Diệp Lạc Hy bình thường có thể diễn kịch, bình thường có thể cùng người khác nở ra nụ cười vui vẻ rực rỡ như ánh dương đầy sự giả tạo và cứng nhắc, bình thường có thể tỏ ra vẻ hồn nhiên, ngây thơ, giống như trước đây nàng đã từng, nhưng sâu thẳm bên trong nàng có một lớp vỏ. Lớp vỏ này thoạt nhìn thì rất cứng, nhưng một khi nó bị một thứ gì đó tác dụng đến, lớp vỏ cứng rắn ấy sẽ vỡ ra, để lộ bản chất con người thật sự bây giờ của nàng.

Nàng không hề mạnh mẽ như mọi người vẫn tưởng. Nàng chưa từng quên đi những ám ảnh trong quá khứ của mình. Nàng cũng chưa từng là một chiến thần mạnh mẽ đơn phương độc mã như mọi người vẫn nhìn nhận nàng. Nàng chưa từng là một con người mạnh mẽ như nàng vẫn tưởng.

Vốn dĩ, nàng có thể bỏ đi sự thục nữ của mình, khoác lên người giáp bào đỏ thắm, đứng lên thống lĩnh vạn quân thiên giới, trở thành một kẻ mang danh bách chiến bách thắng trong tương lai, tất cả là vì nàng muốn chứng minh bản thân mình là một con người xứng đáng với công dạy dỗ của Đế Quân, xứng đáng sánh bước cùng Ma Tôn nơi Ma giới, để có thể tìm thấy một nơi mà mình thuộc về.

Nhưng những điều đó giống như gánh nặng mà nàng phải mang, mang suốt hai mươi vạn năm rồi. Hóa ra, cái gọi là cố gắng mạnh mẽ, cái gọi là vỏ bọc, nó chẳng qua cũng chỉ là một lớp vỏ không thể trường tồn, không thể bảo vệ, cũng không phải vĩnh hằng. Nàng suy cho cùng, cũng chỉ là nữ nhi.

Hỗn Độn hắn đương nhiên hiểu điều đó. Và hắn rõ điều đó hơn bất kỳ ai. Hắn nhìn nàng sinh ra và lớn lên, lại chứng kiến nàng chết đi rồi lại sinh ra, rồi lại chết đi. Hắn, hay là Thao Thiết, hay là Cùng Kỳ, hay là Đào Ngột, bọn hắn đều đã dõi theo nàng bảy kiếp làm người và một đời làm thần, nhìn thấy những gì nàng đã trải qua, chúng đều là những cơn ác mộng dài đằng đẵng.

Và hắn càng biết hơn, tại sao Diệp Lạc Hy lại chọn Ma Tôn. Hắn có một khả năng, chính là đọc tâm thuật ký ức, cho phép hắn nhìn thấu con người đó về quá khứ, hiện tại và suy nghĩ của một người. Nàng từng chọn Tiêu Nguyệt Dạ, là bởi vì hắn là người duy nhất ngoài người nghĩa mẫu kia dám đứng ra cứu nàng. Chỉ một lần như vậy, nàng đã có ấn tượng và yêu sâu đậm Tiêu Nguyệt Dạ, thậm chí bán mạng vì hắn ta.

Hắn cảm thấy, đó không phải là yêu, nó giống như chấp niệm và sự khát khao tìm được một mái nhà cho mình của nàng. Hắn biết, nàng đang học dần cách chấp nhận bọn hắn thông qua những gì bọn hắn đã làm cho nàng, thông qua những gì bọn hắn cho nàng thấy qua chính ký ức của bọn hắn.

Nhưng để buông bỏ một người mà mình yêu hơn mười mấy vạn năm kia, điều đó rất khó khăn. Hoặc có thể, nàng không còn yêu Tiêu Nguyệt Dạ nữa, mà nàng đang ám ảnh cùng uất hận đám người ngoài kia nhiều hơn là dằng xé giữa yêu và hận.

Có lẽ, suy nghĩ của hắn giống với Thao Thiết, Cùng Kỳ và Đào Ngột. Và có lẽ ba tên đó cũng đang rất lắng nghe hắn nói với nàng, tiếng khóc như xé lòng bọn hắn của nàng, lắng nghe xem hắn sẽ giúp nàng dãi bày như thế nào.

Hỗn Độn không nói gì, hắn cứ để nàng ôm lấy hắn mà khóc một trận cho nguôi ngoai nỗi lòng.

Hỗn Độn vừa trở về, liền ôm nàng, để nàng gục mặt vào hắn mà khóc đến thê lương một trận. Diệp Lạc Hy bình tâm hơn, nhưng cảm thấy có chút xấu hổ cùng mất mặt. Vốn dĩ là nàng vừa nhìn thấy Ma Tôn ở trong phòng mình, trong lòng nàng lại dấy lên một nỗi ám ảnh đến mức khiến nàng sợ hãi và tức giận đến buồn nôn.

Nàng nhớ lại trong quá khứ, Tiêu Nguyệt Dạ cũng đã đến tìm nàng và đợi nàng ở trong phòng nàng như vậy. Nhưng không phải là vì hắn ta đợi nàng, hay muốn cùng nàng dãi bày chuyện gì, mà là vì hắn đã uống say. Tiêu Nguyệt Dạ và Thiên Tư Tư lúc đó là phu thê đã bảy vạn năm, nhưng tuyệt nhiên cả hai người đều không con khong cháu. Điều đó khiến hắn ta rất muộn phiền. Trong lúc hắn ta uống say, hắn đã đến tìm nàng.

Đêm đó, hắn ta cưỡng bức nàng như phát tiết, miệng luôn gọi tên của Thiên Tư Tư, những lời ngọt ngào mà nàng luôn ao ước đều dành cho Thiên Tư Tư, không phải là nàng. Nhưng vì khi đó nàng thật lòng yêu Tiêu Nguyệt Dạ, cho nên đã để mặc cho hắn ta trên người mình phát tiết, đó là lần đầu của nàng.

Ngày hôm sau, hắn ta tỉnh dậy trong phòng nàng, nhưng không thấy nàng bên cạnh, hắn chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng trong sân luyện võ, sau đó liền ban tưởng cho nàng một vạn lượng vàng. Bây giờ ngẫm lại, nàng có cảm giác như hắn chỉ muốn chơi đùa nàng xong liền vứt bỏ, thậm chí còn trả tiền, giống như xem nàng là kỹ nữ vậy. Thật sự là khiến nàng buồn nôn đến không tưởng. Sau đó, nàng mang thai, là đứa con đầu tiên của nàng. Lúc đó, ả Thiên Tư Tư phát hiện ra nàng có thai, liền tìm cách và bằng chứng ngụy tạo, đổ cho nàng việc nàng khiến ả ta không thể mang thai được.

Chứng cứ ngụy tạo đó vô cùng tạp nham, thậm chí còn có rất nhiều sơ hở. Ấy vậy mà Tiêu Nguyệt Dạ kia lại tức giận đùng đùng, phế bỏ nàng khỏi ngôi vị Ma Hậu, tống nàng vào trong ngục Cửu U. Lúc đó, Ma Hậu đã đến, định moi đi đứa con trong bụng nàng. Nàng liều chết bảo vệ con, sau đó Tam Lang đã ở lại, làm chiếc lá thế thân cho nàng, và Tam Lang đã chết dưới lưỡi kiếm của Ma Tôn.

Nàng cùng Ma Long lang thang khắp nơi, ở Lục Địa một trăm năm, trốn tránh sự truy sát của Thiên Đình và Ma Tộc cả một trăm năm, nàng cũng hạ sinh đứa con của Tiêu Nguyệt Dạ, chính là Tiêu Ức Thanh. Lúc này, Tứ Đại Hung Thú Hoàng hành, Đế Quân muốn nàng làm thế thân chết thay hắn, cho nên ra chiều chiêu mộ nàng trở về Cửu Trùng Thiên, hứa sẽ ân xá cho hai mẹ con nàng với điều kiện nàng hãy phong ấn Tứ Hung Thú, cũng chính là bọn hắn khi đó.

Sau đó… Sau đó nàng và đứa con của mình mới được sống tiếp, sống dưới sự khinh bỉ của Cửu Trùng Thiên. Nghĩ lại lúc đó, nàng chỉ có thể trách mình ngu ngốc, ngu ngốc đến mức nàng còn không có ý định đòi lại công đạo cho mình. Nàng hận mình đến mức, không thể đâm mình một kiếm cho chết ngay.

Nếu như Hỗn Độn không về kịp, có lẽ nàng sẽ dùng Ma Thần Kiếm tự giết chết bản thân mình.

Vậy nên, vừa thấy Tiêu Nguyệt Dạ ngồi trong phòng mình ký ức trong quá khứ thẳm sâu nhất mà nàng muốn chôn vùi lại ùa về như vũ bão, khiến nàng kinh tởm đến buồn nôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play