Trong khi đó, Diệp Lạc Hy cùng các khế ước của mình đang ngồi lại với nhau, bàn bạc những chuyện quan trọng.
Diệp Lạc Hy ngỏ ý bàn bạc với các linh thú – riêng Kim Sư thì phải dùng đến cầu truyền thanh - về chuyện nàng muốn từ chức ở Cửu Trùng Thiên và trở về Quang Minh đỉnh ở ẩn, liền nhận được sự đồng thuận của tất cả các linh thú của mình. Dù sao, nếu như nàng trở về Quang Minh đỉnh, an an ổn ổn sống ẩn ẩn dật dật, nàng sẽ tránh được rất nhiều, rất nhiều tai mắt của Thiên đế và Ma Tôn, sau này dù nàng có làm gì ở Lục địa này cũng ít bị người ta nhắm đến hơn.
“Chủ nhân, nhưng nếu như Đế Quân không chịu thì sao?” Tam Lang hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy gõ gõ nhịp tay trên ghế, hồi lâu sau mới hỏi bọn họ: “Các ngươi có biết vì sao ngọn núi này có tên là Quang Minh đỉnh hay không?”
Ai nấy nhìn nhau, lắc đầu. Dù là người có thâm niên sâu dày như Kim Sư và Viêm Cơ cũng đều thật không biết. Diệp Lạc Hy chỉ tay xuống đất, nói: “Trong lòng của ngọn núi này, đang nuôi dưỡng một thiên cơ. Thiên cơ này sinh ra cùng thời với Tam đại thượng cổ thần quân. Trải qua hàng vạn năm hấp thụ tinh hoa của trời đất mà hình thành, nằm sâu dưới đáy Quang Minh. Cửu Lâu Xà đã cho Kim Sư phá nát nơi này, cốt chỉ để lấy được huyền cơ này để bảo vệ ông ta khỏi Tứ Đại Hung Thú. Đáng lẽ ra ngay khi vừa thức tỉnh, ông ta đã có thể lập tức đi lấy ngay thiên cơ này, nhưng ngặt một nỗi, chỗ này lại là địa bàn của ta, ông ta không thể hành động thiếu sơ sót.”
Nàng cười: “Vốn dĩ, lần này ta về Quang Minh sơn là vì hai chuyện cơ bản. Một, ta muốn gặp lại hai đại tinh linh của ta. Hai, ta muốn lấy được thiên cơ trong Quang Minh đỉnh. Nó có tên gọi là huyền cơ Thần Quang chi lực.”
Điều đó cũng giải thích lý do vì sao sau khi thức tỉnh chỉ mới ba năm mà Cửu Lâu Xà Tà Thần có thể đủ tự tin để đánh vào Cửu Trùng Thiên như vậy.
Ai nấy kinh hoàng nhìn nhau.
“Chuyện này đến cả Đế Quân cũng không biết được đâu. Đây là những gì mà a nương đã nói cho ta biết.” Nàng khẽ vuốt lên ấn ký hoa sen màu đỏ giữa lòng bàn tay của mình, khẽ cười.
Họ hiểu rồi. Nàng muốn mượn cớ để về Quang Minh đỉnh, để bọn họ mỗi người đều có thể hấp thụ huyền cơ Thần Quang chi lực. Thế nhưng, muốn hấp thụ thần quang này cũng phải mất tới ba trăm năm. Trong suốt ba trăm năm đó, nàng làm sao có được lý do để có thể đường đường chính chính ở lại Quang Minh đỉnh?
Tam Lang nhìn nàng: “Chủ nhân, người đã suy nghĩ chắc rồi chứ? Bởi vì chúng ta không có cách nào để người có thể rời khỏi Cửu Trùng Thiên được.”
“Nếu như bây giờ, ta có thể khiến tất cả mọi người tin rằng ta bị phế tu vi, trở thành một kẻ không thể tiếp tục tu luyện, lâm chân vào đường cùng, liệu rằng đám người bọn họ có còn giữ chân một kẻ vô dụng như ta đây ở lại Cửu Trùng Thiên hay không?” Nàng cười.
“Chủ nhân, người đã tính toán chuyện gì?” Ma Long nhìn nàng, giống như đã biết nàng đã chuẩn bị vài chuyện.
“Sau khi trùng sinh trở về, ta đã nuốt Tinh Phù Điệp Mộng và cỏ Vô Ưu.” Nàng xoa cằm: “Ban đầu, ta đã nghĩ rằng bản thân cần Tinh Phù Điệp Mộng để có thể che giấu thực lực thật sự của bản thân, đồng thời dùng cỏ Vô Ưu để có thể khiến ta có một thân kim cang bất hoại, bách độc bất xâm, tránh cho việc bản thân ta sẽ bị hạ độc lúc nào không biết. Thế nhưng, đúng là ta rất may mắn. Cỏ Vô Ưu và Tinh Phù Điệp Mộng, một khi kết hợp chúng với nhau trong một cơ thể có nhiều căn linh, nó sẽ hoàn toàn che giấu không chỉ mỗi thực lực mà cả thần lực, cảnh giới, ma pháp và linh lực của bản thân ta. Dù kẻ bên ngoài có dùng linh lực hay thần lực thăm dò cũng sẽ không có khả năng phát hiện ra. Nếu như không phải ta biết thực lực của mình đang ở đâu thì vài ngày trước, ta bắt thử mạch tượng của mình cũng bị chính mình dọa cho hết hồn.” Nàng cười.
Diệp Lạc Hy nói xong, mọi người chợt hiểu, nhưng không tin. Tam Lang và Ma Long hai người trái phải cầm lấy cổ tay nàng, bắt mạch cảm nhận thử. Quả nhiên, bây giờ Diệp Lạc Hy không khác gì một nhân loại chư từng trải qua bất cứ một công pháp tu luyện nào.
“Vậy thì chính bản thân người có biết được hay không?”Ma Long hỏi nàng.
“Bản thân ta đương nhiên biết.” Nàng cười.
Điểm khác biệt chính là trên các trận pháp và ma pháp trận của nàng không chỉ có hoa văn mang biểu tượng của phượng hoàng mà còn có cổ ngữ. Những người tu luyện, khi đạt đến một cảnh giới nhất định nào đó, trên pháp trận mà người đó thi triển ra sẽ có sự thay đổi vô cùng rõ ràng.
Khởi nguyên gồm ba cảnh là học đồ sư, linh sĩ và linh sư, mỗi cảnh giới có chín cấp độ, tu luyện rất đơn giản và rất hiếm khi có trở ngại. Nhưng họ rất khó để thi triển ma pháp trận. Hay cho dù có thi triển được thì nó cũng rất đơn điệu một màu.
Trung cảnh gồm bốn cảnh đại linh sư, linh tông, linh vương và linh hoàng, mỗi cảnh giới cũng có chín cấp độ, tu luyện phức tạp, cầu kỳ, tiêu tốn tài nguyên rất nhiều, đặc biệt là mỗi lần đột phá cảnh giới đều phải trải qua một cửa tử. Ma pháp thi triển ra dễ dàng, nhẹ nhàng. Trên trận đồ pháp của họ vẽ ra bắt đầu có hoa văn nhưng rất đơn điệu.
Cao cảnh gồm ba cảnh linh hoàng, linh đế, linh tôn, mỗi cảnh giới cũng có chín cấp độ tu luyện, tài nguyên tu luyện cực kỳ tiêu tốn, còn là những tài nguyên hiếm có. Mà không phải loại nào cũng có thể dùng để tu luyện được.. Lúc này, ma pháp thi triển vô cùng thành thục và đơn giản. Trận đồ pháp xuất hiện những hoa văn tinh xảo và đẹp mắt. Ở cảnh giới Linh Tôn, đối với một vài người có thiên phú đều có thêm cổ ngữ hòa vào trận pháp.
Thần cảnh cũng bao gồm ba cảnh, gọi là linh thần, đại linh thần và huyễn vương. Mỗi cảnh giới vẫn có chín cấp độ nhưng mỗi lần đột phá cảnh giới đều phải trải qua một lần lịch kiếp và một lần thiên kiếp, đòi hỏi người đó phải trải qua một lần đau khổ hận thù triền miên mà khốc liệt. Lúc này, hoa văn trên trận đồ pháp không còn gọi là tinh xảo nữa mà gọi là đặc trưng riêng của người đó, hòa cùng với những câu cổ ngữ hoàn chỉnh nhất có thể.
Tuy nhiên, Thần cảnh không phải là cảnh giới cuối cùng mà một người có thể đạt đến. Tại sao nàng lại biết đến chuyện này ư? Bởi vì Ma Tôn chính là kẻ đã đột phá qua cảnh giới Huyễn Vương cấp chín, trở thành Thiên Hạ Chí Tôn Vô Địch thượng thần.
Nàng biết, nếu như nàng muốn hạ bệ cả thiên – ma hai giới, nàng nhấ định phải đạt đến cảnh giới Thiên Hạ Chí Tôn Vô Địch.
Kiếp trước, từng có một quãng thời gian, việc tu luyện của nàng đã bị đình trệ suốt một vạn năm, và chỉ giữ mãi cảnh giới Huyễn Vương cấp một cho đến khi nàng đánh bại Hung Thú thượng cổ đầu tiên – Thao Thiết.
Tuy nói bây giờ nàng có đã bước chân vào cảnh giới Huyễn Vương, lại có hậu thuẫn rất mạnh, nhưng không có nghĩa là nàng được phép chủ quan.
Diệp Lạc Hy cười nói: “Chỉ là, cách này lại phải ủy khuất cho Cùng Kỳ rồi. Dù sao, ta cũng có vài việc cần kiểm chứng lại một chút nữa.” Nàng khẽ cười.
Ai nấy nuốt nước bọt. Chủ nhân của bọn họ chưa từng cười như vậy bao giờ a.
Nàng đứng dậy, nói: “Buổi họp đến đây là kết thúc được rồi. Có chuyện này ta muốn bắt đầu làm lại. Diệp Thanh, Diệp Mi, Diệp Hoa, ba người đi theo ta một lát.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT