng nói: "Tiểu tinh linh, đem toàn bộ tư liệu của Duẫn triều nói cho ta đi, ta sợ sẽ lộ tẩy."
Tiểu tinh linh trầm mặc trong chốc lát, nói: "Ta sẽ đem tất cả tư liệu có quan hệ tới Duẫn Triều gửi đi cho ngài, tự nhiên mà vậy mà dung nhập ngài trong trí nhớ. Truyền dữ liệu, xin chờ trong chốc lát."
Tiểu tinh linh không nói chuyện nữa, qua một lát, trong đầu Phó Cổ Căng liền xuất hiện tin tức có quan hệ tới Duẫn Triều. Đây là một triều đại hư cấu, sản vật phong phú, rất nhiều đồ vật ở cận đại mới truyền tới Hoa Quốc thu hoạch, cái này triều đại cũng đã có. Cứ như vậy, hắn muốn làm chút thức ăn, hẳn là không cần sầu về nguyên liệu nấu ăn sẽ tìm không ra.
- ------------------------------
Mình sẽ cố gắng edit sớm cho mọi người, cảm ơn 🤤