“Khóc đã chưa?” Diệp Lạc Hy đưa khăn tay cho Na Tra và Ngao Bính.  Hai đứa trẻ hiện tại đang khóc đến sưng cả mắt lên.

“Hức!  Rồi ạ.” Na Tra xì mũi vào cái khăn, cổ họng còn nghèn nghẹn.

“Hức!” Ngao Bính gật đầu, chùi nước mắt vào cái khăn tay.

Diệp Lạc Hy mới thu lại nước mắt của Ngao Bính vào một cái hộp nhỏ, nói rằng: “Tiểu Bính, cái này của của con.  Hãy cất cho cẩn thận nhé.  Đến một lúc nào đó, nó có thể giúp ích cho con đó.  Nhớ, khi nào khóc, thì nhặt nước mắt của mình bỏ vào cái hộp này, nghe không?”

Ngao Bính ngoan ngoãn gật đầu ôm cái lọ, sụt sùi chùi nước mắt vào tay áo.  Đứa trẻ dùng ánh mắt ngoan cường hỏi lại nàng: “Lạc Hy thượng thần, có phải người sẽ đem mẫu thân con trả lại không?”

Diệp Lạc Hy nàng gật đầu, nhưng cũng nói: “Đúng vậy.  Nhưng có lẽ sẽ chậm hơn dự tính của ta một chút.  Con hãy mạnh mẽ lên.  Khi nào con đủ mạnh mẽ và tự tin, ta sẽ đem nàng trả lại cho con.”

Ngao Bính tin lời nàng nói, cho nên cũng gật đầu.

Na Tra lúc thôi khóc thì hắn tỉnh táo và thông minh lắm.  Cho nên đứa trẻ liền kéo áo nàng hỏi nhỏ: “Sư phụ, người đã chết làm sao mà hồi sinh lại?”

Nàng nói: “Đợi một thời gian nữa, ta sẽ dùng đèn kết phách kia thu thập lại hồn phách của di nương đứa nhỏ này.  Tạm thời trước mắt ta sẽ sai người đi tìm xem thần hồn của nương thân y đang ở đâu rồi mới đưa nàng về nuôi dưỡng sau.”

Na Tra gật đầu, xem như đã hiểu.  Hóa ra sư phụ nói sẽ đưa người trở về, thật là không nói chơi.

Có điều, Diệp Lạc Hy lại cảm thấy có phần hơi ủy khuất cho An Nguyên rồi.  Đúng là nàng có thể làm cho An Nguyên sống lại, nhưng thân nàng ấy lại là người có thân xác bị lời nguyền bóp nát mà chết, cho nên tu vi của nàng không thể khôi phục lại mà phải tu luyện lại từ đầu.

Lại nhìn đến Ngao Bính gương mặt bánh bao, hai mắt còn hơi sưng, ngồi xụ mặt nhìn cái bình kia.

Ngao Bính đột nhiên chợt nhớ đến cái gì đó, y lấy từ trong cái túi nhỏ bên mình ra.  Bên trong là một viên trân châu nước mắt nhân ngư to đùng.

Đến cả Na Tra và Diệp Lạc Hy cũng phải kinh ngạc vì độ lớn của viên trân châu này.  A Bính lại sụt sùi: “Nương thân trước khi biến thành bong bóng, khóe mắt nàng cũng rơi xuống hai viên ngọc châu này.  Nương thân, người cũng khóc nhè như A Bính sao?”

Ngao Bính ngẩng đầu lên hỏi Lạc Hy một câu ngây ngô như vậy.  Nhưng Lạc Hy lại không trả lời câu hỏi này của Ngao Bính, nàng lại nói: “Đợi con lớn hơn một chút, ta sẽ nói cho con nghe sau.”

Ngao Bính khẽ nghiêng đầu: “Lớn hơn là khi nào?”

Nàng nói: “Khi con có hài tử đầu lòng, ta sẽ nói cho con biết.”

Chẳng biết vì sao, khi nghe đến ba chữ “hài tử đầu lòng” từ miệng Diệp Lạc Hy nói ra, hai mắt Na Tra đã sáng lên.  Hắn hỏi: “Sư phụ, ý người là sao?”

Nàng mới nói: “Là khi nào Tiểu Bính lớn lên, trưởng thành rồi, thành thân với người hắn yêu, sinh ra một tiểu long mập mạp trắng trẻo, ta sẽ nói cho hắn biết ý nghĩa của ngọc châu kia vì sao rơi ra từ mắt nương thân hắn.”

Na Tra nghe thế, đứa nhỏ này chạy về phía Ngao Bính, cầm lấy tay đứa nhỏ, nhe cái răng mà cười: “A Bính, sư phụ nói khi nào ngươi có con thì sẽ nói cho ngươi bí mật của ngọc châu kia.  Vậy thì bây giờ ngươi thành thân với ta đi.  Ta và ngươi sinh ra một tiểu long, sư phụ sẽ nói cho ngươi biết rõ ngọc châu kia có ý nghĩa gì.”

Trà trong miệng Diệp Lạc Hy tuôn ra như suối sa.

Ngao Bính khẽ nghiêng đầu, không hiểu.  Y còn ngây ngô hỏi: “Nhưng thành thân là gì?”

Na Tra càng cao hứng, hắn định mở miệng ra để giải thích cho Ngao Bính nghe thì đột nhiên, Diệp Lạc Hy đã vội bịt miệng Na Tra lại, nàng nói: “Ngao Bính ngoan, ngươi ra kia tìm Ám Vệ tỷ tỷ, nói tỉ ấy giúp ngươi làm mắt bớt sưng đi ha.  Khi nào mắt bớt sưng rồi thì quay lại đây tìm ta.  Còn chuyện thành thân thì ta sẽ nói cho con hiểu khi nào con đến sinh thần lần thứ hai mươi, được không?”

Ngao Bính ngoan ngoãn gật đầu, y chạy ra ngoài tìm Ám Vệ tỷ tỷ.

Còn lúc này, ở trong phòng, Diệp Lạc Hy đã phát dùng tay phát một cái vào mông Na Tra, nàng mắng: “Xú tiểu tử, con học cái từ đấy ở đâu đấy?!  Là ai dạy cho con nói mấy lời này vậy hả?  Con có biết ở tuổi của con, chuyện sinh hài tử là cấm kị không?  Còn nữa, Bính nhi còn chưa phát triển hết mà ngươi dám hỏi y mang sinh rồng con cho ngươi rồi sao?”

Na Tra bị phát một cái vào mông thì nhảy dựng lên.  Hắn ôm mông nói: “Sư phụ, con thích hắn.  Phụ thân con đã nói, nếu như sau này trên đường con học hành cùng sư phụ, chỉ cần con ưng ý ai thì đều có thể hỏi người đó thành thân, dắt bảo bảo về cho phụ thân mà.  Con nói vậy thì có gì sai chứ?  Con thích Ngao Bính, cực kỳ thích Ngao Bính.  Con muốn cùng y thành thân.”

Diệp Lạc Hy trong lòng thầm mắng Tháp Lý Thiên Vương Lý Tịnh kia một vạn lần.  Na Tra đi theo nàng, học tập toàn cái tốt đẹp.  Vậy mà vừa về nhà được ba ngày, Lý Tịnh đã dạy hắn cái gì vậy?!

Nàng phát thêm vào mông Na Tra thêm một cái nữa, mắng hắn: “Con im miệng cho ta!  Tiểu Bính còn nhỏ, ngươi cũng chưa trưởng thành.  Ngươi nghĩ ngươi sống được bao nhiêu năm?  Tiểu Bính sống được bao nhiêu năm?  Thành thân là chuyện chung thân đại sự cả đời, không phải để một đứa nhỏ như ngươi mở miệng ra là đòi thành thân liền được.  Hơn nữa, ngươi nghĩ phụ thân, huynh trưởng của Tiểu Bính sẽ đồng ý chấp nhận ngươi làm tiểu củ cải nhà họ sao?”

Na Tra ôm cái mông bị đánh hai cái mà phát đau, gào lên: “Đau!  Sư phụ, ta nói có gì sai sao?  Ta thích y, đương nhiên là muốn cùng y thành thân rồi!  Sư phụ, cái này gọi là không lo xa ắt sẽ gặp họa gần.  Nếu ta thành thân với y sớm, sau này y lớn lên rồi, càng xinh đẹp hơn bây giờ, sợ rằng kẻ thù của ta nhiều vô kể.  Lỡ như A Bính ngây thơ như vậy bị lừa mất thì sao?  Ta không cam tâm!”

Diệp Lạc Hy đỡ trán.  Nàng thật sự muốn vong luôn với đứa học trò này.  Nhưng trách nhiệm của sư phụ, nàng vẫn phải dạy dỗ hắn đàng hoàng.  Phát vào mông hắn thêm một cái nữa, nàng nói:

“Nam tử hán, đại trượng phu, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.  Ngươi còn chưa ra trận mạc mà đã té ngựa như vậy rồi, còn xứng với y sao?  Na Tra, ta nói cho ngươi biết.  Ngươi nuôi dưỡng ý chí như vậy là tốt.  Tuy ngươi không thể cùng y thành thân nhưng tương lai cũng có thể hứa hôn trước để giữ người.”

Na Tra đang ăn đau, đột nhiên nghe sư phụ nói như vậy, hắn sáng hai mắt: “Thật sao?  Nhưng hứa hôn thì cần những gì, phải làm gì? ạ?”

Nàng cũng cạn ngôn với Na Tra.  Nàng nói: “Chẳng phải ngươi thông minh sao?  Muốn biết thì tự tìm hiểu.  Tìm không hiểu rồi thì hỏi người khác.”

Na Tra mới cười hì hì, nói rằng: “Khi nào sư phụ cho ta về thăm nhà, ta sẽ hỏi phụ thân ta xem hứa hôn là gì.”

Diệp Lạc Hy vẫn chưa buông tha cho hắn, còn tiện tay kéo hai cái má hắn căng muốn đứt ra, mắng: “Nhưng nếu như ngươi dám ở cái tuổi này mà còn nuôi cái suy nghĩ muốn Tiểu Bính sinh tiểu long cho ngươi thì đừng trách vi sư một giải khế ước của hai ngươi, hai là đem cả Tiểu Bính cùng tiểu long kia giấu mất, ba là luyện thành một đại kim tháp, ném ngươi vào trong đó cho ngươi làm phật tử cả đời này!”

Na Tra biết sư phụ mình lần này không nói chơi, cho nên hắn phải đưa ba ngón tay lên thề rằng: “Con hứa với người, từ nay cho đến trước khi con thành thân, con nhất định sẽ không để A Bính sinh tiểu long đâu.”

Diệp Lạc Hy thật sự là có khổ không thể nói.  Na Tra, tuy ta không muốn nói ra, nhưng quả thật ta không muốn cho ngươi về nhà lần nào nữa.  Phụ thân ngươi bao nhiêu cái tốt đẹp trên đời không dạy, lại đi dạy một hài tử bốn tuổi rưỡi về chuyện bái đường thành thân, còn tính tới cả đường con cái sau này.

Lý Tịnh a Lý Tịnh, ta thật sự quan ngại rằng tại sao cả Kim Tra và Mộc Tra tương lai đều có thể theo phò trợ Tất Đạt Đa lão nhân gia và Phổ Hiền Bồ Tát đó!  A a a a a a….

Mà bên ngoài, Ám Vệ thì lo đắp bã trà ấm lên đôi mắt cho Ngao Bính, còn Ảnh Vệ thì bịt tai hài tử lại.  Hai người không hẹn mà có cùng suy nghĩ như nhau thế này: “Ân, chủ nhân, ngươi cùng đồ nhi ngươi chính là lừa cái ngây ngô hài tử này làm con dâu nuôi từ bé đó.”

…..

Thượng thần trên Thiên giới đối với Long tộc thì có uy cũng vừa phải thôi.

Nhưng người ra uy cho Ngao Quảng lần này là đại thần cường giả trên Cửu Trùng Thiên, hơn nữa vị thượng thần anh dũng, tài ba, trẻ tuổi này còn là người mà bốn huynh đệ Ngao Quảng vừa nể vừa sợ.  Cho nên người vừa tới muốn gặp, hắn dù đang đau khổ, muộn phiền cũng phải quýnh quáng, gấp muốn chết.

Cũng may là ba người một nhà Ngao Quảng đều tới kịp lúc mà Diệp Lạc Hy quy định.

“Long Vương Ngao Quảng, bái kiến Lạc Hy thượng thần.” Ngao Quảng ôm quyền.

Nàng gật đầu, đứng dậy ôm quyền nói: “Ngao Quảng đại nhân.”

Ngao Quảng thở phào.  So với bộ dáng nhếch nhác ban nãy, thì bây giờ nhìn Ngao Quảng trông có phần sinh khí hơn một chút, cũng chỉn chu hơn một chút.  Nhưng so với lần cuối nàng gặp ông ta thì có lẽ khí sắc đã tụt dốc không phanh rồi.

“Lạc Hy thượng thần, ta đã nghe con trai ta nói qua rồi.  Người thật sự đã gặp được nàng sao?" Ngao Quảng gấp muốn chết.

Nàng lắc đầu: “Ta không gặp được nàng.  Nhưng ta gặp được người khác, có lẽ người này cũng quan trọng đối với đại nhân không kém gì An Nguyên hoàng hậu.”

Ngao Quảng đứng hình trong giây lát, mà Ngao Trung, Ngao Hạn cũng tròn mắt.  Dường như tỉnh ra, cả Ngao Trung và Ngao Hạn đều nhào về phía nàng, gấp gáp muốn chết, hỏi: “Thượng thần, cầu xin người nói cho chúng ta.  Đệ ấy… đệ ấy đâu?”

Nàng gọi: “Na Tra, dắt y ra đây đi.”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người được Diệp Lạc Hy gọi là thập tam đồ đệ.  Hắn dẫn theo một cái hài tử thấp hơn hắn nửa cái đầu.  Ngao Trung và Ngao Hạn dường như đều nhận ra.  Đây là tiểu tử lúc nãy Lạc Hy thượng thần đã dẫn đến gặp bọn họ.

Ngao Trung quỳ xuống một chân trước mặt đứa trẻ có mái tóc giống như hoàng hậu An Nguyên.  Mái tóc, gương mặt của đứa trẻ thì giống như mẫu thân mình.  Chỉ có đôi mắt hắn là giống bọn hắn, đều giống như phụ thân.  Đứa trẻ này đáng yêu vô cùng.  Nhưng hình như, đệ ấy cũng dè dặt hơn chăng?

Đôi mắt đứa trẻ luôn nhìn xuống đất, không dám cùng Ngao Trung hắn đối diện.

Na Tra biết A Bính đang sợ.  Hắn đẩy nhẹ lưng A Bính về phía trước, nói: “Ngươi qua đó một chút đi.  Nếu như sợ, quay lại chỗ ta.  Ta bảo vệ ngươi.”

Ngao Bính nghe Na Tra nói vậy, tay nhỏ nắm chặt vạt áo, bước về phía Ngao Trung.  Nhưng ánh mắt của Ngao Trung lại lạnh lùng giống như phụ thân hắn vậy.  Ngay cả khí chất vương giả cũng giống như Ngao Quảng, cho nên Ngao Bính đã bị Ngao Trung dọa cho run người.

Ngao Trung biết mình dọa sợ đệ đệ rồi, liền nhìn sang nhị đệ cầu cứu.  Ngao Hạn lắc đầu, nói nhỏ: “Huynh qua bên kia dỗ tỉnh phụ thân đi.  Ta nói chuyện với y một chút rồi sẽ tính sổ hai người sau.”

Ngao Trung quanh sang nhìn Ngao Quảng, thấy phụ thân mình hệt nhe kẻ mất hồn, đôi mắt mở lớn, lệ rơi thành hàng nhìn chằm chằm đứa trẻ quá đỗi giống mẫu thân y mà không nói lời nào.  Hắn đỡ trán.  Phụ thân, con thật chán người quá rồi!

“Bé con, cho ta hỏi.  Tên của mẫu thân đệ có phải là An Nguyên không?” Ngao Hạn lại quỳ xuống đất để ngang tầm với đệ đệ, ôn tồn hơn hoàng huynh của hắn nhiều.

Đứa trẻ nói: “Ta không biết họ của mẹ.  Ta chỉ biết, bà là một nhân ngư rất đẹp, tên là Nguyên.”

Ngao Hạn gật đầu.  Hắn đưa tay vuốt lấy tóc đứa trẻ, hỏi: “Vậy màu tóc này, có phải là đệ được thừa hưởng từ mẫu thân?”

Đứa trẻ lại gật đầu.

Ngao Hạn gật đầu, ân cần, giống như hắn đã hiểu.  Hắn vuốt ve má đứa trẻ, khẽ nâng mặt hài tử lên, để đôi mắt xinh đẹp của đệ ấy đối diện với mình.  Hắn ôn tồn: “Vậy đệ nói cho ta nghe xem?  Đệ tên là gì?”

Ngao Bính nhìn sang Na Tra, rồi lại nhìn đến Diệp Lạc Hy.  Chỉ khi hai người họ đồng loạt gật đầu cho phép, Ngao Bính mới nói: “Mẫu thân nói ta tên Ngao Bính.”

Lúc này, Ngao Quảng quỳ gục xuống đất.

Hắn nhớ rồi.  Nguyên nhi từng nói với hắn, nàng thích sự tỏ tường.  Trong tình yêu, trong gia đình hay trong các mối quan hệ xung quanh nàng, nàng đều thích sự sáng chói và hào nhoáng của chúng.  Nàng nói, con trai nàng, nàng muốn lấy cho đứa trẻ một chữ “Bính”, ý muốn con sau này nhìn nhận vạn vật trên đời đều có thể tỏ rõ như cái tên của nó.

Hắn nói: “Được”.

Ngao Bính.  Ngao Bính chính là con trai của hắn và nàng.  Là con của hắn và nàng.  Chính là như vậy.  Đúng là như vậy.

“Phụ thân!” Ngao Trung vội đỡ Ngao Quảng đứng dậy.  Nhưng Ngao Quảng không đợi Ngao Trung đỡ mình.  Hắn đứng loạng choạng vừa đưa tay ra phía trước, vừa gọi, giọng lạc hẳn đi: “Bính.  Bính nhi.  Bính nhi, con ơi.  Bính ơi.  Cha ở đây.  Cha con ở đây.”

Ngao Bính được Ngao Quảng ôm lấy trong lòng.  Lực đạo người này ấm áp như mẫu thân của hắn vậy.  Hơi ấm ấy đã khiến Ngao Bính nhớ đến nương thân.  Mới nãy vừa khóc vì tủi thân và đau lòng vì mẫu thân.  Vậy bây giờ, y nên khóc vì cái gì?

Vì một người xa lạ, người lần đầu tiên y gặp, gọi y là con, xưng là phụ thân mà khóc?  Nhưng nước mắt y vẫn rơi, vẫn hóa thành châu lệ.  Y ôm lấy nam tử trước mắt, ngây ngô gọi: “Phụ thân?”

Ngao Quảng nghe con gọi, liền nói: “Ừ.  Là ta đây.  Ta là phụ thân của con.  Ta xin lỗi.  Xin lỗi con.  Thật xin lỗi.  Xin lỗi.”

Xin lỗi con, là ta vô dụng.  Là ta làm tổn thương nương con, để hai mẫu tử con chịu khổ rồi.

Ngao Trung và Ngao Hạn rất muốn đẩy Ngao Quảng ra ôm lấy đệ đệ, nhưng suy cho cùng, người đau khổ và bứt rứt nhất ở đây chính là Ngao Quảng, cho nên Ngao Trung và Ngao Hạn đành lùi lại về sau, âm thầm rơi lệ, âm thầm tự lau lệ của chính mình.

Đoàn tụ cảm động là thế, nhưng chẳng hiểu vì sao, Na Tra không khóc được trước cảnh tượng này.

“Sao ngươi không khóc?” Diệp Lạc Hy quay sang hỏi hắn.

Na Tra lắc đầu, nói: “Ta không có cảm xúc sâu đậm với phụ thân, cho nên không khóc được.”

Nàng nhìn Na Tra, và thầm hiểu cho hắn.  Không phải Na Tra vô cảm.  Có lẽ, đứa trẻ này vẫn còn ghi ngớ trong lòng chuyện hắn từng bị phụ thân suýt chút chém chết khi vừa mới lọt lòng đi.

Nếu như khi đó không phải nàng tới can kịp thời, có lẽ Lý Tịnh đã thật chém Na Tra rồi.  Cho nên, nàng dù cho có muốn nói cho Na Tra về tình cảm của phụ thân, sợ rằng chính mình nói cũng không được.  Nàng cũng không có mấy tình cảm quá mức sâu đậm với phụ mẫu, cho nên cũng không có tư cách dạy dỗ Na Tra ở đây.

Chỉ nghĩ, có lẽ tương lai, nàng sẽ để Na Tra, Lý Tịnh hai người nói chuyện nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ ổn hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play