Nguyên nhân Bạch Liên hận chết Diệp Lạc Hy là Ma Tôn.

Nguyên nhân Thiên Tư Tư hận chết Diệp Lạc Hy cũng là vì Ma Tôn.

Nguyên nhân Đế Quân hận chết Diệp Lạc Hy là vì nàng có nhiều phần giống với Ngọc Tỷ.

Nguyên nhân Dữ Quân muốn hại chết Diệp Lạc Hy vì nàng là chuyển thế của Ninh Quân.

Nhưng… lý do Thiên Hậu hận chết Diệp Lạc Hy lại là vì Hỗn Độn?

Cho nên có nghĩa là, phu quân của nàng gây ra hậu quả thời trẻ nhưng không hề giải quyết triệt để chuyện này, dẫn đến Diệp Lạc Hy – người còn chẳng biết lý do vì sao mình bị hại chết như vậy – phải chịu cảnh khổ cực?

Nhưng Diệp Lạc Hy cảm thấy lời nói của Bạch Liên đáng tin cũng có lý do. Lục Thần Vũ xuất thân là dòng dõi chính tông của Thiên đế đời đầu của Thiên giới, Lục Hoằng. Thiên đế hiện tại là con trai của trưởng tỷ của Lục Thần Vũ, theo lý nên gọi hắn một tiếng cữu cữu.

Suy ra, nàng là thẩm thẩm của Thiên Đế…. Đến đây, Diệp Lạc Hy khóe miệng giật hai cái. Cho nên, Thiên Tư Tư phải gọi nàng là lão thẩm thẩm, còn Thiên Hậu theo lý nên gọi nàng là thẩm thẩm đó hả?

Nghĩ đến cảnh tượng đó, sắc mặt Diệp Lạc Hy trở nên tái nhợt nhạt luôn. Nàng liền vuốt ngực vài cái cho cái cảm giác nhờn nhợn nơi cổ họng trôi xuống. Xong, nàng lại cảm thấy chính mình nghĩ quá xa. Phu quân nàng rời thiên giới lâu như vậy rồi, cho dù có muốn nhận họ hàng, cũng chẳng ai muốn nhận hắn làm họ hàng.

Diệp Lạc Hy cười khẩy, nàng nói: “Chậc, oán hận gì chứ? Họ hàng gì chứ? Chàng xưa nay tự do tự tại, chưa từng bị gò bó trước bất cứ ai. Nếu như năm xưa các người không vứt bỏ chàng, thì chàng cũng sẽ chẳng là của ta. Chàng chỉ cần có gia đình mà chàng đã cố gắng xây dựng nên này là đủ rồi.”

Nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Hậu quả này nàng mới không muốn một mình ôm hết như “Oan thị Kính” đâu.

Nói rồi liền đem theo Bạch Liên đã bị đánh ngất bay về phía Huyền Minh đại lục, hướng tới chỗ của Lưu Tiểu Tuyết.

Lại nói, Diệp Lạc Hy còn lưu tâm đến một cái trọng điểm.

Rõ ràng Bạch Liên đối với chuyện gả cho Dạ Tư Hàn cảm thấy đáng sợ đến mức nào. Vậy mà đời trước, nàng ta vẫn đường hoàng hiên ngang lên làm Thiên Hậu cao cao tại thượng như vậy. Với tính cách của Dạ Tư Hàn…. Chắc hắn ta sẽ không làm ra loại chuyện ***** *** dân nữ nhà lành đâu ha.

Sở dĩ nàng có suy nghĩ như vậy là bởi vì nàng còn gửi một xú nha đầu cứng đầu, dạy mãi chẳng chịu hiểu Tuyết Tử ở nơi Dạ Tư Hàn. Càng nghĩ đến biệu hiện của Bạch Liên lần vừa rồi, nàng càng khẳng định rằng Dạ Tư Hàn hẳn phải là nam tử lợi hại đến nhường nào đi.

“Chậc, mà chắc Dạ Tư Hàn… cái tên đó cũng không nỡ lòng nào xuống tay với một tiểu nha đầu mãi không chịu lớn Tuyết Tử nhà mình đâu nhỉ?”

Diệp Lạc Hy vẫn còn tin tưởng vào mức độ đạo đức của Dạ Tư Hàn. Nhưng hình như nàng quên mất rằng, Dạ Tư Hàn là hậu nhân của Lục Thần Vũ. Mức độ vô sỉ của hai kẻ này cũng kẻ tám lạng, người nửa cân, cảnh giới đạt được nằm ở ngưỡng dương vô cực.

….

Lục Thần Vũ là kẻ sống hai đời người. Nếu như Diệp Lạc Hy đã hai mươi vạn ba ngàn lẻ chín tuổi thì Lục Thần Vũ đã sáu mươi vạn tuổi có lẻ rồi. Sống đến sáu mươi vạn năm như vậy khiến hắn có nhiều chuyện nhớ nhớ quên quên, có những chuyện thì hắn quên hẳn luôn, thậm chí là không hề nhớ đến những chuyện đó.

Cho nên, chuyện Thiên Hậu yêu hắn, hắn còn chẳng nhớ nổi mặt nữ nhân đó là ai kia mà.

Nói đi cũng phải nói lại. Lục Thần Vũ đã sớm không còn mấy cái gì gọi là hận thù, hay muốn báo thù Thiên giới nữa. Hắn chỉ cảm thấy, dù sao cái thiên giới mục nát kia cũng sẽ sớm bị hắn san bằng mà thôi, hắn cần gì phải ghi hận trong lòng?

Nếu như hắn có thời gian ghi hận như vậy, chi bằng đi tìm phu nhân lăn giường cho rồi.

Nhưng hình nửa tháng trước, tiểu tổ tông của hắn vừa từ Ma giới. Bây giờ nàng vừa về liền đóng cửa trong phòng luôn, thậm chí đến tìm bọn hắn cũng chẳng thèm đến nhìn một lần.

“Nàng sao vậy?” Hắn nhíu mày khó chịu hỏi Ma Long.

Ma Long nói: “Chủ nhân nói, đang mài Nhật Nguyệt chuẩn bị đi tìm tình địch xử trí.”

Bọn hắn nhìn nhau, khó hiểu. Tình địch?

“Chờ chút, ngươi nói cái gì vậy? Tình địch của nàng sao? Ha ha ha, không có khả năng.” Đào Ngột chắc nịch khẳng định.

“Chủ quân, chủ nhân của bọn ta rất hiếm khi mài Nhật Luân Kiếm, cũng rất hiếm khi để Nhật Luân kiếm xuất vỏ. Ngài nói xem, đến đá Hỏa Thiên Dương cũng đã lấy ra để mài Nhật Luân Kiếm rồi. Chủ nhân của bọn ta là rất nghiêm túc đó.” Ma Long nói xong rồi thi lễ với các chủ quân, cùng với Diệp Quân, Diệp Tư đi tìm Hạng Nguyệt Tranh xử lý vài chuyện trong thành.

Hỗn Độn: “…”

Cùng Kỳ: “…”

Thao Thiết: “…”

Nàng không trút giận lên bọn hắn, nhưng lại tự động xách Nhật Luân đi chém tình địch đó hả?

Bọn hắn nhìn nhau. Câu hỏi đặt ra đó chính là: tình địch là của ai?

….

Cung điện của Thiên hậu là một nơi tráng lệ, nguy nga bậc nhất trong hậu cung của Thiên Đế. À không. Phải nói là Thái Hậu mới đúng.

Mặc dù Dạ Tư Hàn đã biết rõ người hắn gọi là “mẫu thân” kia thực tế không phải mẫu thân của hắn khiến hắn có phần không hài lòng. Tuy nhiên, nữ nhân này đã thực dạ thực tâm chăm sóc hắn từ bé đến lớn, chưa từng phụ hắn.

Sau khi Tiền Thiên Đế thoái vị nhường ngôi cho Dạ Tư Hàn, Lãnh Cơ Uyển trở thành thái hậu. Nhưng đích xác thì bà ta thường lui tới Đông Cung nhiều hơn. Nhiều người muốn dị nghị thế nào cũng không dị nghị nổi. Từ sau khi Đế Quân quay lại địa vị của mình thì hắn sống hệt như một kẻ thanh tâm quả dục, không nhiễm bụi trần. Thậm chí điều khiến người ta phải trợn mắt mà nhìn đó là hắn cho giải tán Nguyệt Tiên Cung.

Chuyện đó khiến ai nấy đều phải chấn kinh hơn rất nhiều. Nhưng riêng Diệp Lạc Hy thì có thể khẳng định một chuyện: “Đế Quân” không phải Đế Quân. Mà hiện tại, nàng cũng không hề có ý định vạch trần hắn.

Chuyện nàng cầng làm, là giải quyết “tình địch” muốn nhăm nhe người của mình. Diệp Lạc Hy vừa tiếp chân đến tâm điện đã nhìn thấy rất nhiều nữ hầu xuất hiện, người nào người nấy thất kinh nhìn thấy Lạc Hy thượng thần đại giá quang lâm đến cung Thái Hậu.

Diệp Lạc Hy nhìn những tiên nga kia, chỉ cười nói: “Ta đến cốt là có việc muốn tìm Thái hậu nương nương. Nàng ta ở đâu?”

“Thượng thần, cho dù người là một trong những vị thần đứng đầu cường giả, địa vị cùng Thiên Đế một chín một mười thì ngài cũng không thể chen ngang như vậy được. Nếu ngài muốn tìm gặp trung cung chính điện nương nương của chúng ta, người nhất định phải có được sự đồng ý của người chứ không thể xông vào chính điện như vậy được. Như vậy là đại bất kính.” Vị tổng quản của chính điện là người điềm tĩnh nhất, bước ra nhìn Diệp Lạc hy, ôn tồn.

Diệp Lạc Hy cũng không làm khó bà ta, nhàn nhã mỉm cười ngồi xuống và nói: “Chưởng quản đại nhân, trong số những người ở đây thì có vẻ bà chính là nô bộc trung thành nhất với chính điện nương nương nhỉ? Vậy thì ta muốn nhờ người chuyển lời cho Thái hậu nương nương: “Phu nhân của Lục Thần Vũ đến thăm”.”

Chưởng quản mama này đã đi theo Lãnh Cơ Uyển từ khi bà ta còn là Cửu Sắc Phượng Hoàng, vừa nghe đến cái tên Lục Thần Vũ, đồng tử của bà ta liền co lại, trừng mắt nhìn Diệp Lạc Hy. Nàng chỉ mỉm cười ngọt ngào, nói với bà ta rằng: “Chà, có vẻ như bà cũng đã biết được kha khá chuyện của chủ tử nhỉ? Vậy thì đơn giản và dễ nói chuyện hơn rồi.”

Bà ta kinh hoảng té ngửa ra sau, nhìn Diệp Lạc Hy chằm chằm. Nàng lại tiếp: “Chuyển lời đến trung điện nương nương, ta chỉ cho bà ta một canh giờ. Nếu một canh giờ nữa bà ta không quay lại, thì cơ hội gặp lại Lục Thần Vũ, bà ta cũng đừng hòng nghĩ đến nữa.”

Vị ma ma ấy vội vàng hốt hoảng chạy đi.

Diệp Lạc Hy ung dung ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách của chánh điện. Đám tiên nga nhìn nhau, không ai không biết thủ đoạn của Lạc Hy thượng thần. Đây là một vị thần thay Thiên giới làm những việc đen tối nhất từ vực Vạn Dặm. Đương nhiên, cho dù bọn họ tương lai không còn phục vụ Thái hậu nữa thì kẻ xung quanh đều không dám đắc tội hay bất kính. Nhưng ai sẽ là người dâng trà, tiếp đãi vị ôn thần này?

Những tiên nga kia đùn đẩy việc cho nhau, không ai dám làm tiến lên. Đột nhiên nàng để ý đến một người. Nàng chỉ nữ nhân có mái tóc lam ngọc nọ, nói: “Ngươi, đến đây.”

Nữ nhân đó giật mình sợ hãi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng ta. “Thượng… thượng thần có gì phân phó?”

Diệp Lạc Hy biết nữ nhân này. Tương lai nàng ta sẽ là thủ hạ quan trọng của Bạch Liên. Nàng ta có thiên phú chữa trị căn rất tốt. Có điều, thờ sai chủ, ắt sẽ đi sai đường. Đám tiên nga nghe Lạc Hy thượng thần đã chỉ điểm một nữ nhân, liền đùn đẩy toàn bộ việc phục vụ vị ôn thần này cho nữ nhân đó rồi lần lượt rời đi mất.

Dâng trà lên cho Lạc Hy thượng thần, Diệp Lạc Hy thưởng trà.

“Hoa trà sóng sánh không ta, nước trà xanh ngọc trong vắt, mùi thơm đọng lại sau cái nhấp môi. Ngươi, pha trà đương nhiên không tệ.” Lạc Hy gật gù.

Nàng ta quỳ rạp xuống trước chân Diệp Lạc Hy, sự sợ hãi thấy rõ trên gương mặt xinh đẹp kia.

Diệp Lạc Hy mỉm cười, hỏi: “Ngươi muốn đi theo ta không?”

Nàng ta ngẩng đầu nhìn nàng. Chỉ thấy vị thượng thần ấy mỉm cười lương thiện như vậy, nàng ta càng rùng mình hơn. Nhưng vẫn đủ can đảm để nói: “Người có thể cho ta thoát khỏi đây sao?”

Ánh mắt Diệp Lạc Hy khẽ lia qua, nhìn thấy vết bầm lấp ló dưới cánh tay áo của nàng ta, cũng đoán biết được rằng, nàng ta ở đây chỉ tổ mai một tài năng. Diệp Lạc Hy gật gù: “Hậu duệ của Tát Mãn tộc nhưng lại không thể phát huy được tài năng, bị những đồng tộc khác bỏ mặc, âu cũng là chuyện thường tình. Nếu như ngươi đồng ý tin tưởng, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây.”

Thiên phú của tiên nữ này, nhất định sẽ giúp ích cho Tuyết Tử.

Nàng ta cúi đầu: “Ta không tin tưởng bất cứ ai, đặc biệt là những kẻ trên cao kia. Nhưng riêng người, ta nguyện ý tin tưởng người một lần. Lạc Hy thượng thần, tiên nga Mi Nhược, xin bái kiến chủ nhân.”

Diệp Lạc Hy khẽ cười: “Chủ nhân của ngươi sẽ không phải là ta. Khi nào gặp được người ta chỉ điểm cho ngươi, ngươi hãy gọi người đó là chủ nhân.”

Nàng ta cúi đầu lĩnh tạ, sau đó liền điềm tĩnh lui ra.

Mà lúc này, cánh cửa lớn cũng mở ra, Thái thiên Hậu vì vậy mà cũng vừa vặn trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play