Năm trăm năm đối với một vị thần thì không tính là dài. Nhưng đối với một thiên hạ đầy biến động thì đó lại là một quãng thời gian đủ lâu để có đủ thứ trên trời dưới đất xảy ra.

Ví dụ như, Thái tử điện hạ đột nhiên bị trúng kịch độc, sau khi được một nữ hắc y nhân kỳ lạ chữa khỏi cho thì hắn dường như lột xác, trở thành Thiên Đế Đương nhiệm. Thái Thiên Đế sau khi nhường ngôi cho con trai thì dường như ông ấy thoái lui ở ẩn, một mình chu du khắp thế gian. Thái Thiên Hậu đột nhiên cũng vì thế mà lui đến Đông Cung. Nghe nói, bà ta ở đó mỗi ngày nghe Đế Quân giảng đạo đức kinh, tự mình suy ngẫm lại một số chuyện.

Ví dụ như, Minh giới vừa tuyên bố bọn họ có bảy vị điện hạ được chính thức tranh hưởng quyền thừa kế, trong đó vị thứ bảy chính là thập nhất đồ đệ của Lạc Hy thượng thần.

Ví dụ như, Lục Địa Thất Hải xảy ra rất rất nhiều biến động. Tu tiên giả, Tu ma thần, Tu Minh pháp và Phật pháp tu đã dần hình thành và hưng thịnh, phát triển vô cùng mạnh mẽ. Càng ngày, tam giới Thiên – Ma – Minh càng có nhiều cường giả đủ tư cách trở thành một vị thần hơn xuất hiện.

Ví dụ như, Nữ Oa thượng thần và Khang Tư thượng thần được hồi sinh trở lại từ cõi U Minh. Đây là một chuyện đáng vui đáng mừng của Thiên giới, tuy nhiên Nữ Oa cảm thấy bản thân rời đi đã quá lâu, nàng nói mình chỉ muốn lui đến đất Thanh Khâu ở ẩn một thời gian. Khang Tư và Nữ Oa kết duyên phu thê, hai người cứ như vậy mà ẩn cư, tránh khỏi chốn thiên tiên đầy đấu đá. Mà, cho dù hai người họ không tránh đi thì với tính cách của Đế Quân, hai người họ cũng sẽ bị ép để tránh đi.

Ví dụ như, Linh Bảo Thiên Tôn đột nhiên biến mất một thời gian, sau đó hắn lại xuất hiện và tuyên bố bản thân nhất định sẽ theo đuổi đệ nhất mỹ nhân của Thanh Khâu: Kim Hồ Cửu Vĩ Bạch Trần Việt. Có điều, cái lời tuyên bố của lão từng suýt chút nữa giết chết lão khi mẫu thân của Bạch Trần Việt và Bạch Dao Quang đã đánh đuổi cái tên trâu già gặm cỏ non này một phen. Sau đó, Bạch Trần Việt cũng vì cái tin tức ngớ ngẩn này mà trốn biệt tăm biệt tích một thời gian thật thật dài. Nghe nói, đến tận bây giờ y vẫn chưa chịu xuất hiện lại một lần nào a.

Ví dụ như, Ma Tôn đại nhân năm mươi năm trước đột nhiên phát tiết. Chẳng biết vì cái gì phát tiết, hắn lại triệu đến hai đạo huyết lôi thiên kiếp đánh xuống ma giới, khiến một phần ba Ma Nguyên Sơn Đại Ngàn cứ như vậy bị hắn xóa xổ trong chớp mắt. Sau đó nghe người ta nói, Ma Tôn và Lạc Hy thượng thần đánh nhau một trận long trời lở đất ba tháng liền. Cuối cùng, chẳng biết vì đâu Lạc Hy thượng thần lại đem rất rất nhiều bảo vật đến Ma giới nói là “bồi thường” cho Ma Tôn.

Có điều, nghe quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa chính miệng kể, quà “bồi thường” vừa tới, huynh trưởng nàng vừa nhìn liền nổi máu xung thiên, gọi thêm một đạo thiên lôi nữa đánh bay chỗ quà “bồi thường” kia. Cũng may Lạc Hy thượng thần đã lường được trước, cho nên nàng bày ra một kết ấn lá chắn hoàn hảo bảo vệ quà “bồi thường”. Sau, lại nghe nói Ma Tôn phun ra một ngụm máu lăng tiêu, bất tỉnh đến mười ngày sau mới dậy nổi khỏi giường.

Ví dụ như tiểu thiên tôn nhà Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa tròn một trăm tuổi đã rất biết dính người. Còn dính phải ai thì khụ khụ! Chúng nhân chúng ta không dám nói đó là Diêm đại tướng quân đâu.

Ví dụ như ngày đại hôn của Nhị Lang Quân Dương Tiễn đại nhân và công chúa Tây hải long tộc Phù Dung, Diệp Lạc Hy đã tặng cho Phù Dung một món quà đại hôn vô cùng đặc sắc. Nghe nói, Nhị Lang Thần ngày đại hôn khóc đã khóc rất to. Món quà đại hôn ấy theo chúng nhân nhìn sơ sơ qua, hình như có một cái bàn giặt làm bằng vàng ròng thì phải. Sau đó, Nhị Lang Quân được liệt vào diện những bậc phu quân chuẩn mực bậc nhất Cửu Trùng Thiên này a.

Cũng trong năm trăm năm qua, địa vị của rất rất nhiều vị thần khắp Tam Thiên, Lục địa được thay đổi rất rất nhiều.

Đứng đầu Minh giới hiện tại là Minh Vương cùng Thất điện hạ. Đứng đầu Thiên giới hiện tại là Đế Quân, Thiên Đế và Lạc Hy thượng thần. Đứng đầu Ma giới hiện tại là huynh muội Tiêu gia. Lục Địa Thất Hải vẫn được chia ra cho các cường giả, quốc gia khác nhau trên khắp các đại lục cai quản.

Địa phận Vực Vạn Dặm chỉ có sự tồn tại độc nhất vô nhị Vạn Tộc Thành ngày càng phát triển và hưng thịnh. Điều đáng nói ở đây là mặc dù Vạn Tộc Thành được rất nhiều người để mắt đến và tham lam với chúng, nhưng nơi đây được trấn yểm bởi Tứ Đại Hung Thú, dẫn đến dù người người thèm muốn quyền lực của Vạn Tộc Thành nhưng với nơi này vẫn thật sợ hãi. Thật may là Tứ Đại Hung Thú từ vài vạn năm trước được Phật Tổ thuần hóa, cho nên bọn hắn chỉ yêu thích việc kiếm bạc, hơn là quyền lực và địa vị.

Lại nói, mấy ngàn năm trước, Lạc Hy thượng thần tiếp nhận vị trí của Tà Thần, nhưng thực chất lại hữu danh vô thực. Trên thực tế, Tứ Đại Hỗn Thế Thần Hầu bao gồm Thông Bích Viên Hầu, Xích Khao Mã Hầu, Lục Nhĩ Mỹ Hầu và Minh Linh Thạch Hầu mới là những kẻ nhiếp chính, thống lĩnh vạn yêu vạn ma này. Lại nói, Tứ Đại Thần Hầu này được sinh ra bởi bốn tinh thạch mà năm xưa Nữ Oa vá trời dư ra mà thành, được Lạc Hy thượng thần nuôi dưỡng lên, tính cách cũng khá tốt. Địa phận Tà ma được tứ đại hỗn thế thần hầu cai quản trước nay tuy an phận nhưng cũng không phải là một nơi dễ đụng đến.

Trong Lục Địa, chỉ có Huyền Minh đại lục là nơi quỷ quái nhất, nhưng cũng không phải là nơi khó giao thiệp. Chẳng qua nơi này nằm giao giữa Vực Vạn Dặm và Huyền Hải, cho nên nơi đây chung quy có thời tiết, khí hậu và địa hình vô cùng, vô cùng khắc nghiệt, dẫn đến cư dân ở đây có phần hơi khác những người bình thường. Nhờ Lạc Hy thượng thần, Hỏa Thần, Thủy Thần và Hoa Thần, Thiên Lôi và sự hỗ trợ đằng sau của Ma giới do Ma Tôn làm chủ đã biến nơi này thành một vùng đất dễ sống hơn khá nhiều.

Có điều, nếu như thiên hạ mà sớm ngày thái bình dài lâu thì đó là chuyện vô cùng huyễn hoặc đến không tưởng.

Bởi vì cổ nhân có câu: “Trước cơn giông thường sóng yên bể lặng.”

Diệp Lạc Hy im lặng ghi chép sổ sách trong thư phòng thì cửa thư phòng đã vội vàng mở ra.

Bên ngoài, một nữ nhân hồng y đỏ rực, thân bảy thước cao, khí chất bá vương, tóc đỏ mắt hạnh, hiên ngang bước vào. Hai tay, hai chân, trái phải, trước sau đều có bốn cái gì đó đang đeo đeo bám bám.

“A Yên. Con sao vậy?” Lạc Hy thượng thần vẫn hoàn toàn không hề ngẩng đầu lên nhìn người vừa bước vào kia, vẫn im lặng phê duyệt sổ sách.

“Nương, người còn hỏi nữa sao? Đám đệ muội lại dám ra ngoài nghịch phá, suýt chút nữa đốt luôn cây đại phong người thích nhất, còn làm chết mất hai con long ngư của nhị phụ thân, đã vậy còn dỡ luôn toàn bộ nóc nhà phía Tây nữa. Hừ!” Lục Yên Nhiên lớn lên vô cùng xinh đẹp và kiều diễm, sắc nước hương trời, là nữ nhân trong vạn nữ nhân. Thế nhưng, tính khí của nàng lại giống phụ thân như đúc. Nóng nảy, ngang tàng, phóng khoáng, tự đại và rất có bá khí.

Mấy cái đang nám trên người Yên Nhiên nghe đại tỷ tỷ mách tội mình với mẫu thân liền mếu máo, sau đó bốn đứa nhỏ đang bám trên người Yên Nhiên buông đại tỷ tỷ ra, chạy về phía mẫu thân đang phê duyệt sổ sách, đồng thanh mếu máo: “Nương.”

Diệp Lạc Hy buông bút, quay sang nhìn bốn đứa trẻ ba nam một nữ trước mắt mà khẽ nhíu mày hỏi: “Đại tỷ tỷ nói có thật không?”

Hài nữ có đôi mắt lam ngọc, gương mặt có phần lạnh lùng, nhưng nhìn thế nào cũng giống như đang ủy khuất. Bé nắm lấy tà áo của nàng, mếu máo: “Nương, con không có. Là tứ ca bày đầu.”

Đứa trẻ bị út muội điểm mặt liền không phục, hài tử liền ôm chân nương thân gào lên: “Nương, con oan uổng quá! Là ngũ đệ, lục đệ xúi dại mà!”

Hai đứa trẻ kia nghe tứ ca, thất muội đổ tội mình cả thảy, liền không phục, ôm lấy chân còn lại của Diệp Lạc Hy gào lên: “Nương, tụi con không có! Là thất muội hôm nay bị di nãi nãi dạy dỗ mà cảm thấy uất ức, cho nên bọn con mới dẫn muội ấy tìm cái gì đó chơi cho đỡ tủi.”

Diệp Lạc Hy đỡ trán. Nàng hỏi: “Ta chỉ bận việc một thời gian, cha các ngươi vừa rời Vạn Tộc Thành còn chưa được nửa tháng, ba ngày không ăn roi liền lên nóc dỡ ngói rồi phỏng?”

Bốn đứa trẻ mếu máo, đồng thanh: “Nương thân, bọn con không có. Hôm nay chúng con đã học rất ngoan. Là nhị ca ca nói chúng con học xong liền có thể thoải mái chơi một chút.”

Diệp Lạc Hy cảm thấy việc bận ngập đầu, lại còn bị đám nhóc con nhà mình chọc cho như vậy, nàng liền cảm thấy không ổn rồi. Rõ ràng là thời gian trước đây nàng cũng dạy dỗ chúng khá tốt, chỉ mới gửi qua nhà gia gia, nãi nãi một thời gian liền không biết sợ rồi sao?

Nàng nhìn Yên Nhiên, sau đó nói: “Con báo lại với phụ thân con, nương thân muốn đình công. Ta dẫn đám nhóc trời không sợ, đất không hay này ra ngoài mấy ngày. Đừng tìm ta.”

Yên Nhiên nhìn núi công việc của nương thân sắp giao lại cho phụ thân, nàng chỉ muốn khóc thét. Kiểu gì phụ thân cũng sẽ giao lại toàn bộ việc cho nàng mà chạy theo nương thân cho mà xem. Nàng nói: “Nương thân, người tự đi nói với phụ thân đi, con mới không làm nổi việc nữa a.”

Diệp Lạc Hy nhìn Yên Nhiên đáng thương, khóc không ra nước mắt mà nói rằng: “Nói với hắn, nếu hắn làm hết việc, nương thân sẽ thưởng cho hắn.”

Sau đó, liền gọi ra Nhật Luân, dẫn theo bốn đứa nhỏ kia rời khỏi nhà.

Yên Nhiên mới khóc không ra nước mắt, nàng gào lên: “Nương, người lừa hắn bao nhiêu lần rồi? Có lần nào có tác dụng đâu cơ chứ? Đều đẩy hết việc sang cho con mà thôi! Hức! Oa!”

Yên Nhiên đáng thương khóc không ra nước mắt. Từ bên ngoài, bóng dáng của một nam tử thấp thoáng. Người đó bước vào nhìn Yên Nhiên, cất tiếng hỏi: “Nàng bất mãn cái gì a?”

Yên Nhiên lau nước mắt nhìn cái nam tử kia, mắng: “Lão tử bất mãn cái gì thì kệ ta chứ! Ta bất mãn cái gì thì liên quan đến ngươi sao? Ta có bất mãn thì làm sao? Chẳng lẽ ta bất mãn thì ngươi giải quyết giúp ta sao? Lăn ra xa cho ta một chút, xú tiểu tử! Hừ hừ hừ, tức chết lão tử!”

Nói rồi, liền phóng mất ra ngoài, lòng thầm mắng: “Phụ thân, nếu như lão không phải phụ thân của ta, ta nhất định đánh với lão ba trăm hiệp ta sống ngươi chết mới thôi! A, tức chết ta rồi!”

Nam tử nhìn theo bóng dáng hồng y nhân kia, khẽ cười, nói: “Nhiên Nhiên thật dễ thương a.”

(Đoán xem, nam tử này là ai)

Lại nói, Diệp Lạc Hy dẫn theo bốn đứa nhóc con nhà mình rời khỏi Vạn Tộc Thành, nàng không đi đâu xa, chỉ trực tiếp hướng đến Ma Giới, bay thẳng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play