Lúc này, Đào Ngột mới giải thích cho nàng hiểu, hóa ra, khế ước thú và khế ước linh hồn là hai khái niệm vô cùng khác nhau. Nếu như khế ước thú chỉ là lập một quan hệ chủ - tớ giữa thú và chủ, hoặc giữa chủ và nô thì khế ước linh hồn còn đáng sợ hơn nhiều.
Đúng là thông tin trước đây nàng đọc được là đúng: khế ước linh hồn là vĩnh hằng, cho dù đôi bên chết đi thì chỉ cần linh hồn còn tồn tại, thì khi được tái sinh, sợi dây liên kết bọn họ sẽ vĩnh viễn trường tồn như một lời thề linh thiêng mà không có ai có thể phá vỡ được chúng.
Khế ước linh hồn có rất nhiều biến thể và có rất nhiều loại. Tuy nhiên, có thể hiểu nôm na ba loại đơn giản lần lượt là song, hòa và tâm.
Song, nghĩa là khế ước linh hồn được thực hiện giữa hai người ký kết với điều kiện chính là đôi bên sẽ đồng hưởng cộng hưởng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, có chết thì cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Hòa, nghĩa là khế ước linh hồn được thực hiện với từ ba người trở lên, dường như sẽ giống với song, nhưng có một người được xem là người mạnh nhất, họ sẽ có nhiệm vụ cân bằng những kẻ còn lại trong khế ước linh hồn này. Có thể hiểu tiêu biểu thì chính là hai người trở lên hoặc mạnh hơn hoặc yếu hơn người thứ ba và chịu sự chi phối của người này.
Còn tâm, đó là một khế ước linh hồn rất tàn nhẫn, chỉ được dùng cho những người có thân phận chủ - tớ, một sự ràng buộc khắc nghiệt và tàn khốc. Nghĩa là, khế ước linh hồn này chỉ lấy một người làm tâm (chủ), sau đó sẽ có rất nhiều kẻ khác cùng người làm tâm này ký khế ước linh hồn. Người làm tâm này sẽ ảnh hưởng và chi phối đến những người ký khế ước linh hồn xung quanh người đó. Những người xung quanh sẽ xem người làm tâm này giống như cả sinh mạng, thậm chí còn tôn thờ người làm tâm này như một vị đấng tối cao.
Tuy nhiên, “tâm”này tàn nhẫn ở chỗ, những người xung quanh người được chọn là tâm dù cho có chết, dù cho có đau đớn, dù cho có mệt mỏi hay tan biến mãi mãi, kẻ làm tâm cũng sẽ không bao giờ cảm nhận được, thậm chí cũng không bao giờ biết được những người ký khế ước xung quanh đã chết hay chưa. Nhưng một khi, “tâm” bị tổn hại, dù chỉ là một chút, thì những kẻ xung quanh cái tâm này đều sẽ cảm nhận được nỗi đau đó rất nhiều lần. Thậm chí, khế ước là “tâm” này không hề có cách giải trừ, trừ phi tâm và khách đều hồn phi phách tán.
“Bằng chứng cho khế ước này chính là sau lưng nàng, gần vị trí đằng sau trái tim có một hình tròn pháp ấn, trong hình tròn đó ghi một chữ “tâm”.” Đào Ngột kết thúc lời giải thích.
Nghe xong lời giải thích của bọn hắn, sắc mặt Diệp Lạc Hy tối sầm lại, thậm chí còn có mấy phần u ám hơn trước khi nàng gặp lại Ma Tôn nữa.
“Lạc Hy, nàng vạn nhất đừng tức giận, cũng đừng trách chúng ta hỏi Nữ Oa về khế ước này.”Hỗn Độn lên tiếng trước: “Nàng cũng biết rồi đó! Chúng ta ai cũng đều đợi nàng không dưới mười vạn năm. Nếu như lần này nàng đột nhiên biến mất như lúc đó nữa, chúng ta biết phải đi đâu tìm nàng đây?”
“Tiểu Hy” Đào Ngột lấy lòng nàng, luống cuống giải thích: “Chúng ta đều thật lòng với nàng, nhưng sợ nàng không tin, cũng sợ nàng chạy mất, cho nên mới dùng một khế ước hèn hạ này để chứng minh. Tiểu Hy, chúng ta hoàn toàn không hề cố ý đâu, thật đó.”
Diệp Lạc Hy càng nghe, càng đen măt hơn vạn phần, dọa cho bốn người bọn hắn sợ toát cả mồ hôi.
“Hy Hy, đừng giận. Chúng ta sai rồi.”Thao Thiết nhanh chóng nhận lỗi.
“Hy Hy, nàng đã hứa một không mắng hai không đánh ba không đòi giải khế ước rồi đó. Nàng vạn nhất đừng giận mà, được không?”Cùng Kỳ ánh mắt nhìn nàng đầy van xin.
Diệp Lạc Hy còn đen mặt thêm một phần nữa.
“Ta có thể hứa với các ngươi, ta sẽ không để mình bị thương, có chuyện gì cũng sẽ nói, cũng nhất định sẽ trân trọng mạng của mình. Nhưng các ngươi cũng phải hứa với ta điều tương tự như vậy. Bằng không, các ngươi đừng trách ta vì sao tự hành hạ chính mình.” Nàng nhìn bọn hắn, gương mặt đen như nhọ nồi, tóc mái che đi nửa gương mặt, khiến không ai nhìn ra được biểu cảm của nàng.
Bốn người bọn hắn âm thầm thở ra một hơi: may quá, không tức giận.
“Được, chúng ta hứa với nàng.”Bọn hắn gật đầu.
Nhưng sau đó, nàng kiên quyết đứng dậy, lùi lại khỏi bọn hắn hai bước, sau đó lạnh lùng nói một câu rất lớn, rất dõng dạc: “Ma Long! Trong nhà còn bao nhiêu ván giặt mang hết ra đây!”1
Hả?
Bốn Tứ Đại Hung thú ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng nở nụ cười tươi như hoa xuân chớm nở, ôn nhu như gió xuân ùa về nhưng đằng sau nàng thì sát khí, lãnh khí, hàn khí, hỏa khí ầm ầm vèo vèo bay tỏa trong không trung, đậm đặc đến độ muốn hun chết bọn hắn. Đây là thế trận băng hỏa lưỡng trùng thiên trong lời đồn sao?
“Tại sao chứ? Rõ ràng nàng đã hứa là không tức giận, cũng không mắng chúng ta, càng không giải trừ khế ước cơ mà?” Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ đồng thanh. Thao Thiết gật đầu như giã gạo phụ họa theo.
Diệp Lạc Hy vẫn nở nụ cười như nắng ấm gió xuân kia, nói: “Nhưng ta không hứa là ta sẽ không phạt các chàng.”
Hỗn Độn: “…”
Đào Ngột: “…”
Cùng Kỳ: “…”
Thao Thiết: “…”
Thật sự không ngờ là nàng còn chiêu này nữa!
Ma Long run cầm cập cùng Diệp Liên và Diệp Nam đưa ván giặt ra đưa đến trước mặt các vị cửu ngũ chí tôn thiên hạ. Thậm chí, Ma Long còn cung cung kính kính, cẩn cẩn dực dực đưa tay hướng về phía họ, chỉ về phía ván giặt, nói: “Các vị quân chủ, mời.”
Có phải uống trà đâu mà mời?
Sau đó… Không có sau đó nữa. Chỉ có một màn bốn vị cửu ngũ chí tôn thiên hạ nào đó đang quỳ ván giặt giữa sân, một con rồng và hai con tinh linh ngoan ngoãn đi sửa nhà và một chủ mẫu nào đó đang nổi giận đùng đùng trong nhà, hận bản thân sao quá ít học cấm chú chỗ Nữ Oa mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT