Hiên Viên Kiếm là thanh kiếm trảm yêu trừ ma, được đích thân Bàn Cổ ban cho Dữ Quân, rèn từ chính một phần xương của ông.

Hiên Viêm Kiếm nặng mười ba vạn cân, nhưng trên tay Dữ Quân chẳng khác gì cầm lông hồng. Uy lực của nó vô cùng kinh hồn bạt vía, có thể chém sông chẻ núi, có thể xoay chuyển càng khôn. Trên trảm yêu ma, dưới chém cường bạo. Là thanh kiếm đã đi cùng Dữ Quân trảm yêu diệt ma suốt hai vạn năm.

Nhưng Hiên Viên Kiếm còn một bí mật nữa mà chỉ có một mình Dữ Quân mới biết. Đó chính là chỉ khi thanh kiếm ấy đoạt mạng bất cứ ai, nó sẽ khiến kẻ đó thịt nát xương tan, thần hồn vỡ nát, vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này, vĩnh viễn không thể siêu sinh, không có luân hồi, không thể tái sinh dưới bất cứ hình thức nào.

Bởi vì vậy nên khoảng ba vạn hai trăm năm trước, hắn mất kiểm soát mà giết người, những kẻ bị hắn giết liền biến mất không giấu vết, thành công che lấp đi tội lỗi của hắn.

Mà lúc này đây, Hiên Viên Kiếm đang xuyên qua ngực của Ngọc Hoan.

Đồng tử của Dữ Quân co lại. Ninh Quân cũng quá đỗi kinh ngạc, đến mức nàng không thể tin được vào mắt mình. Rõ ràng nàng đã bảo Độc Cô Tư Dạ để Thanh Loan đưa Ngọc Hoan rời đi rồi cơ mà?

Ngọc Hoan mệt mỏi gục xuống trong vòng tay của Dữ Quân. Ký ức ồ ạt ùa về, khiến trái tim của Dữ Quân đau như bị ai đó hung hăng xé từng chút một, tích tụ nỗi đau ngày một chút để rồi vỡ òa như lũ vỡ đê. Cảm giác sợ hãi đến muốn chết khiến hắn bật khóc, cơn đau đầu đến mức khiến hắn ộc cả máu mũi cũng chẳng khiến hắn quan tâm bằng việc người trong lòng hắn ngày càng tan ra thành từng mảnh.

Khoảnh khắc hắn gọi Ngọc Hoan bằng cái tên thân thuộc, Ngọc Hoan đã mỉm cười. Y đưa tay lên lau đi gương mặt đẫm nước mắt của hắn, thều thào: “Đại thúc, chào buổi sáng.”

Dữ Quân sợ hãi, hắn lắc đầu nói: “Ngọc Hoan, ngươi đừng đi. Ta cầu xin ngươi đừng đi. Đừng bỏ ta. Đừng bỏ ta lại. Ta sai rồi. Ta thật sự biết sai rồi. Đừng bỏ ta, xin ngươi. Ta xin ngươi. Xin ngươi mà.”

Hai bàn tay hắn run rẩy, vẫn không thể níu giữ được người hắn yêu.

Ngọc Hoan mỉm cười hỏi hắn: “Đại thúc, buông tha cho ta đi, cũng buông tha cho thúc nữa. Chúng ta đã dày vò nhau thật lâu.”

Hắn lắc đầu, cầm lấy bàn tay đã sớm trong suốt của y, nói: “Đừng, đừng, đừng. Đừng đi. Ngươi đừng đi. Ta biết sai rồi. Ngươi đừng đi. Mắng ta đi. Mau mắng ta đi. Ngươi muốn cái gì ta cũng đều sẽ cho ngươi mà. Cho ngươi mà.”

Y mỉm cười, giọng nói vẫn ngọt ngào và nhu hòa, chẳng mang theo sự trách móc hay oán giận, y nói: “Đại thúc, ta sắp đến gặp A Viêm của ta rồi. Ta sẽ không thể ở bên thúc nữa. Thúc nhớ tự chăm sóc chính mình. Thay ta, chiếu cố mẫu thân của ta. Còn có, xin thúc.”

Hắn nhìn y, không dám tin vào tai mình, hắn nói: “Đừng nói nữa. Ngọc Hoan, đừng đối xử với ta như vậy. Xin ngươi.”

Nhưng Ngọc Hoan dường như không quan tâm đến hắn, nói: “Xin thúc, tuyệt đối đừng đến tìm ta và A Viêm.”

Lời vừa dứt, cả cơ thể còn lại của Ngọc Hoan liền tan biến. Khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy bóng dáng thuộc hạ cũ từng trung thành với hắn hết mực mỉm cười đón lấy A Hoan của hắn, nụ cười của y không còn vô hồn, tuyệt vọng nữa. Y đã trở lại là đứa trẻ ngây thơ trong sáng của ngày đó.

Chỉ trong một khắc, uy áp từ người Dữ Quân bạo phát. Lần đầu tiên trong lịch sử các vị thần, có một vị thần nhập ma. Dữ Quân lại là người đầu tiên. Hắn bẻ gãy Hiên Viên Kiếm, khiến thanh kiếm nát thành từng mảnh, khiến nó còn chẳng kịp chất vấn chủ nhân vì sao.

Dữ Quân dựa vào thực lực mà hủy đi một phần ba thiên cung còn lại một cách điên cuồng, khiến Bàn Cổ phải tức giận, lập tức trấn áp và phong ấn Dữ Quân ngay lập tức.

Còn Ngọc Linh Khê, nàng ta dường như chẳng có việc gì, ngược lại còn được nhiều người đến an ủi, hỏi thăm.

Có điều, năm xưa Bàn Cổ dù cho có cố gắng hết sức để đóng mắt Thiên Đạo và hủy vòng Nhân Quả, nhưng cả Thiên Đạo và Nhân Quả đều được tạo nên từ xương, máu, nước mắt và linh hồn của Vương Quân, cho nên ít nhiều, nó vẫn sẽ mở ra vào một lúc nào đó.

Khoảnh khắc Bàn Cổ qua đời, thọ tám mươi tám vạn tuổi, thế nhân như sinh sôi nảy nở lại một lần nữa. Mà lúc này, phong ấn của Dữ Quân cũng được đích thân Ninh Quân giúp hắn mở ra.

Dữ Quân vừa thoát khỏi phong ấn, trông hắn có vẻ hơi khang khác. Nhưng lúc đó, người ta vẫn chưa có rõ khái niệm Nhập Ma, nên không ai biết Dữ Quân có chuyện gì. Nghe nói Hiên Viên Kiếm khi gãy nát đã tạo ra một trận địa chấn lớn, cộng thêm dư âm của trận đánh với Tam Tuần Thiên Ma năm xưa đã khiến Huyền Mộc đại lục cùng Huyền Chung đại lục bị phá hủy, tạo thành một địa vực có độ sâu rất đáng sợ. Người ta gọi nơi này là Vực Vạn Dặm.

Và Dữ Quân quay lại, hắn bắt đầu kế hoạch cùng mưu đồ của mình.

Rất nhanh, Dữ Quân đã khôi phục được danh tiếng của hắn. Hắn cũng không cần phải mất quá nhiều thời gian đã khiến Ngọc thị tự mình diệt môn mà chẳng cần hắn phải ra tay. Dường như việc hắn nhập ma cơ hồ đã ban cho hắn một sức mạnh mới, gọi là ác ma căn. Nó điều khiển tâm trí con người, biến đối phương thành quái vật vừa điên loạn, vừa tuyệt đối trung thành với hắn.

Hắn khiến Ngọc Linh Khê phạm tội, để rồi Ninh Quân phải từ mặt nàng ta, khiến danh tiếng nàng ta xuống dốc không phanh. Cuối cùng, những gì Ngọc Hoan năm xưa từng chịu đựng, Ngọc Linh Khê cũng phải trải qua chỉ có hơn chứ không hề kém đi.

Nhưng Dữ Quân chỉ có sám hối chứ không hề chịu đựng những gì y đã trải qua. Hắn đã không còn hai thuộc hạ đắc lực của mình là Tinh Âm, Tinh Viêm. Hắn biến những thuộc hạ còn lại của mình thành quái vật. Hắn điên cuồng xây dựng thế lực ngầm của riêng mình.

Nhưng khi thế lực ngầm của hắn đủ lớn mạnh, Dữ Quân vẫn cảm thấy trong lòng trống vắng khôn nguôi, tội nghiệt chồng chất. Hắn nhìn hai bàn tay mình. Tay hắn nhuốm đỏ máu mạng của hai đứa trẻ chưa chào đời của hắn.

Cho nên, hắn cũng vứt hết thanh danh một đời, cúi đầu cầu xin Duyệt Quân cho hắn biết hai đứa trẻ ấy đang ở đâu. Nhưng khi hắn gặp rồi, hắn lại càng cảm thấy tội lỗi muốn chết. Hai đứa con đáng thương của hắn vậy mà mang oán khí tột cùng, sau cùng thì hắn cũng chẳng nhận được sự tha thứ gì từ hai đứa bé ấy.

Nhưng đáng nói hơn, đứa trẻ huynh trưởng kia đã hấp thụ hết oán khí thay cho đệ đệ, suýt chút nữa, đứa trẻ này cũng giống như Dữ Quân mà nhập ma.

Ninh Quân đã giúp Dữ Quân nuôi nấng hai đứa trẻ, nàng đặt tên cho cả hai. Đứa lớn hơn, gọi là Lục Thần Vũ, người còn lại gọi là Dạ Hành Vũ. Nàng cũng nhận thấy tội nghiệt của mình năm xưa, nên nàng quyết định để Lục Thần Vũ kế vị mình sau khi nàng quy tiên như phụ thân, đồng thời để Lục Thần Vũ và Dạ Hành Vũ bái Ngọc Thanh Nguyên làm đồ đệ.

Nhưng sau đó, Lục Thần Vũ đã trải qua những chuyện thật khiến người ta nực cười. Hắn vốn dĩ có năng lực hơn Dạ Hành Vũ rất nhiều, cho nên hắn bị chính phụ thân ném vào Vực Vạn Dặm một vạn năm để hắn tự sinh tự diệt. Sau cùng, Lục Thần Vũ lại sinh ra một lần nữa, trở thành Hỗn Độn Hung Thú. Còn Dạ Hành Vũ tiếp tục ở lại làm đồ đệ với Ngọc Thanh Nguyên, về sau kế tục Ninh Quân làm Thiên Đế.

Có điều, đó là chuyện của khoảng vài chục vạn năm sau cơ.

Dữ Quân ấp ủ âm mưu muốn hủy đi Thiên giới, trút giận thay cho Ngọc Hoan. Mỗi ngày hắn sống đều chỉ có tuyệt vọng và thống khổ. Hắn chẳng thể sống cho ra sống một chút nào. Nhiều đêm, hắn âm thầm rơi nước mắt, lòng thầm trách Ngọc Hoan ngốc, vì sao bỏ hắn mà đi.

“Ngọc Hoan, ngươi trở về đi!”

Lời hứa của ngươi năm đó, ngươi đã làm rất tốt. Tốt hơn cả những gì ta tưởng tượng.

Nhiều đêm, hắn nằm mơ nhìn thấy bóng lưng của người hắn thương, để rồi hắn trái tim hắn đau thấu tim can.

Sau đó, hắn tạo phản. Hắn để ba kẻ hắn hận nhất đánh nhau đến long trời lở đất, để bọn họ giết chết nhau, để cuối cùng, hắn có thể thống nhất Tam Thiên – Hạ giới lại làm một.

Thế nhưng, có một thế lực khác xuất hiện: Tất Đạt Đa và Cực Lạc Xứ.

Đây dường như là thế lực mà Bàn Cổ Đại Đế âm thầm phò trợ để đối phó hắn.

Cuối cùng, mũi tên phẫn nộ hướng về phía hắn. Hắn bị phong ấn vĩnh viễn. Công đức cả đời của hắn bị ba vị trưởng huynh, trưởng tỷ, thứ tỷ chia nhau. Lịch sử về hắn bị xóa hầu như sạch sẽ. Ngay cả hai nhi tử của hắn cũng bị bọn chúng tẩy não, quay ra hận người làm phụ thân như hắn.

Dữ Quân thề rằng, chỉ cần một ngày, chỉ cần một tia thần thức của hắn có thể thoát ra, hắn sẽ trả thù tất cả bọn họ tới cùng.

Nhưng khi hắn thoát ra, đó đã là chuyện của mấy mươi vạn năm sau. Thế cục thay đổi, trời đất càng thay đổi. Cuối cùng, người có chuyển kiếp duy nhất chỉ có duy nhất Ninh Quân Thần Tổ.

Hai nhi tử của hắn, một người công đức viên mãn, tiến vào luân hồi. Người kia…. Hắn cũng chẳng biết sau khi Lạc Hy thượng thần nhảy Tru Tiên Đài, đứa ngốc đó đã chết mất xác ở đâu đó. Mà thôi, càng tốt, dù sao nó cũng sẽ không phải hận đến chết người phụ thân tệ hại này là hắn.

Và thật sư, Dữ Quân đã đem toàn bộ sự phẫn nộ của hắn đối với Bàn Cổ đại đế, đối với thiên hạ này trút hết lên Diệp Lạc Hy.

Sau khi Diệp Lạc Hy nhảy xuống Tru Tiên Đài và vĩnh viễn tiêu tán, sự thật phơi bày Ma Tôn và Đế Quân trở nên điên dại, Dữ Quân lại chiếm lấy thể xác của Dạ Tư Hàn, ngôi vị chủ Thiên Hạ của một mình hắn, Cực Lạc Xứ cũng chẳng phải đối thủ của hắn, thậm chí bọn họ còn bị hắn ép đến quy ẩn.

Kết thúc của thiên hạ này chẳng phải là một kết thúc gì đó tốt đẹp.

Dữ Quân nhìn thiên hạ đang dần lụi tàn trước mắt, hắn mặc một thân hỷ phục, bên cạnh chiếc ghế ma hậu của hắn có một hình nhân giống hệt với Ngọc Hoan, hắn nhìn một hỉ đường đang vì thế giới sụp đổ mà dần dần ăn mòn, ánh mắt hắn si tình mà nhìn xa xăm, tay hắn nắm lấy tay hình nộm, khẽ lẩm bẩm: “Hoan nhi, lần này ngươi không trách ta được rồi. Thế giới này đã sụp đổ rồi, ta cũng không thể tồn tại nữa. Lần này, ta tới tìm ngươi đây.”

Khoảnh khắc Dữ Quân mệt mỏi nhắm mắt, hắn đã thấy một viễn cảnh về một khu rừng. Trong khu rừng đó có tiếng cười nói nhộn nhịp, người dân trong làng, trấn rất vui vẻ, sự yên bình hiếm lạ chưa từng có.

Một bàn tay khẽ che đi đôi mắt của hắn. Hắn nhìn thấy nụ cười quen thuộc, gương mặt khiến hắn nhớ nhung, giọng nói khiến hắn da diết.

“Đại thúc, ngươi tỉnh rồi à?”

Dữ Quân bật dậy, ôm chầm lấy Ngọc Hoan, hắn nức nở, bật khóc một cách thảm thương. Ngọc Hoan không hề nhìn hắn tuyệt vọng, Ngọc Hoan cũng không hề giận dữ với hắn, trong mắt y có hắn. Y nhẹ nhàng dỗ dành hắn, gọi hắn là phu quân.

Có lẽ đây chính là cuộc đời mà Dữ Quân thực sự muốn được sống.

Hắn chẳng phải thần tổ chí tôn vô thượng, y cũng không phải bị hiến tế mới đến gả cho hắn. Cả hắn và y đồng dạng đều chỉ là những thôn phu bình thường, sống một đời đạm bạc, bình yên đến lạ lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play