Câu hỏi là ai đã tiếp tay cho Dữ Quân mãi vẫn không có được câu trả lời.  Nhưng sau khi loại bỏ hết tất cả những hiềm nghi, Diệp Lạc Hy đã nghi ngờ nhất có ba người: là Thiên Hậu, Thiên Tư Tư và Đế Quân.  Bởi vì Thiên Hậu vốn dĩ là một Cửu Sắc Phượng hoàng, ngoài vẻ đẹp kiêu kỳ ra thì đầu óc vốn dĩ chỉ là một bức bình phong di động.

Thiên Đế sau khi cưới về thì bà ta cũng chỉ làm một bình bông di động, ngay cả việc nhiếp chính cùng chồng cũng chẳng được động đến, mỗi ngày chỉ ở bên cạnh ông ấy nghe kiến giải của các vị thần tiên.  Bình thường thì luôn tỏ ra thánh mẫu.

Không phải là Thiên Đế không tin tưởng bà ta để bà ta nhiếp chính mà là bởi vì ông sợ bà ta sẽ làm hỏng chuyện.  Đừng tưởng bình thường người ta ca ngợi Thiên Hậu như thánh mẫu mà nghĩ bà ta là thánh mẫu thật sự.

Thiên Tư Tư là bởi vì, thiên phú của nàng ta.  Đời trước nàng có thể không chú ý đến, nhưng Thiên Tư Tư lại là thiên tài kỳ phùng về binh pháp.  Nếu như không phải nhờ nàng ta tinh ý nhận ra được mấu chốt của Thiên La Địa Võng Bàn Trận, sợ rằng năm đó Thiên giới đã bị Thất Đại Yêu Thú đại chiếm thành công rồi.

Chỉ dựa vào một điểm này của Thiên Tư Tư thôi, có thể Dự Quân sẽ trọng dụng nàng ta hơn bất cứ ai.

Còn Đế Quân….

“Lạc Hy, tại sao ngươi lại nghi ngờ Dạ nhi?” Ninh Quân khó hiểu.

Diệp Lạc Hy nhìn Ninh Quân, nàng nói: “Ngươi là sư phụ của hắn, cũng được xem như một nửa thái sư tổ của ta, theo lý ta nên gọi người một tiếng thái sư phụ mới đúng.  Nhưng tính đi tính lại, một tiếng thái sư phụ này không đáng gọi đâu.  Dù sao thì của nợ ngươi để lại cho ta cũng nhiều lắm.”

Ninh Quân né tránh ánh mắt của Diệp Lạc Hy.  Này đời sau của ta ơi, ngươi học đâu ra cái thói đe dọa người khác mà đằng đằng sát khí thế?

(Tác giả: Học từ ngài đấy Thiên Thượng thần cổ đại nhân à!)

“Ta nghi ngờ lão ấy, bởi vì trong lòng lão ấy có khúc mắc.  Lòng người càng nhiều chấp niệm, ác ma căn hệ lại càng mạnh hơn.  Từ sau khi cộng hưởng suy nghĩ với ngài, ta đã tự mình thấu ra điều này.  Thập nhị đồ đệ nhà ta cũng là vì thế, cho nên nó mới là kẻ phản bội.”

Ninh Quân nhìn gương mặt đượm buồn của Diệp Lạc Hy, nàng dẩu mỏ, nói: “Chẹp, ngươi giả vờ cho ai xem?  Chẳng phải đứa nhóc đó không chỉ còn sống mà còn được ngươi giấu đi rồi hay sao?  Ngươi nói chúng thần tiên trên kia giả tạo, nhưng suy cho cùng bọn họ có giả tạo đến đâu cũng chẳng thể diễn lại một ảnh đế là ngươi.”

Diệp Lạc Hy lườm Ninh Quân, Ninh Quân cũng đành thở dài, nói: “Trong số những đồ đệ mà ta dạy ra, đúng thật là ta vẫn lo lắng nhất cho cái nghịch đồ Độc Cô Tư Dạ ấy nhất.  Nó đúng là rất mạnh, thiên cơ, căn cốt, căn linh, tu vi, thực lực gì đó, nó đều rất tài giỏi.  Thế nhưng nó yêu ai không yêu, lại si tình ngay với chính sư tỷ của mình, đúng là đáng đánh đòn.”

Nói đến đây, Ninh Quân càng thêm rầu rĩ: “Cũng bởi vì lẽ này mà tính tình nó ngày càng trở nên lệch lạc hơn.  Bây giờ càng không có ta, nó lại thành ra cái dạng này.  Thật lòng thì ta thật rất xin lỗi ngươi.”

Diệp Lạc Hy thản nhiên: “Vậy thì người thay ta dạy dỗ lại hắn đi.  Bây giờ Đông cung của hắn bế quan, hắn suốt ngày say xỉn từ sáng đến tối, từ tối đến sáng.  Lúc nào ta có việc đến báo cáo hắn, hoặc có người tìm hắn bàn công chuyện thì đều thông qua Thanh Loan và Đào Mộc giải quyết.  Ninh Quân đại nhân, đồ đệ này của ngài hỏng rồi.”

Ninh Quân gật đầu: “Đúng là rất hỏng.  Ta nhất định phải đánh vào mông hắn cho hắn chừa mới được!  Cái nghịch đồ ấy, không dạy đúng là không được mà!”

Diệp Lạc Hy cũng đành cười trừ nhìn Ninh Quân đang gào lên đòi một thân xác bằng xương bằng thịt, để có thể vác theo một cây chổi và đi tìm đồ đệ yêu dấu của mình để tét vào mông hắn, bất lực thật sự.  Ây gia, ai mà tin được người có bản tính sớm năng chiều mưa, giữa trưa làm một phen ẩm ương thế này lại là Thiên Thượng Thần cổ đại danh đỉnh đỉnh đâu cơ chứ?

….

Đại hội tiên kiếm vẫn tiếp tục diễn ra.  Và An Nhiên, Na Traphải giả vờ bị trọng thương nặng, cho nên đã xin được vắng mặt hợp pháp.  Đương nhiên là Ngao Bính vì hai người họ mà chạy đến khu dành cho bệnh nhân ấy để chăm sóc cho hai con người kia.  Khỏi phải nói, An Nhiên và Na Tra lại có một màn tranh dành, đấu đá nhau trong phòng bệnh, đến mức suýt chút nữa tiên tử phụ trách phòng bệnh đó đuổi hai con người ồn ào này ra khỏi giường.

Diệp Lạc Hy gặp lại Bạch Trần Việt, giống như sóng rađa giò được nhau, hai người nói chuyện hợp ý lắm, cười cũng thật thoải mái.  Nhưng mà, Bạch Trần Việt khẽ ớn lạnh người, hắn nhíu mày nhìn về phía xa kia, rồi nói: “Lạc Hy, cái lão ngồi trên kia là ai thế?”

Diệp Lạc Hy nhìn theo hướng của Bạch Trần Việt chỉ, nhìn thấy tam ngoại gia gia nhà mình đang nhìn bằng hữu mình, ánh mắt có phần lạ lẫm.  Nàng nói: “À, gia gia đó của ta ấy, già rồi, tính tình lẩm cẩm, cái gì cũng có thể không nhớ ra.  Ngươi đừng để ý.”

Bạch Trần Việt nói ngay: “Vậy ngươi đổi chỗ cho ta đi.  Cái người đó nhìn ta đến mức muốn tuột cả da ra luôn rồi.”

Diệp Lạc Hy cũng thản nhiên mà thay đổi vị trí với y.

Triệu Vô Cực nhìn Diệp Lạc Hy, có chút dỗi.  Cháu gái ngoan, ta nhìn tiểu bằng hữu của cháu một chút thôi, cháu làm gì dữ dằn quá thể?

Lúc này, đột nhiên trong đầu ông vang lên âm thanh của thần giao cách cảm, nói rằng: “Tam ngoại công, người đừng nhìn bằng hữu của ta nữa.  Người nhìn thêm một lúc nữa, ta thật sự tưởng người đang tính ăn sống y luôn đấy.  Thấy ghê!”

Triệu Vô Cực trừng mắt nhìn Diệp Lạc Hy vô tư kia, ông thật sự bất lực với đứa cháu gái này rồi.

“Tam đệ, đệ nhìn cái gì thế?” Dao Quang quay sang hỏi Triệu Vô Cực thì lão nói: “Không có gì.  Tẩu tử, đệ không nhìn ai cả.”

“Vậy hả?  Kim hồ tuyệt sắc mệnh danh băng cơ ngọc cốt thiên hạ đệ nhất hoạt sắc sinh hương quý công tử.  Thật đẹp phải không?”

“Ừ, y rất đẹp.  Rất giống với một cố nhân trước đây của….” Triệu Vô Cực vô thức trả lời, lúc ý thức được thì đã bị tẩu tẩu hắn nhìn chằm chằm, nhìn đến da gà cũng nổi lên mấy tầng rồi.

“Ồ hố?  Giống ai cơ?”

Triệu Vô Cực lúc này mới thấy sợ rồi.

“Tam đệ.  Ta tuy sống ít hơn các huynh đệ các ngươi tới vài chục vạn năm.  Nhưng hãy nhớ kỹ cho ta thế này.  Thứ nhất, Việt nhi là do ta nuôi dưỡng, lớn từ trong tay ta lớn lên.  Ai cũng đừng hòng ức hiếp nó.  Thứ hai, người nó kết thân là Lạc Hy, cháu gái của ngươi.  Tính tình nàng thế nào hẳn ngươi cũng là người rõ nhất.  Đừng để sau này đứa nhỏ quay sang thay vì đẩy thuyền cho ngươi mà lại giúp Việt nhi né xa ngươi càng xa càng tốt thì thật khó khăn đó.”

Triệu Vô Cực biết chứ.  Thế nhưng hắn không thể không công nhận, Bạch Trần Việt quả thật rất rất giống với tình kiếp bao nhiêu lần của hắn.

“A Ngân…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play