Kiếp thứ ba.

Diệp Lạc Hy liều mạng tự mình luyện thành tiên đan cửu phẩm, sau đó bị phản phệ, tổn thương nguyên thần, bắt buộc phải xuống trần lịch kiếp. Lần lịch kiếp này cách lần lịch kiếp thứ hai không hiểu sao chỉ vỏn vẹn có ba trăm năm.

Diệp Lạc Hy lần này hạ phàm trở thành một luyện đan sư.

Nàng lạnh lùng, nghiêm túc, luôn cố gắng hết sức vì bản thân mình, cũng vì chấp niệm luyện đan quá sâu.

Nàng nghe nói ở Âm Sơn Lăng có một loại thảo dược có thể giúp nàng luyện thành đan dược ngũ phẩm đỉnh cao, nàng liền không sợ nguy hiểm, liều mạng đến đó lấy dược.

Nhưng lúc này, nàng lại xui xẻo thế nào đó, vô tình làm thức tỉnh giấc ngủ của Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ vừa thấy nàng, liền tức giận muốn đánh giết. Nhưng nàng cũng thuộc dạng người thông minh vô cùng, liền nhanh chóng đem bảo bối ra, nhanh chóng ẩn thân chạy mất.

Nàng là chưởng môn một tông, trên dưới có đồng môn phải lo liệu. Cho nên, nàng không thể đang bị Cùng Kỳ đuổi giết mà trở về tông môn để khiến cả tông chịu liên lụy. Nàng đành đem một viên tiên đan do mình tự luyện chế ra, ném cho Cùng Kỳ nuốt vào.

Cùng Kỳ vừa uống xong tiên đan, liền cảm thấy cơ thể không ổn, liền lăn ra bất tỉnh. Nàng nhân cơ hội đó, cầm thảo dược chạy mất.

Kỳ lạ thay, Cùng Kỳ tỉnh lại liền thấy bản thân đã hóa thành hình người. Hắn lần theo dấu vết của nàng, liền biết nàng là tông chủ một tông. Hắn giả danh thành môn đệ, đến dưới nàng làm đồ đệ.

Không phải vì Cùng Kỳ muốn báo thù, hay là muốn giệt cả tông môn này. Hắn chỉ đơn giản là muốn tìm cách giải đan dược của nàng, làm sao để hắn có thể biến lại thành nguyên bản.

Khoảng thời gian ở lại đây, hắn luôn là đệ tử kém cỏi nhất và thường bị đồng môn bắt nạt nhất. Những lúc như vậy, thường là nàng đứng ra bảo vệ hắn, đồng thời cũng chính nàng tận tình chỉ dạy hắn luyện đan.

Nàng thường bảo hắn hãy chăm sóc thảo được giúp nàng cẩn thận. Nàng nói, nếu như hắn tập làm quen với cây cỏ, biết đâu hắn sẽ giỏi luyện đan hơn.

Hắn hỏi nàng tại sao, nàng liền nói: “Bởi vì mỗi cây cỏ này, cho dù là quý hay không, đều là thảo dược tốt. Nếu như biết cách dùng, ắt sẽ chế tạo thành bí dược tốt. Nếu ngươi chăm sóc chúng, cho chúng thấy thành ý của ngươi, ngươi sẽ thấy chúng rất hữu dụng.”

Hắn không hiểu con người của nàng, cũng không hiểu suy nghĩ của nàng. Mỗi ngày trôi qua đều chán ngắt. Hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm thuốc giải. Vì vậy liền đánh liều, hắn đã tìm cách ăn trộm đan dược.

Chỉ đáng hận là hắn lại bị đám môn hạ xung quanh phát hiện, liền nhanh chóng bắt hắn, tự ý dùng hình, sau đó còn muốn tự mình làm chủ, đuổi hắn khỏi sư môn. Lúc đó, nàng xuất hiện, chứng kiến mọi thứ liền nhíu mày phạt gậy đám đệ tử kia. Nàng nói rằng chính nàng đã bảo hắn đến phòng dược tìm giúp nàng đan dược, cứu hắn khỏi đám sinh đồ kia.

Chính nàng đã giúp hắn bôi thuốc, sau đó mới đóng cửa hỏi hắn tại sao lại lấy cắp đan dược?

Hắn nói bản thân vì tò mò, cho nên muốn xem thử. Hắn lại hỏi nàng, vì sao nàng lại cứu hắn.

“Bản tính con lương thiện như vậy, hẳn vào phòng dược tìm hiểu cũng không có gì khó. Ta cũng hiếm thấy con chịu tìm hiểu như thế, đúng là rất thú vị. Cho nên lần này, ta không biết mục đích con nói dối ta là gì, nhưng ta có thể miễn cưỡng bỏ qua cho con.” Nàng vỗ vai hắn: “Ta đặt kỳ vọng vào con, đừng làm ta thất vọng.”

Hắn vô cùng ngạc nhiên vì lần đầu tiên có người đứng ra giúp hắn, mặc dù người sai là hắn. Ngạc nhiên vì có người tin tưởng, tín nhiệm hắn, thậm chì dù hắn đối với người ta luôn cọc cằn, khó bảo, người ta vẫn kiên nhẫn dạy dỗ hắn, khiến hắn cảm thấy có chút ấm áp.

Hắn nhớ lời nàng dạy, dốc lòng học tập, đồng thời không biết tự khi nào, hắn cũng rất thích chăm sóc thảo dược. Nhìn cây cỏ lớn lên mỗi ngày, khiến Cùng Kỳ cảm thấy có chút vui vẻ.

Cuối cùng, hắn cũng thành công luyện ra một viên đan dược có thể giúp hắn hiện nguyên hình về chân thân là Cùng Kỳ. Hơn nữa, còn có một tác dụng phụ đặc biệt: chính là giúp hắn có được hình người hoàn chỉnh, có thể trà trộn vào đám nhân loại kia.

Sau đó, hắn cũng tu luyện thành công, hắn nói muốn rời sư môn, nàng cũng chấp nhận thành toàn cho hắn.

Nhưng sau khi rời đi, hắn cứ cảm thấy thiếu thiếu, nhớ nhung vài chuyện. Tệ hơn hết, thỉnh thoảng đêm ngủ, hắn cũng mơ thấy những giấc mơ rất kỳ quái. Ví dụ như hắn mơ thấy nàng, mơ thấy nàng dạy hắn, mơ thấy nụ cười tự hào của nàng.

Hắn tìm về lại sư môn, hắn muốn gặp nàng để giải quyết cảm giác khó chịu, bức bối mà hắn không thể lý giải nổi.

Nhưng mà… thảm kịch đã xảy ra.

Đồng môn ly gián, trưởng lão gán tội.

Khoảnh khắc hắn trở về, cũng là khoảnh khắc nàng bị treo trên cột để lăng trì. Khi hắn vừa về, đã thấy nàng chỉ còn thoi thóp thở, khiến trái tim của hắn đập nhanh đến mức, hắn nghẹt thở.

Hắn vội vàng chạy đến, muốn cứu nàng, lại bị đồng môn xưa ngăn lại.

Đám đồ đệ ấy từng được nàng dạy dỗ, nay lại phản lại sư phụ, thậm chí còn nói nàng tội này tội kia. Hắn vô cùng tức giận, liền một chiêu giết chết đám đồng môn đó. Cả sư môn liền muốn đánh giết hắn, liền bị nàng gọi lại, ngăn không cho hắn làm bậy.

Hắn tức giận, liền mang nàng đi thật xa. Nhưng vốn dĩ lăng trì thật sự đau đớn, cũng thật mất máu. Hắn không thể cứu được nàng. Liền đau đến bật khóc. Nàng khi đó chỉ cười nói: đừng vì ta mà tổn hại tông môn. Đó chính là tâm huyết cả đời này của ta.

Thậm chí cả khi chết đi, nàng cũng không biết hắn là Cùng Kỳ. Hắn ôm thi thể của nàng, đau khổ đến vài trăm năm, cho đến khi hắn nghe Thao Thiết nói, con người cũng có kiếp sau, nếu muốn tìm lại nàng, hãy đi tìm kiếp sau của nàng, có lẽ sẽ tìm thấy.

Cùng Kỳ liền đến Minh giới tìm phán quan. Nhưng Phán quan nói rằng, chưa từng có ai tên Diệp Lạc Hy chết ở đây cả. Hắn tức giận không tin, liền phá hoại ở Minh giới, sau đó lại bị phán quan giam cầm ở đấy một ngàn năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play