Rốt cuộc thì không có cảnh Diệp Lạc Hy bị gặm sạch từ đầu tới chân.

Nhưng đích xác lại có cảnh Thiên Thượng thần cổ thần niệm bị Tứ Đại Hung Thú giam trong một cái lồng, hệt như cách người ta giam cầm một con chim. Khác ở chỗ, chim cảnh bị giam chỉ cần một cái khóa ấn ở một chân là đủ, còn cái con người bé xíu kia bị giam bao gồm tứ chi và một cái vòng cổ.

Người này có gương mặt không giống Diệp Lạc Hy, nhưng màu sắc linh hồn hiếm hoi của hai người lại giống hệt như nhau.

“Ngươi chính là mụ già khốn nạn đó?” Hỗn Độn nhíu mày, dùng một cái que chọc vào trong lồng sắt, dường như không thể tin nổi vào mắt mình.

“Ngươi chính là kiếp trước của nàng sao? Thật không thể tin được hai người có cùng chung một linh hồn đó.” Đào Ngột tặc lưỡi: “Hy Hy nhà bọn ta hiền lành, lương thiện biết bao nhiêu. Còn cái kiểu nữ nhân sống mấy chục vạn năm thiết trụ không ra hoa như ngươi thì đúng là thảm họa.”

“Hy Hy, nàng sao thế?” Thao Thiết nhìn nàng đang ngây người, đến cả y phục lúc nãy bị bọn hắn trêu một chút, tán loạn cũng chẳng thèm tự mình chỉnh lại. Mà dường như, nàng đang lo lắng cái gì thì phải.

Diệp Lạc Hy im lặng thật lâu, thật lâu. Cuối cùng, nàng cũng đành thở dài, lên tiếng.

“Im lặng cũng không giống với phong cách của ta. Thiên Thượng, nếu như ngài đã tới đây rồi, chi bằng nói hết một lần đi. Ta cũng không có ý định giấu.”

“Bao gồm những lời bào đệ kia của ta đã nói với ngươi sao?”

Diệp Lạc Hy không trả lời, chỉ im lặng, dường như đang khó khăn để nói lên rằng, bản thân nàng đồng tình.

Thiên Thượng nhìn nàng một hồi lâu, nhưng rồi nàng cũng nói: “Ta thật chẳng hiểu vì sao ngươi lại có lòng tin với đám này. Nhưng dù sao nhìn thấy chúng đối xử với ngươi như vậy, còn đặc biệt xây lên cho ngươi một nơi thế này, hẳn mấy tên điên này cũng đã thật lòng. Ta cũng đành kể cho các ngươi nghe vậy.”

Và Thiên Thượng đã kể cho bọn họ nghe một câu chuyện, bắt đầu từ thuở Sơ Khai, cái ngày mà Bàn Cổ đại đế quyết định tạo ra hậu duệ của mình

Bàn Cổ là sinh linh đầu tiên sống ở thế giới này. Người to lớn, người vĩ đại và người sáng lập ra nơi mà tất cả mọi người đang sống. Một thế giới mà tất cả mọi loài sinh vật có thể sống cùng nhau, hòa thuận và êm ấm. Đó chính là mong muốn của Bàn Cổ đại đế sau khi tạo ra muôn loài.

Thế nhưng, vốn dĩ ngay từ thuở Sơ Khai ấy, thế giới này đã có sự phân chia về cấp bậc, chủng loài và sức mạnh bọn họ vốn có. Có nhiều chủng tộc mạnh đến đột phá, nhưng cũng có nhiều chủng tộc yếu đến đáng thương.

Vì vậy, để có thể tạo ra những thế lực khác nhau, dẫn dắn vạn tộc cùng tiến, Bàn Cổ đã quyết định tạo ra hậu duệ của chính ngài. Bàn Cổ vốn không có cái gọi là căn linh, nhưng trong chính thế giới người sinh ra và dựng thành lại tồn tại hai khái niệm năng lượng tự nhiên, gọi là linh lực và ma năng. Tuy nhiên, hai nguồn năng lượng này xưa nay luôn xung khắc lẫn nhau, tạo ra hai thái cực là sáng và tối, âm và dương, đêm và ngày, bầu trời và mặt đất,….

Từ hai khái niệm ấy, ngài đã sinh ra bốn người con với mong muốn mỗi người con được người sinh ra có thể chia nhau, san sẻ và chống đỡ hai bên thái cực vô cùng khác người này.

Người đầu tiên được sinh ra chính là Thiên Thượng thần cổ, hay còn được gọi là Thiên Quang Đại Đế. Bàn Cổ đã ban cho nàng sức mạnh của nguyên tố trong trời đất và đặt tên cho nàng là Ninh Quân. Người chính là người nắm giữ Thiên giới.

Người thứ hai được sinh ra chính là Ma Thượng thần cổ, còn gọi là Ma Tu Đại Đế. Bàn cổ ban cho người sức mạnh thứ nguyên với cái tên Dương Quân. Hắn điềm nhiên chính là người nắm giữ toàn bộ ma giới và thống nhất ma tu với nhau.

Người thứ ba được sinh ra là Minh Thượng thần cổ, người đời gọi hắn là Minh Vương Đại Đế với sức mạnh thuần khiết, gọi là bạch. So với Thiên Thượng thần cổ với sức mạnh nghịch thiên và Ma Thượng thần cổ với sức mạnh hủy diệt thì Minh Thượng thần cổ mang đến sức mạnh của sự chữa lành và tái sinh. Và nàng tên là Duyệt Quân.

Người cuối cùng được sinh ra, cũng là người đã bị xóa danh xưng khỏi lịch sử. Hắn là em út trong số tứ Thượng, gọi hắn là Tà Chúa Đại Đế. Hắn là kẻ thống lĩnh toàn bộ sức mạnh của yêu quái trong thiên hạ. Tệ hắn chính là Dữ Quân.

Sau khi nhìn các con mình trưởng thành và cai trị lại thế giới mà Bàn Cổ đã tạo ra bằng cả đời của mình, ông đã hóa thân vào cõi Hư Vô để sống một cuộc sống thanh tịnh và bình yên.

Vốn dĩ ban đầu, Tứ Thượng được người đời vừa nể trọng vừa yêu mến bởi bọn họ là người đã dẫn dắt những tộc nhân khác, sáng lập trường phái, tôn giáo và đồng thời cũng là những người khai sáng thế giới này.

Đồng thời, dưới trướng bọn họ đều có những vị Tôn trưởng vô cùng nổi tiếng. Ví dụ như Thiên Thượng có Tam Thanh, Ma Thượng có Tam Thần Tuần Vương, Minh Thượng có Thanh Đô và Tà Thượng có Diệt Thần. Đây đều là những vị tinh anh trong lịch sử thuở Hồng hoang mà người người không ai không biết.

Tuy nhiên, có một biến cố đã xảy ra.

Ngay khi chia lại thiên địa, Bàn Cổ đã thiên hạ thành Tứ Hải Bát Hoang và Tam Giới. Thiên giới do chính Thiên Thượng làm chủ, được xem như nơi cao quý nhất. Ma giới do Ma Thượng đứng đầu, được xem như thế lực hùng hậu nhất. Minh giới lại được xem như nơi thanh tĩnh mà dịu dàng nhất khi nó được ví như nơi an nghỉ cuối cùng đầy hạnh phúc của hàng vạn linh hồn đã chết. Và cuối cùng chính là Tứ Hải Bát Hoang do Dữ Quân cai quản.

Thế nhưng, Dữ Quân lại không cho rằng như thế. Hắn vì lòng ích kỉ mà đã nhiều lần muốn Bàn Cổ chia lại thiên hạ. Cho nên hắn mới gây ra nỗi hận thù cho cả ba vị thần cổ kia, khiến họ lâm vào cảnh phải đấu đá tàn sát lẫn nhau. Bát Hoang và Tứ Hải bị chia lại một lần nữa, Tam Giới bị rẽ đôi. Mục đích của Dữ Quân chính là ở bên ngoài nhìn và làm ngư ông đắc lợi.

Trận chiến của các vị Thượng cổ khiến sinh linh lầm than, lũ lụt, thiên tai, hạn hán, bệnh dịch, mất mùa và đói kém xảy ra triền miên, đến mức cả thế giới này chỉ trong vòng một ngàn năm đã biến thành một mớ hỗn độn chưa từng có.

Lúc ấy, Tất Đạt Đa là một người khổ tu. Phương pháp tu luyện của người này mới lạ, lại hướng con người ta sống thanh tâm quả dục, hướng thiện và làm việc thiện. Không thể nhìn thế giới này bị phá hủy, ngài đã cầu xin Bàn Cổ chỉ điểm cho mình.

Không biết Tất Đạt Đa đã làm gì để có thể đưa thần thức đến cõi Hư Vô tìm Bàn Cổ đại đế, nhưng có thể khẳng định là hắn đã gặp được người, được người ban cho sức mạnh và chính Tất Đạt Đa đã dẹp yên chiến loạn Tam Thiên khi đó. Cũng bởi cuộc chiến này mà Tứ Hải Bát Hoang bị chia lại thành Lục Địa Thất Hải. Tam Giới đã trở thành Tam Thiên.

Sau đó, bọn họ đã ngồi lại và bình tâm, suy nghĩ về kết cục của cuộc chiến. Rốt cuộc thì sau khi biết được kẻ đứng sau là Dữ Quân, bọn họ đã lập tức xử tội y. Dữ Quân bị phong ấn vĩnh viễn bằng một phần ba linh hồn của mỗi vị đứng đầu một thiên. Chính thuộc hạ của Dữ Quân là Diệt Thần cũng bị giết chết và phá nát tận linh hồn.

Đương nhiên là Dữ Quân đã không hề chịu ngoan ngoãn như vậy mà giơ tay chịu trói. Chính Ninh Quân đã ra tay. Bà rút đi căn linh của Dữ Quân, sau đó lại đem những căn linh này chia cho hai người em thứ của mình. Sức mạnh còn lại của Dữ Quân quá lớn để có thể khống chế, hơn nữa nó cũng hoàn toàn khác biệt so với sức mạnh của ba người họ, cho nên thứ thừa thãi kia đã tạo ra Vực Vạn Dặm, nơi được xem như cấm địa của thế giới này ở thời điểm hiện tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play