Cả đại điện đồng loạt câm nín không thể nói thành lời. Diệp Lạc Hy đứng hình giây lát, sau đó trợn mắt há miệng nhìn Tiêu Nguyệt Dạ, nhìn hắn giống như thứ sinh vật lạ lẫm nhất từ trước tới giờ mà nàng biết. Nhưng khi nghe câu hỏi của hắn, nàng chắc chắn một điều: Ma Tôn nhất định đã trùng sinh, giống như nàng.
“Ma Tôn? Ngài…”Diệp Lạc Hy nhìn Tiêu Nguyệt Dạ vừa tức giận vừa thở gấp, sau đó hỏi một câu: “Ngài uống nhầm tiên đan chỗ sư phụ ta đấy, phải vậy không?”
Sau đó nàng nhìn sang sư phụ, ấm ức: “Sư phụ, người dù có luyện ra loại đan dược mới, muốn tìm người thử đan, người liền có thể tìm con. Hà cớ gì lại tìm Ma Tôn? Mặc dù con biết hắn với người là bằng hữu, nhưng…..”
Đế Quân đập bàn một cái rầm, quát nàng: “Còn không mau câm miệng cho ta?!”
Diệp Lạc Hy liền ngậm miệng.
Tiêu Nguyệt Dạ càng tức giận càng dễ mất bình tĩnh hơn, hắn nói: “Rõ ràng nàng có tình ý với ta, vậy tại sao khi ta cho nàng một cơ hội, nàng lại không muốn ta nạp nàng làm hậu? Rốt cuộc là tại sao muốn trốn tránh ta?”
Lúc này, Tiêu Nguyệt Hoa dường như không nhịn được nữa, nàng đứng dậy quỳ xuống song song với Diệp Lạc Hy, cầu tình cho nàng: “Huynh trưởng, huynh đã uống say rồi! Xin huynh hãy bình tĩnh lại một chút. Các vị trưởng lão, hãy đưa huynh trưởng đi nghỉ ngơi đi ạ. Huynh ấy cần bình tĩnh lại.”
Tiêu Nguyệt Dạ liền bị Đế Quân điểm huyệt khiến cả người bất động, liền có hai tên hầu cận dìu hắn. Lúc đi ngang qua nàng, hắn liền nghe nàng nói một câu: “Ma Tôn đại nhân, tiểu tướng chưa từng có tình ý với ngài. Chưa từng có.”
Sau đó, không biết các vị trưởng lão đã an bài như thế nào, nhưng Diệp Lạc Hy đã thành công được Tiêu Nguyệt Hoa đưa đi rời khỏi bãi săn bắn, nhanh chóng trở về cung của Tiêu Nguyệt Hoa.
Lúc này, chỉ còn có hai người trong vườn ngự uyển, Diệp Lạc Hy nhìn Tiêu Nguyệt Hoa, khẽ hỏi: “Vì sao lại nói đỡ cho ta?”
Tiêu Nguyệt Hoa liền quỳ xuống dưới chân nàng, nàng ấy nói: “Trưởng tẩu, ta thành thật xin lỗi tẩu, vì những gì mà huynh trưởng của ta đã gây ra từ trước đến nay cho tẩu.”
Diệp Lạc Hy đỡ Tiêu Nguyệt Hoa đứng dậy, nàng cười nói: “Quận chúa, người nói như vậy thật sự là khiến cho người ta có nhiều hiểu lầm. Thứ nhất, ta chưa gả cho Ma Tôn, không thể nhận một tiếng trưởng tẩu này của người. Thứ hai, người đột ngột quỳ xuống bái tế ta như vậy, thật sự là khiến cho người ta rất khó xử. Hai ta dù sao cũng có thân phận khác nhau, ta không thể nhận nổi hạ lễ này của người.”
Tiêu Nguyệt Hoa siết chặt tay Diệp Lạc Hy, nàng ấy bỗng dưng bật khóc, nói một mạch trơn như nước chảy: “Không! Trưởng tẩu! Đời trước, hay là đời này, đều chỉ có tẩu thật sự xem ta là người nhà. Thậm chí là ở đời trước, khi ta chết đi, cũng chỉ có một mình kẻ xa lạ như tẩu đến tiễn linh cữu ta, trả thù cho ta. Đời này, tẩu còn cứu ta thêm một lần. Ân nghĩa biển trời của tẩu, Nguyệt Hoa dù có sống thêm hai mươi vạn năm nữa cũng chưa chắc đã trả hết cho tẩu.”
Diệp Lạc Hy ngạc nhiên mở to mắt. Nàng biết là mình đang chỉ muốn lợi dụng Tiêu Nguyệt Hoa để mượn tay nàng ấy, làm đôi mắt theo dõi Ma Tôn giúp nàng. Nhưng nàng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày Tiêu Nguyệt Hoa nói những lời này với nàng.
“Nguyệt Hoa.” Diệp Lạc Hy đỡ Tiêu Nguyệt Hoa đứng dậy, khẽ gọi, giống hệt như đời trước: “Tẩu không sao. Tẩu đã sống lại một lần rồi. Tẩu nhất định sẽ không để sai lầm của mình lặp lại. Ngươi yên tâm. Tẩu nhất định sẽ sống tốt. Chỉ tiếc, đời này ta không phải là trưởng tẩu của quận chúa.”
Tiêu Nguyệt Hoa được Diệp Lạc Hy lau nước mắt, dùng giọng điệu thủ thỉ quen thuộc nói với nàng, khiến trái tim nhỏ bé như đang treo giữa không trung, xung quanh chất chứa một nỗi sợ hãi của nàng bỗng dưng biến mất, thay vào đó là một làn sóng nước tràn về, khiến Tiêu Nguyệt Hoa cảm thấy yên tâm được rất nhiều.
“Vậy, hãy nói cho ta nghe đi. Vì sao Quận chúa lại nói đỡ cho ta, trong khi đó người có thể giúp huynh trưởng của mình ép ta làm hậu?”
Tiêu Nguyệt Hoa gối đầu lên hai chân nàng, nói: “Bởi vì nếu như tỷ đã có cách để trùng sinh trở về, thì tất nhiên huynh trưởng cũng có cách để trùng sinh trở về. Ta cho rằng huynh trưởng cũng trùng sinh trở về giống như tỷ. Cho nên, những gì tỷ đã nói với ta, cho ta thấy trước đây, ta càng có cơ sở để tin tất cả đều là thật.”
Diệp Lạc Hy vỗ về Tiêu Nguyệt Hoa: “Vậy tại sao Quận chúa lại đứng về phía ta trước nhiều người như vậy mà không lựa chọn im lặng?”
“Bởi vì chuyện huynh trưởng và tất cả những kẻ tỷ tin tưởng, trân trọng, nâng niu, bảo vệ, bọn họ đối với tỷ quá mức tệ bạc và tàn nhẫn. Đế quân kia, huynh trưởng kia của ta, một kẻ là phu, một kẻ là phụ, là sư. Nhưng bọn họ chưa từng có ngày nào làm tròn trách nhiệm với tỷ. Ta hận và chán ghét bọn họ thay tỷ.”
Diệp Lạc Hy trong lòng nặng trĩu. Vốn dĩ, những chuyện nàng đã đi qua ở đời trước, nó đều là mỗi bước đi đầy đau đớn. Nhưng khi con người đã trải qua một thứ gì đó quá nhiều, bản thân họ sẽ dần dần học cách làm quen với chúng, rồi xem chúng như một lẽ tự nhiên quá đỗi bình thường trong cuộc sống của họ. Chỉ là, họ chỉ học cách để quen, chứ họ không học cách để quên.
“Tỷ tỷ.” Tiêu Nguyệt Hoa nhìn nàng: “Nếu như tỷ có ý định trả thù thiên hạ này, có thể tính cả ta vào nữa, được không?”
Diệp Lạc Hy nhìn Tiêu Nguyệt Hoa hồi lâu, nàng hỏi: “Tại sao?”
“Ta muốn giúp tỷ. Ta muốn giúp tỷ trả mối thù của bản thân.” Ánh mắt Tiêu Nguyệt Hoa kiên định đến lạ.
Nàng nhìn Tiêu Nguyệt Hoa hồi lâu, sau đó nàng lấy từ trong không gian ra một chiếc trâm cài tóc, bằng ngọc thạch lam, cài lên mái tóc của Tiêu Nguyệt Hoa: “Con đường ta đi sau này rất gian nan, cũng sẽ rất nguy hiểm. Nếu như ta thất bại, ta sẽ đem cả Tam thiên Lục địa này chôn cùng ta. Muội có sợ hay không?”
Tiêu Nguyệt Hoa đưa tay cầm lấy bàn tay của Diệp Lạc Hy, ánh mắt tha thiết nhìn nàng: “Muội không sợ. Bởi vì đó là tỷ.”
Ta thề có thiên địa chứng giám. Lòng trung thành của Tiêu Nguyệt Hoa này chỉ tuyệt đối dành cho một mình Diệp Lạc Hy, đức tin duy nhất của ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT