Đại lễ Thỉnh Tiên năm nay tổ chức thì muộn mà kết thúc lại quá sớm. Tất cả là do sự gián đoạn giữa chừng của Thiên Đế, Thiên Hậu tương lai, Bách Chiến thượng thần và các vị tiên quân, thần tướng. Nguyên Thủy Thiên Tôn và Dao Quang Nữ Đế đứng ra chủ trì đại cục, làm nốt những việc còn lại hãy còn đang giang dở của đại lễ.

Mọi thứ tuy không được trọn vẹn, nhưng nói chung thì đại lễ vẫn kết thúc với những lời bàn tán, khó hiểu của mọi người.

Tuy nhiên, câu trả lời đằng sau đó lại chẳng bao giờ được bật mí. Thêm vào đó, những vị cường giả huyễn vương cảnh ở Cửu Trùng Thiên thường sẽ dọn dẹp sạch sẽ tin đồn liên quan đến vị thượng thần được xem trọng nhất Cửu Trùng Thiên: Lạc Hy thượng thần. Cho nên, những chuyện xảy ra ở đại lễ cùng lắm cũng chỉ tồn tại được vài ngày, sau đó lại trở thành gió thoảng mây trôi, hoàn toàn biến mất tất thảy những tin đồn đoán lung tung ấy.

Mà lúc này, tại căn phòng nhỏ trong hậu viện của Thiên Đế, Diệp Lạc Hy vẫn còn ngồi bên cạnh giường.

Nàng đã ngồi và im lặng như vậy vài ngày, nhưng Bạch Hiểu Hiểu vẫn chưa tỉnh lại.

“Nương, người đừng quá sức như vậy, xin hãy nghỉ ngơi một chút.” Từ Tu Kiệt bước vào phòng, đem theo Định Tâm Đan theo lời dặn dò của phụ thân.

Hắn và huynh đệ song sinh của mình, lẫn Lục Yên Nhiên khi đến tuổi trưởng thành và hiểu chuyện, các phụ thân đã kể cho hắn nghe một vài chuyện về nương bọn hắn.

Nương đã sống một đời không được tốt. Những đứa trẻ mà nương liều mạng nuôi dưỡng từ lúc trẻ cho đến tận bây giờ vẫn luôn là nỗi lo canh cánh trong lòng nương suốt bao nhiêu năm qua. Tuy nương chưa từng dành tình yêu thương cho bọn hắn lẫn bốn đệ muội sinh sau bọn hắn kém đi một chút nào so với mười ba đệ tử mà người đã nuôi dạy ra bằng cả tâm huyết của mình, nhưng kỳ thực, Từ Tu Kiệt đã ghen tị, một chút.

Chẳng qua, hiện tại hắn cảm thấy, cái hắn ghen tị chỉ là tính khí trẻ con thời niên thiếu chưa hiểu chuyện.

Khi đó, hắn đã nghĩ bản thân mình không phải là một kẻ không có trái tim. Hắn cũng biết ghen tị. Tại sao hắn lại được sinh ra trễ đến như vậy? Tại sao nương lại san sẻ tình yêu thương của mình dành cho những kẻ không cùng máu mủ với người? Tại sao khi mấy người đó đã trưởng thành rồi, nương vẫn còn dành sự quan tâm của mình đến cho bọn họ? Tại sao nương không dành sự yêu thương đó cho hắn?

Nhưng mà rồi có một lần, Từ Tu Văn, Từ Tu Kiệt, Lục Yên Nhiên đã vô tình lọt vào mật thất trong thư phòng của mẫu thân, biết được một vài chuyện trong quá khứ, hiểu được mục đích của nương thân, đọc được thêm một vài ký sự không ai có thể ngờ tới. Khi đó, cả ba thiếu niên ấy mới được trưởng thành hơn một chút.

Đến tận bây giờ, Từ Tu Kiệt vẫn không thể không ám ảnh bởi cuốn sách ghi chép lại tất cả những gì mà nương thân hắn đang dự tính trong lòng, khiến hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi và rùng mình. Thay vì ghen tị với những đồ đệ mà nương thân hắn đã thu nhận, hắn lại cảm thấy mình may mắn hơn một chút.

Hắn sinh ra nghiễm nhiên là nhị thiếu gia của một tòa thành giàu có nhất, hưởng những vinh hoa phú quý nhất, ở địa vị cao nhất, có đủ cha, mẹ, gia gia, nãi nãi, cô cô, thúc thúc, cữu cữu, thẩm thẩm, huynh, tỷ yêu thương, đường hoàng là một nhị thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn lên. Còn những người mà nương thu nhận làm đệ tử, hoặc là cô nhi, hoặc là chỉ còn lại một mình trên đời, hoặc là có nỗi khổ riêng không thể tả.

Hắn hoàn toàn không có những chuyện này. Nương thân vẫn yêu hắn, nương thân vẫn dành hết tất cả những gì tốt nhất của người cho hắn. Thậm chí, nương thân còn vì hắn mà không tiếc bất cứ thứ gì, kể cả tính mạng của người, người cũng sẵn sàng cho hắn. Vậy thì, hắn có gì để phải ghen tị với những đồ đệ của người?

Từ Tu Kiệt nhìn Tuyết Tử, hỏi nương thân hắn: “Nương, Hiểu tỷ tỷ chừng nào mới tỉnh?”

Diệp Lạc Hy nhìn con trai, cười khổ: “Tiểu tử, cha con bảo con đưa đồ đến cho ta sao?”

Từ Tu Kiệt khẽ gật đầu, hắn nói: “Nương, hay là người nghỉ ngơi một chút đi. Con thay người trông chừng tỷ ấy.”

Diệp Lạc Hy lấy Định Tâm Đan từ trong hộp thuốc, nhét vào miệng Tuyết Tử, nhìn Từ Tu Kiệt, nói: “Con ngoan.”

Từ Tu Kiệt khẽ cúi đầu sát mẫu thân mình. Diệp Lạc Hy đưa tay xoa đầu Từ Tu Kiệt, cười nói: “Cảm ơn con vì đã trưởng thành và hiểu chuyện đến bực này.”

Từ Tu Kiệt cười hì hì, nói: “Nương, con đường hoàng là nhi tử của người. Con không hiểu chuyện của người, ai sẽ hiểu thay con?”

Nàng mỉm cười nhìn con trai, sau đó nói: “Chỉ cần con đừng chọc họ Tiêu kia nổi giận lần nữa thì với ta đó đã là phước ba đời rồi.”

Từ Tu Kiệt: “….” Nương thân, người là muốn nổi tính ba gai với con đấy phỏng?

Lúc này, Tuyết Tử khẽ cự mình, nàng mở mắt tỉnh dậy, nhìn hai người bên cạnh, giật mình mà bật dậy.

“Chủ….”

Lời còn chưa nói xong, Diệp Lạc Hy đã đặt dọc ngón tay lên vành môi của nàng, nói: “Xú nha đầu, ta cấm con gọi ta như vậy đấy. Trước đại điện, con đã gọi ta là cái gì, con còn nhớ chứ?”

Nàng tròn mắt. Cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là mơ, khẽ mím môi, không dám nói nữa. Diệp Lạc Hy khẽ cười, ngắt cái mũi của nha đầu này, nói: “Nếu con đã tỉnh rồi thì mau dậy thay y phục. Có nhiều chuyện chúng ta cần nói với con, mà cũng có nhiều chuyện con cần giải thích với chúng ta lắm đấy.”

Tuyết Tử ngơ ngác.

Hả?

…..

Phòng khách rộng lớn, ngự tại Vạn Tộc Thành.

Đây là phòng khách của thành chủ Vạn Tộc Thành, chỉ dùng để tiếp những vị khách quan trọng và bàn chuyện cơ mật.

Lúc này, Tuyết Tử có phần hơi rụt rè. Nhưng mọi chuyện cũng không đáng sợ như nàng tưởng. Dạ Tư Hàn luôn cầm chắc tay nàng, ánh mắt hắn kiên định, đầy sự đáng tin. Hắn nói với nàng: “Đừng sợ, có ta đây.”

Bước vào căn phòng.

Bên trong không chỉ có Diệp Lạc Hy mà còn có bốn vị sư mẫu. Những vị sư huynh, sư tỷ khác của nàng cũng có mặt ở đây, ngay cả Lý Na Tra cũng đến.

Nàng có phần hơi sợ hãi nhìn mọi người. Nhưng hình như, không ai nhìn nàng bằng ánh mắt căm phẫn như nàng đã tưởng tượng cả trăm lần.

Cánh cửa vừa khép lại, thứ đầu tiên Tuyết Tử nhận được chính là, sư phụ của nàng cúi đầu xin lỗi nàng.

“Xin lỗi con. Vì ta đã khiến con nghĩ như vậy suốt cả vạn năm.” Diệp Lạc Hy quỳ xuống, cúi đầu xin lỗi nàng.

Bạch Hiểu Hiểu bị chính hành động này của sư phụ doạ cho sợ quá, nàng không biết phải làm gì, liền quỳ theo người, không hiểu, hai tay múa may giữa không trung, nhất thời cũng không biết làm thế nào.

“Sư phụ, người đừng dọa con sợ. Con…. Người….”

Diệp Lạc Hy vừa quỳ xuống, những huynh đệ khác, kể cả chủ mẫu và Lý Na Tra cũng quỳ xuống theo. Dạ Tư Hàn cũng bị thần tình này dọa cho sợ hãi, ngơ ngác quỳ xuống luôn.

“Thật ra, chuyện con bị thao túng, và sát hại ta, sau khi xử trí con, ta đã điều tra kỹ hơn.”

Diệp Lạc Hy có phần nghi ngờ cách làm này của Bạch Hiểu Hiểu.

Sau khi nghiên cứu thuốc giải Ngọc Bích Thảo bất thành, nàng đã cùng phu quân âm thầm tiêu diệt sạch sẽ đám cỏ, khiến chúng tuyệt chủng luôn, tránh cho có người nghiên cứu ra được công dụng của nó. Chuyện đó đã hoàn thành trước khi Bạch Hiểu Hiểu muốn sát hại Diệp Lạc Hy cả vài trăm năm.

Trước khi Bạch Hiểu Hiểu là phản đồ, Ninh Quân đã cảnh cáo cho nàng hay về ác ma căn linh của Dữ Quân, cho nên ngay sau khi cơ thể Bạch Hiểu Hiểu bị nàng phá hủy, nàng đã nhanh chóng rút linh hồn của Bạch Hiểu Hiểu ra khỏi cơ thể.

Sau đó, Ninh Quân đã giúp Bạch Hiểu Hiểu thanh tẩy linh hồn khỏi ác ma căn của một kẻ lạ đang phá hoại dần linh hồn của nàng.

Mọi sự đã rõ. Bạch Hiểu Hiểu là bị người ta ám hại, cho nên mới nảy sinh sát tâm với sư phụ, muốn giết chết người. Ngay khi biết được sự thật, Diệp Lạc Hy đã ngay lập tức lên một đại kế. Đó chính là khiến những kẻ đang nhòm ngó đến nàng thực sự tin rằng nàng thật sự đau khổ, thất vọng và trở nên tàn nhẫn hơn sau cái chết và sự phản bội của đồ đệ nàng yêu thương.

Nhưng trên thực tế, nàng đã đem chuyện này giải thích lại với các đồ đệ khác, đồng thời cũng nói rõ cho đám nhóc này hay rằng, Bạch Hiểu Hiểu đã bị người ta ám hại thế nào và đại kế của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play