Nữ Oa sau khi kiểm tra Diệp Lạc Hy một lần, cảm thấy sau khi nàng phi thăng lên không có vấn đề gì, mới an tâm thả nàng ra, còn Nữ Oa thì trở về Đất Thánh.
“Chủ nhân, tại sao người không nói cho Nữ Oa biết chuyện của người?” Viêm Cơ sau khi giúp nàng tiễn Nữ Oa rời đi, liền trở về hỏi chủ nhân.
“Di sư hiện tại là thần nữ duy nhất không chỉ quản chuyện Thiên giới mà chuyện của Minh giới cũng có thể nhúng tay vào. Ta đang mượn Minh giới nuôi quân, làm sao ta có thể để lộ chuyện này được?”Diệp Lạc Hy lau sạch sẽ đôi tay của mình khỏi nước thuốc vừa rồi của Nữ Oa.
“Chủ nhân, các tiểu chủ đã đợi người ở bên ngoài đại sảnh, chờ ngài tổng kết trong những ngày qua rồi.” Tam Lang gõ cửa phòng nàng.
Diệp Lạc Hy gật đầu liền trở ra.
Phần thưởng được nàng để vào trong ba phong thư màu đỏ, đặt trước bàn lớn. Nàng nhìn mười hai đồ đệ của mình, khẽ cười: “Bây giờ chúng ta công bố kết quả được rồi, phải không?”
“Sư phụ, xin người chờ chút.”Lưu Nhất Thanh lên tiếng cản nàng trước.
“Sao thế? Con có gì muốn giãi bày sao?” Nàng nhìn Lưu Nhất Thanh, khẽ nghiêng đầu nhìn nó.
Thật không ngờ là cả mười hai đồ đệ lớn nhỏ đều đồng loạt quỳ xuống, mười hai cái miệng đều đồng thanh nói ra một chủ ý, không biết là mấy đứa này có tập dợt qua mấy lần hay không: “Sư phụ, chúng con nguyện từ rày về sau nhất định sẽ nghe lời sư phụ, nhất định sẽ không ham chơi, phá phách làm thiệt hại tài sản. Số tiền chúng con kiếm được rất vất vả vừa đủ để bù vào khoản nợ năm nay. Hôm nay chúng con ở đây là muốn cúi xin sư phụ thứ tội.”
Diệp Lạc Hy mở lớn đôi mắt, đồng tử cũng mở lớn theo. Nàng đưa mắt nhìn lần lượt mười hai đứa đệ tử của mình, sau đó thở ra một hơi, nàng nói: “Vi sư hôm nay thấy các con đã đồng lòng như vậy, hi vọng lời hôm nay các con sẽ ghi nhớ trong lòng, lần sau đừng tái phạm lại là được. Ta cũng sẽ giảm phạt cho tiểu Hạo và Nhất Thanh. Tuy nhiên, đây là phần thưởng những người xứng đáng có được nên nhận, đồng thời ta cũng là kẻ giữ lời hứa của mình về phần thưởng.”
“Thưa sư phụ, con không cần người giảm phạt. Người dạy con rất đúng. Con thân là đại sư huynh, một không làm gương cho các sư đệ sư muội, hai lại còn hùa theo tiểu Bát đánh nhau. Con vẫn nên lãnh phạt.” Lưu Nhất Thanh cung kính ôm quyền, dõng dạc thưa chuyện.
Tam Lang há miệng.
Ma Long trợn mắt.
Diệp Lạc Hy đen đi một nửa gương mặt.
Lưu Nhất Thanh xưa nay kiêu ngạo có thừa, lại còn rất cứng đầu khó dạy, vậy mà hôm nay tại sao lại trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy chứ?
Diệp Lạc Hy còn chưa kịp nói gì, Lam Hạo đã quỳ xuống đằng sau Lưu Nhất Thanh, hô lớn: “Bẩm sư phụ, là con đã không kính trọng trưởng bối, không biết trước sau, không nghe lời người dạy, là con đã sai rồi. Sư phụ, con không cần người giảm phạt.”
Nửa gương mặt còn lại của nàng đen thành than luôn. Rốt cuộc chuyện này là sao?1
Dường như, nàng nhận ra điều gì đó rất kỳ lạ ở đám học trò của mình, liền xoa xoa mi tâm, nàng hỏi: “Nói đi. Nếu như bình thường các con sẽ một khóc hai nháo ba ăn vạ ta, bao biện và bảo vệ cho nhau, bênh vực nhau, đời nào lại cùng nhau nhận tội, thậm chí còn không cần ta miễn phạt như vậy?”
Ánh mắt của mười hai đồ đệ đồng loạt sáng lên như đèn liên đăng, chúng ùa lại xung quanh nàng, vây lấy nàng, đồng loạt dùng ánh mắt bán manh của mình và cùng đồng loạt hỏi nàng một câu: “Sư phụ, người tính nạp phu sao?” .
Truyện KhácPhụt!
Trà trong miệng nàng tuôn ra như suối sa.
“Khụ khụ!”Ma Long và Tam Lang đồng loạt ho khan, kẻ nhìn người liếc chủ nhân, rồi đều đồng loạt lùi lại ba bước, quay lưng rời khỏi phòng. Thậm chí, Tam Lang còn có tâm đến độ giúp nàng khép cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT