Thiên Hạ có Thất Hải Bát Hoang, nhưng chỉ có một vị thần trị vì.
Người ta gọi hắn là Thần của Nhân Loại, hay còn gọi là Dữ Quân Đại Đế.
Bát Hoang Thất Hải không có nơi nào không biết đến hắn.
Nhưng, Dữ Quân là một vị thần được sinh ra từ cảm xúc của một vị cổ thần cấp cao hơn. Nên những gì mà chúng sinh khắp Thất Hải Bát Hoang phải chịu đựng, bản thân Dữ Quân cũng phải nếm trải qua hết.
Dữ Quân thường sống ẩn thân trong một hang động lớn. Hắn âm thầm chịu đựng sự đau đớn mà bản thân hắn phải trải qua. Ngay lúc đó, hắn cũng không biết bản thân vì sao phải chịu qua những cảm giác như vậy, mặc dù hắn không làm gì sai.
Cách Dữ Quân cảm nhận được nỗi đau, chẳng qua chỉ là nhìn vào mắt kẻ đối diện, hoặc bị kẻ đối diện nhìn vào mắt. Cho dù hắn có cố gắng nhắm mắt lại, hoặc bịt mắt đi, hoặc tự hủy đi đôi mắt, hắn vẫn sẽ phải tự mình cảm nhận nỗi đau thấu tận tim gan và xương tủy ấy.
Cho đến một ngày, hắn không thể chịu đựng được nỗi đau ấy nữa mà gần như hóa thành sự điên cuồng của bản thân.
Vị đại đế ấy bắt đầu tàn sát những người xung quanh để làm dịu đi nỗi đau khổ của mình.
Để cầu xin sự bình an của muôn dân, mỗi năm các tộc nhân sẽ cống hiến cho Dữ Quân một người để hắn tùy ý chà đạp và bức ép.
Nhưng Dữ Quân cũng không đến mức quá quắt như vậy. Những người cống đến cho hắn đều được hắn thả ra. Hắn tự mình giam cầm chính mình trong một căn hầm đầy những dây xích để tự hắn phong ấn chính mình, hòng giam giữ bản thân đừng làm điều càng quấy.
Ba vạn năm giam cầm, cho đến một ngày kia, có một người bị cống đến cho hắn.
Đó là một tiểu thiếu niên. Người đó không xinh đẹp, cũng chẳng có thân thế gì nổi bật. Một đứa con hoang có mẫu thân là nô lệ của một gia tộc chẳng có mấy danh tiếng thì số phận hắn chẳng khác gì một trò đùa để người ta trêu ngươi.
Tiểu thiếu niên rón rén bước vào hang động, đi đến tầng hầm sâu nhất, lại nhìn thấy một kẻ ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, không nhìn kẻ đến là ai, hắn chỉ khẽ hất cằm về phía mật đạo bên cạnh, lạnh lùng nói: “Lối ra ở bên kia. Cút!”
Tiểu thiếu niên nhìn đại thúc ấy, ngây ngô hỏi: “Đại thúc, người có biết Dữ Quân đại đế ở đâu không?”
Hắn ngẩng đầu lên. Dữ Quân sống từ thuở cha sanh mẹ đẻ đến giờ, luôn được người đời nể sợ, gọi một tiếng Đại Đế, còn huynh tỷ của hắn lại nhất mực cưng chiều và yêu thương, luôn gọi hắn là “A Dữ”.
Vậy mà lần đầu tiên trong đời, hắn bị một đứa nhóc con gọi mình là “đại thúc” khiến hắn tức chết mất. “Đại thúc” trừng mắt nhìn tiểu thiếu niên như đồ ngốc trước mắt, nghiến răng mà mắng: “Đại thúc? Ngươi gọi ta là đại thúc sao? Bổn tọa chỉ mới có hai vạn tuổi, so với huynh tỷ của ta thì ta nhỏ nhất nhà! Ngươi cư nhiên gọi ta là đại thúc?”
Thiếu niên bị đại thúc mắng, cũng chỉ nở nụ cười ngây ngô. Hắn nói: “Ta là đồ ngốc mà. Nương thân của ta cũng nói ta là đồ ngốc. Đại thúc, ta muốn hỏi Dữ Quân đại đế ở chỗ nào a.”
Lão ta tức giận, nhưng thiết nghĩ, đây cũng chỉ là một đứa ngốc, đứa ngốc cũng chẳng thể làm được gì. Lúc này, hắn đột nhiên va phải ánh mắt của đứa ngốc kia, làm hắn ngây người.
Tâm tư của thiếu niên chỉ có một màu trắng thuần khiết, không đau đớn, không có toan tính chi li, cũng chẳng có tham vọng. Dữ Quân ngây người một lúc. Thiếu niên nghe, chạy theo hướng đại thúc kia chỉ, nhưng khi chạy đến, hắn lại phát hiện, bản thân đã bị đẩy tới một ngôi làng xa lạ.
Ngôi làng kia có rất nhiều người, già trẻ, lớn bé trong làng đều có đủ. Nhưng thiếu niên lại ngây người. Hắn không thấy tân lang.
Người ta nhìn thấy thiếu niên kia mặc một bộ giá y màu trắng vô cùng xinh đẹp, liền ngạc nhiên. Hóa ra năm nay bọn họ để Dữ Quân đại đế đổi đi khẩu vị, thích đến nam sắc a.
Thiếu niên ngây người trước cảnh tượng, đột nhiên y quay đầu, chạy vào bên trong hang động trước sự khó hiểu của tất cả mọi người.
Dữ Quân vốn dĩ đang tự giam cầm chính mình, đột nhiên gặp một tiểu thuần khiết đáng yêu gọi hắn là đại thúc, khiến tâm tình đang lặng như mặt nước mùa thu lại dậy sóng.
Dữ Quân có chút phiền vậy mà lại để người ta chạy vụt mất, có vài phần hơi tiếc. Hắn cũng chẳng biết vì sao bản thân lại cảm thấy tiếc, nhưng hắn cũng cho rằng, có lẽ thuộc hạ của hắn, hoặc là những tộc nhân ở ngôi làng kia sớm muộn gì cũng sẽ chăm sóc tốt cho tên tiểu bạch kiểm kia thôi.
Mà, cảm xúc đối với Dữ Quân mà nói, nó chẳng khác gì chất độc có hại, bào mòn tâm trí hắn từng ngày, khiến hắn càng mất nhân tính hơn mà thôi.
Chẳng ngờ, tiểu thiếu niên nọ vừa mới chạy đi chưa được nửa canh giờ, Dữ Quân đã nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên kia chạy về phía mình, hai hàng nước mắt ấm ức nói: “Đại thúc, ngươi lừa ta. Rõ ràng bên đó là một nơi khác, không có Dữ Quân đại đế. Hức!”
Dữ Quân: “….”
Nhìn thiếu niên kia nức nở, hắn cũng đành thở dài. Và hắn cũng tự hỏi, thiên hạ rộng lớn như vậy, lại chẳng biết ai đào đâu ra một đứa ngốc thế này đem ném đến trước mặt hắn, thực khiến hắn phải mở to mắt mà nhìn.
Hắn nói: “Dữ Quân đại đế không lấy vợ. Ngươi mau rời khỏi đây đi nếu không hắn sẽ tức giận. Những người ở bên ngoài kia sẽ chăm sóc tốt cho ngươi.”
Đứa ngốc lại mếu máo: “Phụ thân nói ta phải làm vợ của Đại Đế. Phụ thân cấm ta đến tìm người ngoài, nếu không hắn sẽ không cho mẫu thân ăn cơm. Hức! Đại thúc, cầu ngươi chỉ cho ta biết, Dữ Quân đại đế ở đâu. Chỉ cần ta chịu làm nương tử của hắn, mẫu thân mới hảo.”
Dữ Quân nghe xong chỉ đành bất lực trước gương mặt phúng phính búng ra sữa cùng đôi mắt mở to nhìn hắn như mắt tiểu thố, ngập nước chực khóc. Dữ Quân bị tâm tư thuần khiết của đứa trẻ này làm cho mềm lòng, đến tiếng “đại thúc” làm hắn giận kia cũng nghe không còn khó chịu nữa.
Hắn nói: “Được, được. Ngươi tự mình tìm đến ngôi làng kia đi. Bọn họ sẽ nói cho ngươi nghe. Còn bây giờ đừng làm phiền ta. Đại thúc cũng không biết Dữ Quân đại đế ở chốn nào.”
Thiếu niên nghe xong, hai mắt sáng lên hỏi: “Thật sao?”
Dữ Quân khẽ gật đầu. Hắn hất cằm chỉ về phía lối mòn ban nãy. Thiếu niên liền lau nước mắt, đứng dậy cười tươi, hắn đưa cho đại thúc một quả táo, nói: “Đại thúc, cho ngươi a.” Rồi nói nhỏ: “Táo này ta lén lấy từ nhà mang đến, đại thúc đừng nói ai biết nhé.”
Nhìn bộ dáng lén lút của tiểu thiếu niên khiến Dữ Quân bất lực, đành gật đầu nói: “Ừ, đi đi.”
Tiểu Thiếu Niên ngoan ngoãn rời đi, Dữ Quân mới thở dài. Sống tới hai vạn năm, hắn chưa từng gặp qua trường hợp như thế này, hơn nữa còn là một đứa nhỏ ngốc không còn lời nào để nói.
Dữ Quân vốn tưởng, mọi chuyện như vậy là xong rồi, hắn cũng chẳng cần phải gặp tiểu phiền phức kia nữa.
Bẵng đi thời gian khoảng nửa tháng, trong một buổi sáng khi Dữ Quân đang ngưng thần nhập định, hắn lại đột nhiên nghe tiếng leng keng của lục lạc, kèm theo tiếng bước chân quen thuộc.
Hắn khẽ mở mắt, trước mắt hắn là bộ dạng dễ coi hơn của tiểu thiếu niên nọ. Hắn nhìn tiểu thiếu niên một hồi, tâm tình chẳng hiểu sao liền tốt, thậm chí ngay cả cảm giác khó chịu trong người sau quãng thời gian nhập định ngưng thần cũng lỉnh đi đâu mất.
Hắn nhìn tiểu thiếu niên đang mở lớn đôi mắt nhìn hắn đầy tò mò mà hỏi trong sự vô lực: “Rồi, rốt cuộc ngươi muốn tìm ta làm gì đây?”
Tiểu thiếu niên nói: “Đại thúc, ta nghe mọi người trong làng nói thúc chính là Dữ Quân đại đế.”
Hắn nói: “Thì bổn tọa chính là Dữ Quân đại đế mà. Ngươi lại cho rằng ta là ai?”
Đứa nhỏ khẽ lắc đầu. Thiếu niên nói: “Không đúng! Người nói sai rồi.”
Tiểu thiếu niên cười ra cái lê hoa: “Ta từng nghe a mẫu kể về Dữ Quân đại đế, nhưng đại thúc không giống hắn.”
Dữ Quân hỏi: “Không giống chỗ nào?”
Thiếu niên nói: “Ta nghe a mẫu kể rồi. Ngươi không giống hắn.”
“Không giống chỗ nào?”Dữ Quân hơi nhíu đầu mày.
“Đại Đế là kẻ giết người như ngóe, ăn thịt sống, uống máu tươi, lấy sọ người khoét đi não, làm bầu đựng rượu khao thưởng tam quân tướng sĩ.”
Khóe miệng Dữ Quân khẽ giật, sắc mặt đen thui. Hắn đúng là có do mất sự kiểm soát mà lỡ xuống tay lạm sát người vô tội, nhưng đâu ra cảnh tượng hắn ăn thịt sống, uống máu tươi, lấy sọ người làm bầu đựng rượu bao giờ? Với cả, thuộc hạ của hắn cũng không ai có cái sở thích quái dị đó. Hắn không bị nhị ca, đại tỉ đánh thành đầu heo mới lạ đó!
“Nói đại đế là quỷ dạ xoa, cái gì mà mắt như chuông đồng, miệng như chậu máu, mặt trắng như sáp, mao diện rậm rạp, thân tám thước cao, cường tráng hơn Hình Thiên Đại Tướng.” Thiếu niên vẫn ngây ngô, bộ dáng vừa xoa cằm như tiểu lão gia, cố gắng nhớ lại.
Dữ Quân cảm thấy như hắn sắp tức hộc máu. Lúc hắn chưa tự giam cầm chính mình, hắn đường hoàng là nam nhân đứng thứ hai trên bảng nam thần soái nhất toàn thiên hạ, làm sao mới bẵng đi ba ngàn năm đã biến thành bộ dáng đáng sợ hơn cả quỷ dạ xoa là như thế nào?
“Còn cái gì mà, Đại Đế có số sát thê. Lấy mười người thì ba người chết, hai người điên, một người tự sát còn bốn người không chịu được hắn hành hạ đêm ngày mà sinh bệnh rồi đột tử.” Đứa nhỏ vẫn ngây ngô thuật lại.
Dữ Quân thổ tào. Hắn đời nào cầm thú như vậy? Bổn tọa hai vạn năm nay thủ thân như ngọc, chưa từng khai thân bao giờ, lấy đâu ra có số sát thê, hành hạ đêm ngày? Đây rõ ràng là phi thực tế, vô cùng phi thực tế đó! Hơn nữa, những người bị đem đến cống nạp cho hắn, hắn đều thả bọn họ đi, hoặc cho thuộc hạ lo liệu cho họ thật tốt, đời nào lại làm ra chuyện bại hoại đến vậy?
Chậu nước dơ này, hắn còn lâu mới nhận!
Đứa nhỏ nhìn thấy sắc mặt của đại thúc kia sắp trắng thành sáp rồi, lại thấy khóe miệng hắn chảy ra chất lỏng màu đỏ, liền hỏi, định đưa tay lau đi vết máu cho hắn: “Đại thúc, người có sao không?”
Dữ Quân khẽ tránh đi cái tay của tiểu thiếu niên, nói: “Ngươi tránh xa ta ra! Ta cần tịnh tâm.”
Sau ba lần hít thở vừa thông, Dữ Quân hỏi: “Còn lời đồn gì nữa, ngươi mau nói ra cho ta nghe đi. Ta sẵn sàng nghe.”
Đứa nhỏ tiếp tục: “Nói, người dưới trướng có trăm vạn hùng binh, trên chiến trường lấy một địch trăm, đánh đâu thắng đó, Bách Chiến Thần Vương cũng không so nổi.”
Câu này vừa nói, Dữ Quân có phần hơi kiêu ngạo và đắc ý. Đến trưởng tỷ và phụ thần cũng khen ta là thiên tài, mấy chuyện vặt vãnh ở đây sao có thể tả hết sự oai hùng của ta?
Sau cùng, tiểu thiếu niên nói: “Nhưng đại thúc, đại thúc không phải là Dữ Quân đại đế a.”
Hắn nghe tiểu thiếu niên nói vậy, trong lòng sinh ra khó chịu, nhíu đầu mày: “Ngươi dựa vào đâu để nói như vậy?”
Đứa nhỏ cười, chỉ vào mắt của mình, nói: “Mắt của ta thấy. Có một đại ca ca, hắn nói với ta đại thúc không phải là người đáng sợ, hắn nói ta tự dùng đôi mắt của mình để kiểm chứng.”
Dữ Quân hơi nhíu mày: “Ngươi thấy thế nào?”
Hắn cười: “Đại thúc có hơi lớn tuổi, nhưng người rất tử tế. Mặc dù người đang bị phạt ở đây, nhưng người rất tốt bụng. Người dân trong thôn nói người hiền lành, rất thục đức, cũng rất biết đạo lý. Những người bị đem đến gả cho Dữ Quân, người đều cứu họ về đây bảo hộ. Chắc vì vậy, nên đại thúc mới bị Dữ Quân đáng sợ kia giam cầm ở đây, phải hay không?”
Thiếu niên thấy đại thúc ngây người, hắn cho rằng bản thân đã nói đúng, thậm chí còn giải oan cho đại thúc, nói: “Cho nên, người không thể nào là Dữ Quân được!”
Đại thúc nhìn sâu vào đôi mắt của thiếu niên rồi bật cười.
Lần đầu tiên trong đời hắn trải qua loại chuyện không biết nên khóc hay nên cười thế này. Hắn sống hai vạn năm, cũng trải nghiệm hết một vạn chín ngàn năm ở Thất Hải Bát Hoang nhưng chưa từng gặp một cục bột nhỏ đáng yêu đến vậy. Không chỉ khẳng định rằng hắn không xấu, lại còn khẳng định luôn hắn chẳng phải thể loại thần thánh gì gì đó, còn bảo hắn không phải là hắn.
Đúng là câu chuyện khôi hài hết mực.
Thiếu Niên nhìn về phía ánh sáng kia, nói: “A! Đến giờ rồi! Nếu ta không về, đại tỷ tỷ sẽ lo lắm. Đại thúc, ta học được đại tỷ tỷ làm cơm nắm, ta mang đến cho thúc thử tay nghề của ta, ta để đây nha.”
Nói rồi, tiểu thiếu niên đặt đến trước mặt hắn ba cục cơm nắm vừa vặn, được gói cẩn thận trong một miếng lá lớn, hãy còn rất ấm.
Hắn ngây người một lúc rồi nhìn tiểu thiếu niên kia đứng dậy vẫy tay với hắn, nói lần sau sẽ đến tìm hắn.
Khoảnh khắc đó, chẳng hiểu vì đâu trong trái tim của Dữ Quân lại có chút gì đó hơi ấm áp tỏa ra. Hắn nhìn miếng cơm nắm, lại nhìn về phía thiếu niên kia đã đi. Đột nhiên, hắn hơi hiểu vì sao trưởng tỷ lại nói hắn rằng, nhân loại là giống loài rất thú vị.
….
Kể từ đó, cứ cách hai, ba ngày, tiểu thiếu niên lại mang cơm đến cho Dữ Quân, thỉnh thoảng y còn mang cả rượu đến. Dữ Quân cũng vui vẻ nhận thịt rượu, lại cam chịu nghe hắn luyên thuyên cả ngày. Cái động giam hắn một cách nhàm chán ba ngàn năm qua nay có chút thay đổi, có cái gì đó tươi mới hơn, sống động hơn hắn nghĩ rất nhiều.
“Đại thúc, hôm nay đại tỷ dạy ta làm món thịt kho, ngon lắm. Thúc ráng ăn hết nha.”
“Đại thúc, đại ca ca hôm nay dạy ta cùng những oa nhi khác học chữ, học vui lắm. Ta còn được đại ca ca thưởng kẹo đường. Đại thúc, ta không ăn kẹo đường, ta cho ngươi.”
“Đại thúc, hôm nay ta vào rừng, hái được mấy quả mọng, ngọt lắm. Cho thúc hết đó.”
“Đại thúc, hôm nay đại tỷ tỷ nói rằng nàng sẽ gả đi một lần nữa cho người nàng yêu. Ta mừng thay nàng, nhưng cũng có chút buồn. Đại tỷ tỷ nói ta có thể ở cùng nàng a.”
“Đại thúc.”
“Đại thúc.”
Chẳng biết tự khi nào, Dữ Quân Đại Đế đã quá quen thuộc với con chim non luôn líu lo bên cạnh mình cứ cách hai, ba ngày một lần, thậm chí thỉnh thoảng, hắn còn để cho tiểu thiếu niên ấy giúp hắn chải đầu.
Hắn biết tên tiểu thiếu niên gọi là Ngọc Hoan. Nhưng hắn cũng chưa từng gọi thiếu niên là Ngọc Hoan, hắn gọi y là “thiếu niên”.
Câu chuyện vẫn cứ thế êm đềm diễn ra cho đến một hôm.
Bẵng đi một thời gian, tiểu thiếu niên không xuất hiện.
Hắn chờ đợi thiếu niên bắt đầu trễ hẹn với hắn. Một ngày, hai ngày, ba ngày,… bảy ngày… một tháng.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Chẳng qua chỉ là tiểu thiếu niên loi choi lóc chóc mà thôi, có gì đâu mà hắn phải nhớ nhung?
Nhưng rồi chỉ đến một tháng một ngày sau, hắn không nhịn được liền gọi thuộc hạ của mình tới. Thuộc hạ của hắn là một Âm hệ Tinh Linh Vương, tên của hắn gọi là Tinh Âm. Tinh Âm nghe lời chủ nhân truyền gọi liền nhanh chóng xuất hiện.
“Chủ nhân, có gì phân phó?”
Dữ Quân nhíu mày, hỏi: “Ngôi làng có chuyện gì sao?”
Tinh Âm ngạc nhiên: “Ngôi làng không có chuyện gì.”
Dữ Quân lại hỏi: “Vậy gần đây có hỷ sự gì hay không?”
Tinh Âm ngẫm ngẫm một lúc, lại nói: “A! Có hai cô nương đến tuổi cập kê vừa được gả đi, cũng có ba hài tử vừa được ra đời.”
Dữ Quân bỗng quát lên: “Vậy thì tại sao tiểu tử kia lại chẳng đến thăm ta?”
Tinh Âm bị chủ nhân dọa cho giật cả mình. Hắn nghe chủ nhân gặng hỏi như vậy, liền nhớ tới tiểu thiếu niên tên Ngọc Hoan kia, liền nói: “A! Là Hoan nhi.”
Nghe lời nói thân thiết như vậy, Dữ Quân chẳng hiểu vì sao lại có tư vị khó chịu trong lòng. Hắn nhíu mày.
Tinh Âm vội vàng sửa miệng: “Là Ngọc Hoan. Chủ nhân, có lẽ tiểu tử ấy không đến tìm ngài là bởi vì tháng trước, hắn nghe nói tỷ tỷ mình vừa sinh hạ một oa nhi, liền vui quá, chạy vào rừng định tìm Linh Chi về bồi bổ đại tỷ. Chẳng ngờ y trượt chân, té từ trên vách núi xuống.”
Dữ Quân nghe đến đây liền chấn động. Té từ trên vách núi xuống?
Tinh Âm nhìn sắc mặt của chủ nhân, liền nói: “Nhưng xin chủ nhân an tâm. Y đã được đưa về, cứu chữa. Chẳng qua là do chân y gãy, cần thời gian hồi phục lâu hơn dự kiến, y mới không thể rời khỏi nhà.”
Dữ Quân khẽ gật đầu. Hắn nói: “Ừ, đem Vạn Sự Đại Cát đan đến cho y đi.”
Tinh Âm trợn mắt, mỉm cười hỏi: “Chủ nhân, người thực sự không biết hay người cố tình giả vờ a? Vạn sự đại cát đan vốn dĩ đã bị người dùng hết vào ba trăm năm trước để cứu Thục Lâm đại nhân, bây giờ đâu còn viên nào đâu ạ?”
Dữ Quân hơi ngớ người. Hắn hỏi: “Thì ngươi luyện lại là được mà.”
Tinh Âm nhịn không nổi nữa, trên mặt hắn đã nổi gân lên, giật giật trông rất sợ. Tinh Âm tức giận nắm lấu bộ râu dài cả thước của chủ nhân mà mắng: “Người mở to mắt ra mà xem ta là ai? Ta là tinh linh! Âm căn tinh linh chứ không phải tiểu gia hỏa Tinh Diễm. Ta không biết luyện đan! Ta không hề biết luyện đan, được chưa?”
Dữ Quân ngớ người. Thuộc hạ Tinh Diễm của hắn hiện đang trấn ở Huyền Sách đại lục, không thể trực tiếp đến nơi xa xôi, hẻo lánh ở Sinh Hải này. Mà Vạn Sự Đại Cát đan cũng đã hết rồi.
Tinh Âm nói: “Tiểu tử ấy không có gì quan trọng. Cùng lắm là hôn mê mười ngày mới tỉnh thôi. Đợi thêm một thời gian nữa, hắn tự động khỏi sẽ lại đến tìm người. Chủ nhân, người ráng chờ đi.”
Vậy mà trong lúc người ta đang hôn mê, hắn còn trách người ta không thèm đến thăm mình nữa chứ.
Tinh Âm vừa quay đi, hắn đã nghe tiếng leng keng của sợi xích bị phá. Vừa quay đầu đã thấy chủ nhân nhà mình phá xích đứng dậy, thân hình cao lớn chậm chạp chuyển động cơ thể, nghe rõ tiếng đất đá nứt vỡ và tiếng xương khớp khởi động.
Hắn nói: “Bổn tọa đích thân đi luyện đan.”
Tinh Âm nhìn bóng lưng cao cao tại thượng vì việc đại nghĩa mà còn chẳng thèm sửa soạn lại bản thân, khẽ xoa cằm cười tà tà. Ôi chao ôi chao, chẳng phải đây là tin tốt hay sao? Chẳng phải hắn sắp có chủ mẫu đấy sao? Tin tốt này, hắn nhất định phải báo tin cho những “đồng nghiệp” khác biết mới được.
….
Ngọc Hoan sau khi té từ trên vách núi xuống, chẳng biết thế nào nhưng hình như đã hôn mê thật lâu, đến khi tỉnh lại, y vẫn ngốc như cũ, nhưng có vẻ như ánh mắt của y có thần hồn hơn một chút.
Quãng thời gian này, y luôn nhớ lại nhiều chuyện cũ mà y đã trải qua. Ví dụ như, về đại thúc của y.
Ôi trời đất ơi, đầu óc của y từ khi tỉnh lại tới giờ luôn ngây ngây ngốc ngốc nghĩ rằng bản thân mình lại đi thích một đại thúc đáng tuổi cha chú của mình, liền xấu hổ đỏ bừng mặt lên, không dám nhìn ai, chỉ biết bưng mặt ai ai oán oán như oán phụ bị oan vậy.
Mà lúc này, từ bên ngoài có một bóng người bước vào.
Ngọc Hoan ngẩng đầu lên nhìn người xa lạ kia, gương mặt đang đỏ bừng bỗng chốc dấy lên sự sợ hãi.
Y nhìn nam tử kia, lắp bắp hỏi: “Ngươi…. Ngươi là ai?”
Mà lúc này, Dữ Quân của hiện tại thực sự là quá trời khác so với Dữ Quân của ba canh giờ trước. Số là hắn đích thân luyện Vạn Sự Đại Cát dược cho Ngọc Hoan, nhưng sau đó hắn lại muốn mang bộ dáng bẩn thỉu như dân Cái Bang đến gặp người ta, bị Tinh Âm sống chết ngăn cản, bắt hắn đi cạo râu, gội đầu, thay y phục tươm tất rồi mới để hắn đến gặp người ta.
Dữ Quân nhìn Ngọc Hoan bị bộ dáng hiện tại của hắn dọa cho sợ hãi, liền cất tiếng: “Ngươi sao vậy? Là ta.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Ngọc Hoan dường như không tin. Y phải hỏi lại: “Đại thúc?”
Dữ Quân khẽ gật đầu: “Ta đến đưa thuốc cho ngươi.”
Ngọc Hoan hơi nhíu mày, nói: “Đại thúc, ngươi không phải bị Dữ Quân Đại Đế giam cầm sao? Ta nghe đại ca ca nói, chỉ có hắn mới có thể gỡ đống xích sắt trên người ngươi. Ngươi làm sao thoát ra được?”
Dữ Quân hắn thở dài: “A Hoan, thực ra ta….”
Hắn giải thích cho đồ ngốc kia mọi chuyện, khiến Ngọc Hoan vỡ lẽ. Hóa ra, đại thúc lương thiện của y lại chính là một đại ác bá mà y sợ.
Thế là, thay vì uống thuốc, Ngọc Hoan oa oa khóc lớn, dọa cho Dữ Quân luống cuống tay chân, chẳng biết phải dỗ người ta từ đâu.
Sau đó, nếu như không phải có Tinh Âm giảng hòa giúp cả hai, sợ rằng Ngọc Hoan sẽ còn cho rằng đại thúc đang gạt y.
Ngọc Hoan hai má phùng lên, mắt còn ngân ngấn nước, y nói: “Đại thúc không có lừa ta. Là ta không tin lời thúc nói, hức!”
Hắn bật cười, khẽ ngắt cái mũi của y, nói: “Đừng có dỗi nữa. Lúc đó ngươi thực ngốc. Ngã một cái chắc đã thông minh hơn rồi. Ngoan.”
Ngọc Hoan khẽ gật đầu ngoan ngoãn. Đôi mắt của Dữ Quân nhìn Ngọc Hoan. Dù tâm tư có được khai sáng hơn, sự lương thiện của đứa ngốc này vẫn dường như không hề thay đổi. Chẳng hiểu sao, Dữ Quân có chút yên tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT