Đại hôn vừa xong là đến ngày lại nhà ngoại gặp mặt của Thiên Hậu và Thiên Đế. Nơi được Diệp Lạc Hy định ước sẽ cùng nhau quay về chỉ đơn giản là Quang Minh đỉnh. Quang Minh đỉnh vạn năm sau khi mất đi Thần Quang đã dần bị phong hóa. Ngọn núi cao năm nào nay chỉ còn lại một vùng đồi núi thoai thoải, đi lên đi xuống bằng đường bộ của người phàm cũng chỉ mất có vài canh giờ đi bộ.

Đám Tinh Linh Vương Diệp Tư đã xin chủ nhân cho phép mình được về Quang Minh đỉnh trước, bọn họ muốn đích thân dọn dẹp lại nơi này. Từ sau khi Diệp Lạc Hy phá tan thân xác cũ của Bạch Hiểu Hiểu, nơi này đã hoàn toàn bị phong bế. Ngoại trừ hai tiểu tinh linh mang căn linh kim và băng ở bên trong nơi này có trách nhiệm canh giữ và báo lại cho những người khác khi nơi này bị xâm nhập.

Hai tiểu tinh linh này được Diệp Lạc Hy gọi là Diệp Trầm và Diệp Bích. Nhìn thấy những trưởng huynh, trưởng tỷ khác, hai tiểu tinh linh bé tí nhất nhà cả về ngoại hình lẫn tu vi đều rất vui mừng chào đón.

Mấy ngày sau đó thì Diệp Lạc Hy cũng trở về cùng các phu quân, Tam Lang, Ma Long, các nhi tử, nhi nữ của mình cùng trở về Quang Minh đỉnh.

Bạch Hiểu Hiểu cùng Dạ Tư Hàn, đi cùng có Thanh Long, Bạch Hổ quay về Quang Minh đỉnh. Nàng nhìn thấy tuy bên ngoài có phần thay đổi, nhưng cảnh vật bên trong tòa phủ vẫn như cũ, hai ánh mắt của Bạch Hiểu Hiểu hơi ửng đỏ. Thật sự là lâu lắm rồi nàng mới được đường đường chính chính quay lại chốn này.

Nhìn thấy sư phụ cùng các sư huynh, các sư mẫu đứng ở cửa đón mình, hai mắt Bạch Hiểu Hiểu rưng rưng. Nàng òa khóc, lao vào lòng sư phụ, nức nở.

Diệp Lạc Hy dỗ dành đứa nhỏ này xong thì cười nói: “Sao vậy? Gả được cho lang quân như ý, ngươi liền mừng vậy sao?”

Nàng khẽ dụi mặt lên ngực sư phụ, làu bàu: “Còn lâu tên cầm thú đó mới là lang quân như ý. Xùy!” Câu này chọc cho sư phụ nàng cười đến vui vẻ.

Hạ Hàn Không cũng dẫn theo Hạ Tử Dật quay về Quang Minh đỉnh. Bây giờ tuy không phải tết đoàn viên, nhưng Quang Minh đỉnh còn náo nhiệt hơn cả Tết đoàn viên. Dường như, mùa thu năm nay trở nên ấm áp như gió xuân ùa về trên mảnh đất tưởng chừng như đã bị chìm vào lãng quên thật lâu.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Lạc Hy còn chưa kịp hỏi Hiểu Hiểu những chuyện khác đã thấy tiểu hiền tế đang đứng chờ mỉnh ở cửa vào. Diệp Lạc Hy cũng mỉm cười, nói hắn đến thư phòng đợi mình.

“Phu nhân.” Hỗn Độn ôm nàng từ đằng sau, khẽ tựa đầu lên bả vai nàng, hỏi: “Chúng ta tham dự chuyện này được không?”

Diệp Lạc Hy đưa tay khẽ day ấn đường hắn, hôn lên gò má hắn, nói: “Ngoan, đừng nháo. Đợi phu nhân của chàng bàn xong công việc với hiền tế sẽ đến tìm các chàng, được không nào?”

Hỗn Độn thỏa mãn rời đi, còn Diệp Lạc Hy đến gặp Dạ Tư Hàn.

“Nhạc sư phụ đại nhân.” Dạ Tư Hàn vô cùng thuận miệng gọi.

Diệp Lạc Hy trở tay gõ lên đỉnh đầu hắn, nói: “Ngươi đây là tìm ta để thỉnh tội hay tìm chết?”

Dạ Tư Hàn cười hì hì: “Nào có, hiền tế không dám. Đại nhân, chuyện người bí mật tra ra sự thật của Tát Mãn tộc quả thực là có giá trị. Người liệu có đủ tin tưởng để giao chuyện này lại cho ta và Hiểu nhi giải quyết?”

Dạ Tư Hàn biết được Tát Mãn Tộc chấp chứa cấm căn, cũng sử dụng cấm thuật giam giữ một bán thần, chuyện này đối với Thiên giới mà nói là một sự báng bổ. Càng huống hồ, Tàng Long cho dù phạm tội tày đình, nhưng lời hứa của Thánh nữ Tát Mãn Tộc đối với Thiên Thượng thần tổ đã bị Tát Mãn tộc phá ước trước, không thể dung thứ, cấu thành tội lừa dối Thiên Thượng. Nặng thì diệt tộc, nhẹ thì lưu đày.

Mặc dù theo ý của Diệp Lạc Hy, Dạ Tư Hàn đương nhiên sẽ xử lý họ nặng nhất có thể.

Diệp Lạc Hy đương nhiên biết tỏng ý đồ của Dạ Tư Hàn, muốn cho nàng thành ý. Nàng thở dài, vỗ vai hắn nói: “Ngươi còn nhớ giao ước của ta và ngươi từ ba vạn năm trước chứ?”

Dạ Tư Hàn nhớ lại, hắn ôm quyền, mỉm cười: “Ta đương nhiên nhớ rõ.”

Diệp Lạc Hy lại tiếp lời: “Ta hi vọng Thiên Đế đừng làm ta thất vọng. Còn nữa, ta cũng chẳng ham hố gì quyền lực hay địa vị, sau khi lời hứa của ta và ngươi hoàn thành, ta cũng sẽ rời khỏi Cửu Trùng Thiên.”

Dạ Tư Hàn nghe vậy, hắn đột ngột hỏi: “Người có từng muốn làm bá chủ thiên hạ hay không?”

Dạ Tư Hàn không chỉ tôn trọng Bách Chiến thượng thần, mà hắn còn sùng bái một người như nàng. Nếu như hôm nay Diệp Lạc Hy nói rằng bản thân muốn ngồi vào ngôi vị Thiên Đế, Dạ Tư Hàn chỉ cần có phu nhân mình là Bạch Hiểu Hiểu, hắn cũng sẵn sàng đồng ý nhường ngôi.

Thật ra, hắn đã sớm nhìn đến phát chán cảnh thần tiên đấu đá, vương quyền tranh đấu, long hổ tranh hùng suốt từ khi hắn mới nhận biết được xung quanh cho đến khi ngồi lên đỉnh cao không người. Hắn từng sống cuộc sống an nhàn mà Diệp Lạc Hy mơ ước và hắn vô cùng yêu thích cái cuộc sống đó. Nhưng vận mệnh không cho hắn được sống cuộc đời như ý, hắn phải làm Thiên Đế.

“Ngươi đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi.” Diệp Lạc Hy mỉm cười, nàng nói: “Sao ngươi không nhanh chóng tìm người kế tục làm Thiên Đế phù hợp tiếp theo?”

Hắn thở dài: “Đại nhân à, ta mà tìm được thì ta đã sớm thoái vị quy ẩn rồi.”

Diệp Lạc Hy xoa cằm. Có lẽ nàng nên để lại địa vị cho mấy đứa nhỏ nhà mình, sau khi đại công cáo thành, nàng cùng phu quân đi quy ẩn, như mấy vị nguyên lão đang hồi quy tuổi xuân tươi đẹp của mình ấy nhỉ?

Nàng tiếp: “Dẹp chuyện đó qua một bên đi. Quay lại vấn đề chính. Đế Quân thật sự khiến di mẫu ngươi mang thai rồi à?”

Dạ Tư Hàn im lặng, hắn nói: “Đại nhân, ta không nghĩ người đó còn là Đế Quân và Thái thiên hậu mà chúng ta biết nữa.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Nàng nói: “Nhưng chúng ta không có chứng cứ. Kẻ này lộng hành như vậy, ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.”

Dạ Tư Hàn nói: “Đại nhân, ta càng lo sợ khi Đào Mộc và Thanh Loan….”

Diệp Lạc Hy nhắm chặt mắt. Nàng nói: “Cứu hai người họ là ưu tiên hàng đầu. Dạ Tư Hàn, kẻ địch là một kẻ biết rất rõ về các cấm thuật, tà thuật và đặc biệt là hắn có Ác Ma căn linh vô cùng mạnh.”

Ác Ma căn linh, thứ căn linh khủng khiếp bị đích thân Thiên Thượng thần tổ tận diệt. So với một kẻ tu luyện sai đường mà nhập ma còn khủng khiếp hơn. Thứ này thao túng tâm trí kẻ khác thành con rối, trở nên điên loạn, cuồng sát, mất đi cả chính mình, vĩnh viễn không thể khôi phục được thần trí cũ. Cấp bậc càng cao, phạm vi ảnh hưởng càng rộng.

“Nhưng đại nhân, người không thể nào công khai khai chiến với ông ta được sao?”

Diệp Lạc Hy nhìn Dạ Tư Hàn: “Đúng vậy. Ta có thể ngay lập tức khai chiến với kẻ này. Nhưng sau đó thì sao? Đánh vỡ thân xác của Đế Quân, cái thứ ký sinh bằng cách cắm rễ vào linh hồn của kẻ khác ấy lại tiếp tục tìm đối tượng khác phù hợp hơn. Nạn nhân tiếp theo sẽ là ai? Tam Tôn? Tứ Đại Hung Thú? Hay là Ma Tôn? Hay là Minh Vương? Hay là ta? Hay là ngươi?”

Dạ Tư Hàn nghĩ đến viễn cảnh ấy, cảm thấy rùng mình sợ hãi. Những người mà Diệp Lạc Hy vừa nhắc đến đều là những người có khả năng hủy thiên diệt địa.

“Thứ duy nhất có thể khống chế được cái thứ khốn nạn đó, hoặc là Đàn Phục Hi, hoặc là Chuông Đông Hoàng.” Diệp Lạc Hy vừa nói, ngón tay vừa vô thức chạm lên chiếc vòng ngọc trên cổ tay.

Dạ Tư Hàn cũng nói: “Đàn Phục Hy của Minh Thượng thần tổ, vừa có thể chi phối tâm linh vạn vật, vừa mang sức mạnh kinh tâm động phách. Nhưng thứ này đã sớm bị Tà Thần hủy từ lâu. Hiện tại Đàn Phục Hy chỉ còn lại hai mảnh, được chế thành một chiếc chuông đỉnh hiện được lưu tại Côn Luân Sơn, chỉ có thể dùng để xua đuổi tâm ma. Một mảnh được chế thành một chiếc tỳ bà, đặt ở Thái Thần Cung, tác dụng cũng giống như Đàn Phục Hy, nhưng uy lực lại giảm đi chỉ còn một phần ba so với bản gốc. Không thể dùng được thứ này.”

Diệp Lạc Hy gật đầu đồng tình. Còn thứ kia, có tên gọi là “Chuông Đông Hoàng”.

“Nhưng Chuông Đông Hoàng đã bị Ma Thượng thần cổ lấy đi từ lâu, đến nay cũng không rõ.” Diệp Lạc Hy cất tiếng.

Kỳ thật, nàng và Tiêu Nguyệt Dạ từng gặng hỏi Dương Quân, xem ông ấy giấu Chuông Đông Hoàng ở đâu thì ông ấy lại nói, trong trận chiến với Dữ Quân, để giam dữ đại đội quân của ông ta, Dương Quân đã dùng Chuông Đông Hoàng, thu nhốt đám quân kia trong đó, phong ấn vĩnh viễn, giữ cho thiên hạ thái bình hàng vạn năm.

Nhưng theo như những gì Diệp Lạc Hy nhớ ở kiếp trước, ngày nàng quay lại trở thành con rối cho Thiên giới, tùy ý điều khiển, lấy con nàng để đe dọa nàng thì nàng đã từng chứng kiến Chuông Đông Hoàng gặp động, bị ai đó thu mất, giải thoát cho hàng vạn yêu ma quỷ quái quấy phá tam thiên lục địa thất hải. Đó cũng là lý do vì sao Thiên giới cần một vị tướng có thể đánh đông dẹp tây, từng chém đầu Tà Thần như nàng quay về.

Nghĩa là, bây giờ bọn họ không thể dùng Đàn Phục Hy, càng không thể dùng Chuông Đông Hoàng. Nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là: Ai là người đã phá vỡ phong ấn của Chuông Đông Hoàng?

Dạ Tư Hàn không có câu trả lời, nhưng Diệp Lạc Hy thì có. Nàng đã hiểu quá rõ bản chất của cái thế giới mục nát mà mình đang sống bao nhiêu năm qua quá rồi. Nàng nói: “Hiện tại, ta hi vọng quân thay ta để mắt sát sao đến Đế Quân, hãy thật khôn ngoan đừng để hắn ta nhìn ra sơ hở của ngài, quân.”

Dạ Tư Hàn ôm quyền, nói: “Xin thượng thần hãy tin ở ta.”

Sau đó, Dạ Tư Hàn rời đi.

Diệp Lạc Hy mệt mỏi xoa xoa thái dương, thở dài. Nàng nhìn về phía bầu trời trong xanh kia, chỉ cảm thấy, nếu như mình ngốc một chút, có khi lại tốt biết bao a a a….

“Ta không muốn nhìn nàng cứ mãi thở dài như vậy.” Cùng Kỳ xoa xoa ấn đường của nàng.

Nàng đưa tay cầm lấy tay hắn, nói: “A Bạch, ta muốn khôi phục đàn Phục Hy.”

Hắn không hỏi để làm gì, chỉ mỉm cười. Nhưng ánh mắt của Diệp Lạc Hy lại ánh lên sự sợ hãi và lo lắng.

Hắn ngạc nhiên: “Sao nàng lại nhìn ta bằng đôi mắt ấy?”

Nàng dang tay, nói: “A Bạch, ôm ta.”

Cùng Kỳ không ngạc nhiên lắm khi phu nhân mình đang sợ cái gì đó. Chuyện của Dữ Quân kia cũng khiến hắn chẳng vừa mắt nổi. Tên đó làm phu nhân ngốc nhà bọn hắn sợ. Hắn thù rồi.

Ôm lấy Diệp Lạc Hy lên, hắn dỗ dành: “Ngoan, đừng lo cho vi phu. Bọn ta có thể làm sao được chứ?”

Khế ước. Bọn hắn đã ký khế ước linh hồn với nàng. Cho dù nàng có đuổi bọn hắn đi, cho dù tương lai bọn hắn có tiến vào luân hồi, bọn hắn vẫn hoàn toàn có thể quay lại tìm nàng bằng mọi giá. Sao bọn hắn có thể sợ được cơ chứ?

Diệp Lạc Hy quặp hai chân quanh hông hắn, tay cũng vòng qua cổ hắn, mặt gục lên vai hắn. Nàng không muốn những người mình yêu thương rơi vào tay kẻ thù như vậy, đặc biệt là sức mạnh của bọn hắn còn đến từ Vực Vạn Dặm. Mà Vực Vạn Dặm lại là sân nhà của Dữ Quân.

Đào Ngột nhìn thấy Cùng Kỳ ôm nàng kiểu này, hắn hỏi: “Tên nhóc kia chọc giận nàng à?”

Cùng Kỳ thản nhiên: “Tiểu tử đó dám sao?”

Đào Ngột nhún vai: “Cũng không biết chừng. Dạo này tiểu tử đó là Thiên Đế mà. Nàng chẳng qua chỉ là thần quân của hắn mà thôi. Có gì mà không dám?”

Thao Thiết nhíu mày: “Yên tâm, tiểu thập nhị tự biết đường quản lý phu quân của nó. Nếu nó không làm được, vậy thì uổng công ngươi dạy dỗ nó rồi.”

Đào Ngột cười. Hắn lại nói: “Ta cũng chẳng biết có uổng công hay không. Nhưng nhóc đó khá như vậy, chẳng lẽ chỉ một tiểu lang quân cũng chẳng trị nổi? Ta mới không tin.”

Diệp Lạc Hy ngẩng đầu lên, nàng nhìn Thao Thiết đang chọc chọc má mình, hỏi: “Chàng làm cái gì a?”

Hắn cười: “Nương tử, có muốn xuống trấn chơi một chút không?”

Diệp Lạc Hy nhìn hắn, nói: “Ta chán mua sắm lắm rồi.”

Lúc này, đột nhiên trong đầu của Diệp Lạc Hy nảy ra một ý tưởng, nàng nói: “A! Đúng rồi! Ta có cách này.”

Bọn hắn nhíu mày: “Cách gì?”

Nàng khẽ cười, định nói thì Hỗn Độn nhíu mày: “Cách đó thì không nhé.”

Nàng kinh ngạc: “Tại sao? Nó hiệu quả mà?”

Ba tên kia vừa thấy sắc mặt của Hỗn Độn, liền hiểu ra ngay nàng muốn dùng cách gì. Đào Ngột nói: “Ta phản đối.”

Thao Thiết tiếp lời: “Nàng biết một chiêu không thể sử dụng được hai lần còn gì?”

Diệp Lạc Hy ngạc nhiên: “Nhưng nó hiệu quả.”

Hỗn Độn nói: “Ta đồng ý là nó hiệu quả. Nhưng nàng có nghĩ, nếu các con biết chuyện, đám thạch hầu biết chuyện, và những vị nguyên lão kia biết chuyện, nàng nghĩ bọn ta được sống yên sao? Không nhé! Tuyệt đối!”

Diệp Lạc Hy dẩu mỏ: “Ta còn chưa nói rõ kế hoạch cơ mà? Các chàng hoảng cái gì?”

Cùng Kỳ nói: “Nàng yên tâm, cho dù nàng có nói rõ kế hoạch cho bọn ta, bọn ta cũng sẽ không cho phép nàng thực hiện đâu. Trừ phi nàng có thể đánh ngất bọn ta đi rồi làm.”

Diệp Lạc Hy xoa cằm: “Hmmm, chủ ý này không tệ nha.”

Hỗn Độn: “…”

Đào Ngột: “….”

Thao Thiết: “….”

Cùng Kỳ: “….”

“DIỆP. LẠC. HY!!!”

Sau đó, sau đó chúng ta chỉ nghe Lục Yên Nhiên nói, các cha nàng kéo a nương vào phòng, hạ xuống tầng tầng lớp lớp kết giới, ba ngày ba đêm, phi lễ chớ nhìn, a a a a….

Dạ Tư Hàn *đắc ý a đắc ý*: “Học được rồi!”

Hạ Hàn Không *tỏ vẻ*: “Quân, bản lĩnh của bốn vị sư mẫu vô liêm sỉ, thiếu tiết tháo, mặt dày hơn tường thành của mấy chủ mẫu nhà ta, chúng ta học không nổi đâu.”

Dạ Tư Hàn ngạc nhiên: “Vì sao?”

Hạ Hàn Không: “Sức cả ta hay ngươi đều không dai bằng bọn họ đâu. Tinh tẫn nhân vong đấy! Ta thử rồi. Lần đó, chân ta muốn rụng luôn.”

Dạ Tư Hàn: “….” Rồi ngươi nói cho lão tử để làm cái gì?

……

Tiêu Nguyệt Dạ bây giờ sống ở Ma giới. Hắn vừa buông bỏ được gánh nặng, yêu hận tình thù của hắn và Diệp Lạc Hy cũng được gỡ xuống, bây giờ cuộc sống đối với hắn mà nói, ngoài trách nhiệm bảo vệ thiên hạ của hắn chính là an hưởng tuổi già.

Mới lạ đó!

Người hầu cận vừa bưng lên hai đĩa điểm tâm cùng một bình trà nóng đến vườn thượng uyển của Ma giới. Tiêu Nguyệt Dạ vừa phất áo bào, bình thản ngồi xuống, khóe mắt hắn đã giật hai cái. Chẳng lẽ hôm nay là ngày hắn không nên nghỉ ngơi sao?

Kết quả, ngồi còn chưa nóng mông, điểm tâm còn chưa đưa tới miệng thì đã nghe hầu cận từ ngoài chạy vào, hô hoán: “Quân thượng! Cấp báo!”

Tiêu Nguyệt Dạ bày ra vẻ mặt không cam tâm, đặt miếng điểm tâm còn chưa kịp cắn xuống, hỏi: “Chuyện gì nữa đây? Chẳng phải ta đã dặn là khi ta đang thưởng trà, không được làm phiền ta sao?”

Thuộc hạ nói: “Quân thượng, tới rồi!”

Tiêu Nguyệt Dạ hơi nhíu mày. Hắn đứng phắt dậy, vội vàng giăng ngàn ngàn lớp lớp kết giới xung quanh Ma Thành. Nhưng muộn rồi.

“Diệp Lạc Hy!” Tiêu Nguyệt Dạ đỡ trán, hắn nhìn cái nữ nhân trước mặt đang ngồi cười giả lả trước bàn trà yêu quý của hắn.

“Ngươi nháo đủ chưa?” Hắn trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng a nghiến răng.

“Khụ! Đại tổ tông, ngươi đừng tức giận mà. Ta quả thực không có xách theo hai tiểu gàn bướng kia chạy đến Ma giới đâu. Ta nói thật đó!” Nàng nói: “Ta đến tìm ngươi vì chuyện đó.”

Tiêu Nguyệt Dạ thở dài. Nếu như là vì “chuyện đó”, hắn không muốn cũng đành phải ngồi xuống nghe nàng trình bày. Hắn nói: “Ngươi có được manh mối gì à?”

Diệp Lạc Hy hỏi: “Đời trước vì sao ngươi phá hủy phong ấn Chuông Đông Hoàng?”

Tiêu Nguyệt Dạ nhíu mày, đoạn, hắn như nhớ ra gì đó: “Đế Quân nói, trong Chuông Đông Hoàng có huyền cơ, chỉ cần ta lấy Chuông Đông Hoàng, nó sẽ trở thành pháp bảo hỗ trợ ta đứng vững tại Ma giới.”

Keng!

Huyền Trung Kiếm bay đến, đỡ một đòn đầy uy lực của Nhật Luân Kiếm, uy lực tạo thành cơn sóng lan xa khắp cả thành. Quả nhiên là hai vị cường giả Cửu Ngũ Chí Tôn có khác, một kích này khiến toàn Ma Thành chấn động.

“Ngươi phát rồ cái gì vậy?” Tiêu Nguyệt Dạ trừng mắt nhìn Diệp Lạc Hy khi không nổi giận, trút sự phẫn nộ lên mình.

Nàng nghiến răng mắng: “Đồ đồng bọn heo Tiêu Nguyệt Dạ nhà mi! Đời trước mi đã báo hại ta khốn khổ như vậy thì chớ, lại còn phá phong ấn Chuông Đông Hoàng, đem hàng trăm vạn yêu ma đang bị phong ấn vĩnh viễn trong đó sống dậy, báo hại ta mất đến năm ngàn năm đi dẹp hậu quả của mi gây ra!”

Tiêu Nguyệt Dạ ngạc nhiên, sau đó hắn như tỉnh ngộ, chỉ kịp “a” lên một tiếng, như vừa mới giác ngộ xong. Lần này, đến lượt Ma Tôn cười giả lả: “Khụ! Diệp, ngươi bình tĩnh nghe ta giảo biện… à nhầm, giải thích được không? Khi đó ta quả thực không biết, ta thực không biết cái gì mà!”

Diệp Lạc Hy gầm lên: “Bây giờ thì ngươi biết rồi đó! Tiêu Nguyệt Dạ, hôm nay lão nương không chém ngươi một đao, tên của ta sẽ viết ngược đó! Ngươi đứng lại!”

Sau đó, nghe Mộng Ma trưởng lão kể lại rằng, hôm ấy trên bầu trời của Ma giới, có hai thân ảnh một tím một đỏ chơi trò ta rượt ngươi bắt trên bầu trời cách mặt đất mười vạn dặm a.

Tiêu Nguyệt Hoa có hứng, dẫn theo Mộ Thương Minh Hiên xuống Huyền Lạc đại lục chơi mất ngày. Chẳng ngờ khi trở về, nàng nhìn thấy vườn thượng uyển thì đang được tu sửa, các vị trưởng lão thì thở dài, chán chẳng buồn nói, còn Chu Sa thì chỉ trầm mặc, còn chẳng thèm nói với nàng câu nào đã lập tức đóng cửa tiễn khách.

“Ngươi nói xem, rốt cuộc là mọi người làm sao vậy?” Tiêu Nguyệt Hoa khó hiểu nhìn xung quanh.

Một tiểu mị ma nói: “Bẩm quận chúa, là Lạc Hy thượng thần bất ngờ ghé thăm, sau đó quân thượng cùng thượng thần xảy ra mâu thuẫn, và thế là hai người họ đánh nhau.”

Tiêu Nguyệt Hoa tròn mắt. Nàng biết huynh trưởng và tỷ tỷ từ lâu đã rất hòa hợp, thậm chí hai người họ còn giải thỏa được nỗi lòng, buông được hận thù, thậm chí quan hệ của hai người họ còn là bằng hữu có thể nói chuyện được. Vậy mà chưa được bao lâu, hai người họ đã đánh nhau rồi sao?

“Là huynh trưởng ta nổi xung đánh tỷ tỷ sao?” Tiêu Nguyệt Hoa khó hiểu.

Bình thường tỷ tỷ rất thích trêu chọc huynh trưởng, nếu như đánh nhau, chắc huynh trưởng nàng là người khơi mào trước. Nhưng tiểu mị ma kia lại nói: “Quận chúa, người đoán sai rồi. Lần này ta nghe nói, là Nhật Luân rút vỏ trước, Huyền Trung mới lao đến đỡ.”

Tiêu Nguyệt Hoa kinh ngạc. Huynh trưởng sau khi bị người ta thượng, tính cách hắn thay đổi vô cùng rõ rệt, thậm chí có phần hơi kiêu ngạo, tính tình lại rất thanh cao, cũng rất rộng lượng. Nhưng huynh ấy không có khiếu hài hước, trêu chọc người ta đâu. Với tính cách ấy của huynh trưởng, hắn chưa bị người ta trêu cho tức chết thì thôi, cớ gì Nhật Luân lại rút vỏ trước?

Nàng liền chạy về phía thư phòng, lại thấy tầng tầng lớp lớp kết giới giăng kín, mặt liền đen thêm thui luôn. Rồi rốt cuộc là hai vị tiên sinh này đánh nhau kiểu gì mà khủng khiếp thế? Trong mấy tầng lớp kết giới kia, nàng còn thấy cả kết giới hoàn hảo – được mệnh danh là nội bất xuất, ngoại bất nhập khi kết giới này thi triển.

Thực tế thì, bên trong kết giới, đúng là hai vị đã đánh nhau một trận thật sự rất thống khoái. Thậm chí cả hai còn thi triển chiêu mạnh nhất như muốn giết chết đối phương, khiến đại điện thiếu điều bị đánh sập.

Diệp Lạc Hy đứng dậy, đưa tay lau đi máu trên khóe miệng, nàng cười nhếch mép: “Không tệ.”

Tiêu Nguyệt Dạ chống Huyền Trung đứng dậy, hắn chĩa kiếm về phía Diệp Lạc Hy, cười khẩy: “Tốt, tới đây! Hôm nay ta sẽ đánh ngươi đến khi nào ngươi quỳ xuống gọi ta là cha.” Ma năng từ dưới chân trỗi dậy, bao bọc cả người hắn như một lớp giáp cứng.

Nàng mỉm cười, sau đó trên tay xuất hiện những sợi chỉ sáng, cả hai lại tiếp tục lao về phía nhau.

Huyễn Vương cảnh cấp ba có thể tụ linh lực hoặc ma năng lại thành hình. Huyễn Vương cường giả cảnh cấp năm có thể tự do sử dụng chúng theo suy nghĩ của mình, biến linh lực của bản thân thành vũ khí mà không cần đến căn linh. Và hai vị đang đánh nhau chỉ hận không thể đánh sập cả ma giới này đều đứng trên đỉnh cao giới tu luyện: Viên Mãn Đại Cảnh.

Rầm! Rầm! Rầm!

Cả đại điện không người vì trận đánh long trời lở đất của cả hai mà rung chuyển một cách khủng khiếp. Tới mức hai lớp kết giới phòng thủ của Diệp Lạc Hy giăng đã bị đánh vỡ.

Ầm!

Kích cuối cùng tạo thành một vụ nổ lớn đến mức, tầng kết giới cuối cùng xuất hiện vết nứt, mà bên ngoài cũng chấn động như vừa trải qua một cơn địa chấn lớn, khiến cả Ma Thành có phần hơi rung chuyển nhẹ.

Tiêu Nguyệt Hoa: “….”

Mộ Thương Minh Hiên: “….”

Hai người họ nhìn nhau, sau đó, thở dài.

“Huynh trưởng của nàng cùng vị đó mạnh vậy sao?” Mộ Thương Minh Hiên tò mò.

“Hai người họ mới đang vờn nhau thôi, chưa đánh thật đâu.” Tiêu Nguyệt Hoa nói.

Nàng biết thực lực của Diệp Lạc Hy ở đời trước đã vô cùng đáng sợ, nhưng đó chẳng qua chỉ là năng lực chưa được toàn vẹn, vẫn còn hổng lỗ chỗ trong quá trình tu luyện. Đời này, cả Tiêu Nguyệt Dạ và Diệp Lạc Hy đều cố gắng ngay từ những ngày đầu, căn cơ vững hơn bàn thạch, thậm chí cả hai còn đạt đến cảnh giới Viên Mãn Đại Cảnh – thứ mà đời trước họ không thể làm được. Đừng nói vờn nhau, chỉ cần một trong hai người họ mà thật sự truyền uy lực vào kiếm linh, Ma giới lập tức thành bình địa hết.

“Chừng nào hai người họ mới xong? Đã mười ngày rồi đó.” Mộ Thương Minh Hiên thở dài.

Tiêu Nguyệt Hoa vỗ vai hắn, nói: “Chàng yên tâm, lúc nào xong họ sẽ tự động bước ra thôi, không phí công chúng ta phải nhọc lòng.”

Ngay khi Tiêu Nguyệt Hoa vừa dứt lời, kết giới đã hạ xuống.

Diệp Lạc Hy cùng Tiêu Nguyệt Dạ bước ra, mặt cả hai đều láng bóng, giống như những nỗi u uất lâu ngày bỗng dưng được bộc phát hết toàn bộ trong một lần khiến hai người họ đánh nhau liên tiếp hai mươi ngày đêm, hảo sảng khoái.

“Hai người…” Tiêu Nguyệt Hoa bất lực đến mức không thể nói thành lời.

Diệp Lạc Hy cười giả lả, nàng nói: “Muội đừng giận, bọn ta chẳng qua chỉ là giải quyết mâu thuẫn lục đục nội bộ, hoàn toàn không có ý định xé xác nhau đâu.”

Tiêu Nguyệt Hoa dẩu mỏ: “Ta biết là hai người không có ý định xé xác nhau, nhưng chính điện bị hai người đánh thảm quá.”

Tiêu Nguyệt Dạ nói: “Muội yên tâm. Thiệt hại bao nhiêu cả ta và Diệp đều cùng nhau chia đều.”

“Cho nên, rốt cuộc là hai người lại có mâu thuẫn gì?” Tiêu Nguyệt Hoa nhướng mày.

Diệp Lạc Hy cười, xoa đầu tiểu cô nương nhà mình: “Muội đó, bớt tò mò hơn cũng được mà. Ta với hắn đã giải quyết xong mâu thuẫn, bây giờ cảm thấy tinh thần vô cùng hào sảng, thậm chí tâm trạng u uất của chúng ta trong một thời gian dài được giải quyết hết một lần, làm sao không thoải mái?”

Tiêu Nguyệt Hoa thở dài, nàng nói: “Tỷ toàn làm những chuyện khiến người ta sợ hãi.”

Diệp Lạc Hy nhìn Tiêu Nguyệt Dạ, nàng nói: “Vậy nên, chúng ta cần thay đổi kế hoạch một chút rồi.”

“Ngươi cứ đưa Chu Sa rời đi, ta sẽ tự mình có biện pháp phía Minh giới.” Tiêu Nguyệt Dạ nói.

Diệp Lạc Hy khẽ gật đầu.

Nói rồi, nàng cùng Chu Sa rời đi. Tiêu Nguyệt Hoa khó hiểu: “Huynh trưởng, sao lại mang Chu Sa đi?”

Hắn khẽ cười: “Chu Sa có việc cần rời đi, muội không cần lo, nói rồi, quay người vào trong.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play