Thanh Hà và Thiên Tư Tư hai mắt mở lớn, kinh ngạc vô cùng nhìn nàng như sinh vật lạ.

“Diệp thần quân, ngươi gọi ta là gì?”Thanh Hà hỏi nàng.

Diệp Lạc Hy vẫn giữ nụ cười như hoa đó, nói: “Ai nha, Sư nương~ người nói gì lạ thế? Người dù sao với sư phụ ta sớm tối bên nhau, ân ân ái ái, tình cảm mặn nồng thắm thiết thế nào cả Thiên giới đều biết. Ta sớm gọi người là sư nương một chút, có gì là sai sao?”

Bất giác, mặt Thanh Hà tiên tử đỏ lên, nàng ta nhíu mày nhìn nàng, hỏi: “Không phải trước đây ngươi luôn ghen ghét đố kỵ ta sao? Tại sao hôm nay ngươi lại đối tốt với ta như vậy, ta làm sao biết được ngươi có âm mưu gì?”

Diệp Lạc Hy đặt hai lễ vật của nàng xuống, cười hì hì đưa hai tay bóp vai Thanh Hà, vừa lấy lòng nàng ta, vừa nói: “Ai nha, sư nương, là do con lúc trước không hiểu chuyện, cho nên mới ghen tị với người mà thôi. Bởi vì ấy, trước giờ sư phụ con luôn không thích con, nhưng người đối với con có ơn dưỡng dục nên con xem trọng người như cha. Ban đầu con tưởng sư nương cũng là đồ đệ nào đó của sư phụ cho nên con mới ghen ghét với người, nhưng hóa ra là không phải như vậy. Người hóa ra lại là sư nương của con. Tất nhiên con phải hiếu kính với người một chút chứ. Hi vọng sau này con ôm đùi sư nương rồi, sư nương nói sư phụ đừng nghiêm khắc với con quá, được không? Sư nương a~ Sư nương~”

Ngọt đến mức hại nước hại dân. Thanh Hà tiên tử chợt hiểu, cho rằng Diệp Lạc Hy dù là đồ đệ của Đế Quân, nhưng bản chất lại ngốc ngếch ngây ngô, dễ lợi dụng như vậy, hôm nay còn quy thuận gọi nàng ta một tiếng “sư nương” xem ra cũng là thật đi. Cũng có thể lợi dụng Diệp Lạc Hy, giúp ích cho mục đích sau này của nàng ta.

“Khụ! Ý tốt của Diệp thần quân, ta xin nhận vậy. ”Thanh Hà ho khan, sau đó vui vẻ hưởng thụ vô cùng.

Diệp Lạc Hy lại quay sang nịnh nọt Thiên Tư Tư, nói: “Quận chúa à, dù sao người cũng sẽ gả cho Ma Tôn, trở thành trưởng tẩu của Quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa. Người biết không? Tiêu Nguyệt Hoa quận chúa luôn rất cô đơn, không có ai bầu bạn. Nếu được, xin quận chúa hãy là một trưởng tẩu đáng tin cậy của cô ấy được không? Chút quà mọn này xem như là ta hiếu kính ngươi đi, nha~”

Thiên Tư Tư nhìn Diệp Lạc Hy đầy dò xét, thấy gương mặt ngây ngô của Diệp Lạc Hy, liền tin là thật. Nói: “Hừ! Nể tình ngươi săn được ma thú tốt, nhớ đến bổn quận chúa, bổn quận chúa đáp ứng ngươi.”

“Hì hì, đa tạ, đa tạ hai người nhiều lắm.”Diệp Lạc Hy ôm quyền cúi đầu, sau đó đem chỗ Ma Vật kia giao lại cho Ma Long giúp nàng đem vào không gian cất trữ, còn mình thì cất cái đầu rồng vào Tỏa Linh Nang, cùng Tiêu Nguyệt Hoa rời đi.

Tất nhiên, đoạn hội thoại vừa rồi đã được Diệp Lạc Hy dùng kết giới chắn âm, cho nên chỉ có mình nàng và hai người Thiên Tư Tư, Thanh Hà nghe được. Ma Tôn và Đế Quân tuyệt nhiên hai kẻ không nghe thấy gì, nhưng nhìn hành động của nàng đối với Thanh Hà và Thiên Tư Tư, lại giống như nịnh nọt cái gì đấy.

“Hình như có gì đó thật sự rất sai phải không?” Tiêu Nguyệt Dạ nhìn Độc Cô Tư Dạ, thần giao cách cảm với nhau.

“Nàng ấy chưa bao giờ có hành động như vậy.” Độc Cô Tư Dạ không tin. Nếu như theo tính cách ngang bướng của Diệp Lạc Hy, nàng nhất định sẽ đem những ma vật kia khoe ra với Độc Cô Tư Dạ đầu tiên mới đúng.

“Hay là đã có chuyện gì không đúng rồi?”

“Ngươi nói không đúng thế nào?”

“Ta không biết nàng yêu ta từ khi nào. Không lẽ còn phải đợi thêm sao?”

“Ta cũng không biết khi nào đồ nhi của ta yêu ngươi. Ta chỉ biết sau khi nó đánh bại Tà Thần, lập đại công, rồi xin được cùng ngươi kết nhân duyên. Nó đã luôn giấu hai chúng ta.”

Vì vậy, hành động này của Diệp Lạc Hy được Đế Quân và Ma Tôn kết luận rằng: đang giả vờ. Đúng vậy! Nàng chỉ đang giả vờ, muốn gây sự chú ý với bọn hắn mà thôi.1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play