Na Tra lớn rất nhanh. Chỉ mới ba tuổi, lại có bộ dáng của đứa trẻ lên bảy. Hắn rất thông minh, cũng rất hiếu động. Thành ra, việc dạy dỗ hắn có phần hơi cực nhọc hơn cho Diệp Lạc Hy.
Thế nhưng, có ai từng bảo nàng chính là sư phụ tồi nhất chưa?
Nàng đưa ngụm trà lên miệng, nhấp một ngụm, thầm nghĩ, hình như là có rồi.
“Lão bà tử! Thả ta ra! Thối bà tử! Thả tiểu gia xuống! Bớ người ta! Bắt nạt con nít!” Lý Na Tra – một trong những vị thần tiên mang sức mạnh nghịch thiên nhất của Thiên giới – hiện tại hắn đang bị sư phụ mình trói gô lại, treo ngược lên cây. Bởi vì tiểu tử này bản tính ngỗ nghịch, trời sinh hấp thu ma khí biến thành thực lực, cho nên bản tính khó thuần, lại không ai dám dạy dỗ y.
Diệp Lạc Hy thở dài một hơi, giống như tâm đang thiền định, miệng nở nụ cười bồ tát, nhìn thập tam nhà mình, nói: “Chừng nào con nói cho ta nghe được bản thân mình sai ở đâu, ta sẽ thả xú tiểu tử con xuống. Còn không thì con cứ chịu treo lên ở đó đi. Nếu thích, con có thể dãy thoải mái. Chỉ linh lực của ta trói được cả hung thú (ừ, nói huỵnh toẹt ra là trói gô phu quân nhà nàng lại đó) thì tiểu tử con đừng mong dãy thoát khỏi nó.”
Na Tra càng thêm không phục. Hắn gào lên: “Vậy thì ta sai chỗ nào?! Tiểu gia mới không có sai! Lão bà tử! Ngươi dám trói gô ta lên như vậy, đợi tiểu gia thoát được cái đống búi chỉ này, tiểu gia liều mạng với ngươi.”
Lưu Nhất Thanh ở bên cạnh dâng thêm chén trà nữa cho sư phụ, nói rằng: “Sư phụ, thanh quản của tiểu tử này thật tốt. Gào đến khản cổ từ hôm qua đến giờ, vẫn còn sức để gào được nữa. Con phục hắn rồi.”
Diệp Lạc Hy uống đến chén trà thứ hai, nói: “Ma tính chưa trừ, bản tính thì hung hăng. Đã vậy bản thân hắn có thể tự hấp thu ma khí trong trời đất, biến thành năng lượng riêng của mình, có thể ngay lập tức chữa trị những thương tổn khi bị treo ngược trong người. Suy cho cùng cũng là một cách luyện tập cho hắn. Cứ để hắn kêu. Chừng nào hắn không kêu nữa, hỏi hắn biết sai ở đâu chưa. Nếu hắn dám nói chưa, con đem đến cho ta thật nhiều điểm tâm lại đây.”
Lưu Nhất Thanh mồ hôi thầm chảy. Thập tam, đệ thảm nặng rồi. Sư phụ bình thường không thích dùng đến hạ sách, nhưng hôm nay đệ là đứa đầu tiên dám ép sư phụ dùng đến cách này, quả thực là hảo hán mà. Nghĩ thì nghĩ thế thôi. Chứ thực tế thì Lưu Nhất Thanh còn là kẻ đi tìm hiểu từ nhà bếp, đến chỗ Ân Thập Nương, rồi Kim Tra, Mộc Tra, hỏi xem Na Tra thích ăn nhất là món gì, hắn liền chạy đông đến tây chuẩn bị món đó ngay lập tức.
Na Tra nhìn một bàn toàn những đồ hắn thích ăn, hai mắt đã sáng rực, thậm chí nước bọt còn nuốt ực ực mấy lần.
“Chỉ cần ngươi chịu nhận ngươi sai, nói rõ rằng bản thân ngươi sai ở đâu, bàn ăn này hoàn toàn là của ngươi.” Diệp Lạc Hy nở nụ cười lương thiện vô cùng.
Lưu Nhất Thanh nhìn sư phụ, hắn có cảm giác không phục. Khi đói, ăn cơm với muối hắn cũng thấy ngon. Vậy mà bây giờ, sư phụ còn dặn hắn đem đến những thứ tiểu tử kia thích. Đúng thật sự là tra tấn người khác phiên bản trắng đó.
Lý Tịnh nhìn một màn này, chẳng hiểu sao trong lòng hắn ta có chút tự hào. Tiểu tử này khi còn ở trong bụng của Thập Nương nhà hắn, lại quấy nương thân đến khổ sở. Thậm chí tính tình nàng bình thường vốn yên tĩnh, nhẹ nhàng bao nhiêu thì khi mang thai xú tiểu tử ấy lại cộc cằn, khó khăn bấy nhiêu, khiến hắn vừa sốt ruột vừa tức, hận không thể bóp mũi nó chết từ trong nôi.
Vậy mà nhìn xem. Tiểu tử ấy hiện tại đang chịu phạt, một hình phạt mà tiểu tử ấy cho dù có khóc thế nào, cũng không ai cứu được hắn. Bởi vì Lạc thượng tiên chỉ dặn hắn rằng, chỉ khi hắn ta cảm thấy vị sư phụ này bạo ngược con hắn, hắn mới đến ngăn cản.
“Con trai, còn chưa chịu nhận sai sao?” Lý Tịnh xoa cằm, hỏi con trai mình tư vị bị trói như thế này là gì.
“Thối lão đầu! Ngươi mau cởi trói cho tiểu gia! Tiểu gia nhất định sẽ cùng nàng ta đánh sống đánh mái một trận! Chậc! Ngoài chỉ linh lực ra, nàng ta còn cái gì có thể lợi hại được chứ?”Na Tra vẫn hoàn toàn không phục.
Hắn dãy dụa, càng dãy càng gào tợn hơn.
“Thập tam, đệ gào vừa thôi. Chốc hồi đứt gân cổ, đệ không thể cãi nhau với lão bát gia, và lão nhị gia nhà đệ, lúc đó đừng trách vì sao đại sư huynh ta không nói trước.” Lưu Nhất Thanh đứng bên cạnh, hắn còn tốt bụng quạt nhẹ một mùi hương thơm nức mũi đến trước chỗ Na Tra.
Na Tra trừng mắt nhìn Lưu Nhất Thanh đang cười hì hì, vẻ vô tội, hắn thật sự tức chết luôn rồi.
Diệp Lạc Hy nghe hắn nói nàng không mạnh. Chẳng qua, nàng thật sự chỉ muốn xem xem, tiểu tử này có thật sự đủ mạnh miệng để nói chuyện với nàng sau khi nhìn thấy vạn sự trên đời này hay không.
Nàng mỉm cười, nhàn nhã đứng dậy, thu lại chỉ linh lực, nói: “A Thanh, cho thập tam ăn no đi. Ăn xong ta sẽ dẫn hắn đến Huyền Minh lục địa.”
Lưu Nhất Thanh nghe xong, hắn trợn mắt, đứng phắt dậy hỏi nàng: “Sao ạ? Sư phụ muốn ném hắn đến Huyền Minh lục địa? Là Đông triều, Nam quốc, Bắc đế hay là Tây vực? Sư phụ! Đừng mà! Sư đệ bây giờ chỉ mới là một cái linh sư cấp hai cảnh giới. Người ném hắn đến đó, hắn sẽ chết mất! Năm xưa người đem Diễm, Viêm hai vị tướng tài ấy ném tới Huyền Minh lục địa là vì huấn luyện bọn họ. Nhưng dù thế nào, bọn họ cũng đã đạt đến cảnh giới Linh vương và Linh hoàng mà.”
Diệp Lạc Hy mỉm cười, ra chiều bất lực mà nói: “Ta tự biết có nặng nhẹ. Chẳng qua, xú tiểu tử này chỉ mãi không phục, vi sư cũng là hết cách mà thôi.”
Lưu Nhất Thanh cũng cạn ngôn rồi. Hắn xua tay: “Sư phụ, vậy con có thể đến đó được không? Con muốn tìm Doanh Câu đại nhân đối võ.”
Nàng nhìn Lưu Nhất Thanh, thấy hai mắt tiểu tử này sáng rực như được quà, liền đồng ý dẫn đi.
Nàng tóm lấy cổ áo của Na Tra, nói với hắn: “Để ngươi ở mãi cái chỗ khỉ ho cò gáy này sẽ không khiến cho tiểu tử ngươi phát triển được đâu.”
Chuyến đi chỉ bằng vài ba ngày này thật sự làm cho tiểu tử họ Lý này dường như được mở mang tầm mắt vô cùng. Không ngờ, bọn chúng vừa ra khỏi Huyền Mẫn đại lục – nơi vốn dĩ đã rộng lớn vô cùng – thì bây giờ, thế giới bên ngoài còn rộng đến bao la bạt ngàn hơn biết bao nhiêu. Na Tra tuy là ma tu, nhưng một đứa trẻ ba tuổi rưỡi này, lần đầu tiên hắn được ngắm nhìn thế giới bên ngoài rộng lớn biết bao, đứa trẻ nghiễm nhiên cũng vô cùng hạnh phúc. Hai mắt của đứa trẻ sáng lấp lánh như sao sa, nhìn ngắm khắp nơi.
Mặt biển xanh mơm mởn, trước mắt, càng khiến Na Tra hiếu kỳ muốn xem, bên kia đất liền có gì. Thế nhưng, nữ nhân hồng y kia chỉ vừa bay qua một màng kết giới mỏng, mọi thứ xung quanh đã thay đổi.
Bầu trời vừa tím vừa đỏ, vừa vàng hỗn loạn. Mặt biển xanh trong chớp mắt trở thành đỏ ngầu như máu tươi. Trước mặt Na Tra là một hòn đảo âm u đầy ma khí, trên trời có hàng vạn tia sét đánh xuống vùng đất trước mắt.
Na Tra nhìn một cảnh này, hỏi nàng: “Lão bà tử, chỗ này là chỗ nào?”
Nàng chỉ cho hắn thấy: “Đây là Huyền Minh địa lục, một trong ba vùng đất đứng dưới sự cai trị của ta. Ở đây bọn họ không gọi ta là thượng tiên. Bọn họ gọi ta là giáo chủ.”
Na Tra – đứa trẻ ba tuổi không hiểu, tại sao bọn họ lại gọi nàng như vậy. Nhưng hắn có thể xem rằng, nàng chính là một kẻ mạnh.
Lại nói, hơn một ngàn năm trước, sau khi huấn luyện được những thuộc hạ còn lại dưới trướng của gia gia, nàng đã cho hơn quá nửa số người đến đây khai hoang, lập ấp. Huyền Minh sớm đã không còn là tứ đại dã thú tà vật quốc như mọi người đồn đại nữa. Hiện tại, bốn phía nơi này đã được phân thành bốn vị trí dễ nghe hơn. Đông có Đông thổ, Tây có Tây Vực, Nam có Nam quốc, Bắc có Bắc đế. Vẫn do Tứ Đại Hỗn Thế Ma Vương dẫn dắt, nàng như vậy dưới con mắt của ma vật nơi này trở thành giáo chủ.
Dường như những vị trụ cột ở đây đều đã cảm nhận được khí tức của nàng, Bắc Đế Ma Vương Cổ Nam Dương, Đông quốc Ma Vương Càn Tử Thanh, Tây Hậu Lưu Tiểu Tuyết, Nam chủ Ma Vương Tát Dã Lang Minh đang tọa vị ở địa bàn của họ, nhận được khí tức bất thường từ bên ngoài vào, liền bước đến nghênh đón từ xa.
“Cung nghênh Sư nương giá đáo!” Bốn vị trụ cột của Huyền Minh đại lục đều ôm quyền hạ lễ.
“Cung nghên giáo chủ giá đáo!” Chúng nhân nhìn thấy sự hiện diện quen thuộc cùng khí tức bức người của hồng y nữ chủ trước mắt, đều đồng loạt cúi đầu hành lễ.
Na Tra há hốc miệng. So với đại sư huynh, ở đây còn có nhiều cường giả có khí tức bức người đến nghẹt thở chứ không hề ôn hòa như hắn. So với lão bà tử kia, nàng tuy không tỏa ra khí tức gì, nhưng kẻ mạnh đều cúi đầu trước nàng. Na Tra mới nói: “Lão bà tử, ta có chút khâm phục ngươi rồi đó. Kẻ mạnh đều cúi đầu trước ngươi, ngươi đã che giấu thực lực bao nhiêu thế?”
Đáp xuống đất, bốn vị cường giả mạnh nhất sau khi được Diệp Lạc Hy miễn lễ xong, bọn họ đứng lên. Cái sự uy nghiêm ban nãy đột ngột biến mất. Lưu Tiểu Tuyết đi qua bám lấy một cánh tay của nàng, nũng nịu: “Sư nương, người sau khi người sinh ra hài tử, liền bặt vô âm tín luôn. Chúng con nhớ người muốn chết đi được. Sư nương a.”
Diệp Lạc Hy ngón tay khẽ đẩy lên mi tâm nàng, nói: “Nghịch ngợm quá. Mấy đứa ở đây có tốt không?”
“Ngoài việc mỗi năm đều phải học cách tự kiềm mình trước Ma Uyên Dạ Hành ra, mọi thứ đều hết thảy tốt tươi, sư nương.” Càn Tử Thanh ôm quyền, điềm đạm.
“Các vị tiền bối, an.” Lưu Nhất Thanh hắn tốc độ không bằng sư phụ, cho nên chỉ có thể đến sau nàng một chút. Vừa hạ lễ với các vị tiền bối trước mắt, vừa thở.
||||| Truyện đề cử:
Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
“Tiểu Thanh tử.” Cổ Nam Dương khoác vai y: “Đến đây cũng như ngươi về nhà rồi. Giữ kẽ làm gì? Cứ thoải mái như ở nhà thôi.”
Nghe vậy, Lưu Nhất Thanh gục xuống đất, thở muốn chết. Hắn nói: “Sư phụ, nếu lần sau người muốn đi, tốt nhất đi từ từ, chậm chậm thôi, chờ con với! Mệt chết lão tử rồi!”
Na Tra nhìn một màn trước mắt nàng, đứa trẻ hiểu kỳ nói: “Ôi chao, toàn là kẻ mạnh thật mạnh thôi! Lão bà tử, ngươi làm sao khiến họ cung kính ngươi như vậy?”
Bấy giờ, mấy vị ma vương mới nhìn đến vị tiểu hài tử luôn quấn quýt bên cạnh sư nương. Cả bốn trợn mắt, bởi vì cảm nhận được sự mạnh mẽ ẩn nhân bên trong đứa trẻ này, vui mừng hỏi: “Sư nương, người từ đâu nhặt về xú tiểu tử này nha. Hắn tốt số thật! Trời sinh có thể hấp thu tiên linh – ma khí, lại còn có thiên phú hỏa căn dị bẩm bẩm sinh thế này, thật sự tương lai sẽ trở thành một vị thần trấn áp quần phương nha.”
Tát Lãng Minh Lang mới xách cái tiểu tử Na Tra lên, xoa cằm: “Sư phụ, đứa trẻ này là ai? Trông hắn không giống với những người quen mà chúng ta gặp trước đây.”
Càn Tử Thanh xăm soi: “Ngươi nói đúng. Ngoài có chút mùi vị của tiên khí ra, cả người tiểu tử này tràn ngập ma khí.”
Lưu Tiểu Tuyết nựng má hắn: “Sư nương, người từ đâu xách về một tiểu tử này? Đáng yêu thật đó!”
Dù sao thì, đứa trẻ này cũng thật sự rất tốt, chẳng qua là không ai giúp hắn tu luyện thành tài mà thôi. Nàng mới trêu hắn, nói: “Chẹp, tiểu tử này nói sư nương các con không mạnh. Tuy vừa chào đời đã là đồ nhi của ta, nhưng tâm luôn không phục, lại ngỗ nghịch vô cùng. Đã đánh trọng thương người khác còn không tự nhận mình làm sai, thật sự là hết cách trị rồi.”
Bốn vị ma vương này ngạc nhiên vô cùng. Đoạn, Minh Lang xách đứa nhỏ lên, trợn mắt hỏi: “Tiểu thập tam, mắt mũi ngươi để ở đâu mà lại nói rằng sư phụ ngươi không mạnh?”
Lưu Tiểu Tuyết cũng hoảng sợ: “Ngươi nói nàng không mạnh sao? Ngươi dám nói nàng không mạnh sao? Nàng không chỉ là vị Bách Chiến thượng thần xếp đầu bảng chúng thần tiên Tam Thiên, mà còn là phu nhân của sư phụ bọn ta, một trong tứ đại hung thú thời thượng cổ đó! Ngươi nói nàng không mạnh, chính là ngươi đang xem trời bằng vung đó nhóc à!”
Na Tra nghe xong, hắn trợn mắt, sau đó quay sang nhìn chằm chằm nàng, rồi hỏi lại: “Bách chiến thượng thần? Xếp đầu bảng các thần tiên mạnh nhất chốn Tam Thiên? Tứ đại hung thú thượng cổ?!”
Từ khi Na Tra còn trong bụng Ân Thập Nương, hắn đã có linh khí, cảm nhận trời đất, cảm nhận sự sống xung quanh, cảm nhận được sự tồn tại của nhiều thứ. Hắn cũng nghe nương thân hắn thủ thỉ kể chuyện của thần tiên cho hắn nghe. Hắn nhớ, nương thân hắn từng nói, cõi Tam Thiên, bao gồm Thiên, Ma, Minh, ba giới này xưa nay không bao giờ có thể chung tiếng nói, huống chi là chung sức.
Vậy mà có một vị thần đã khiến Tam Thiên đồng lòng chống lại thượng cổ Tà Thần. Nàng không chỉ dẫn dắt quân đội Tam Thiên đánh bại ông ta, mà còn kế thừa luôn sức mạnh của ông ấy. Nàng vĩ đại, nhưng lại thiện lương và nhân hậu vô cùng. Sức mạnh của nàng được xếp như một kẻ đứng đầu bảng Thiên giới.
Người đời gọi nàng bằng rất nhiều cái tên. Chúng nhân thường gọi nàng là Bách chiến thượng thần, hoặc là Tà Thần đương kim. Người tu ma thường nhắc đến nàng chính là Vạn Thánh Yêu Vương. Còn chúng thần tiên đều nể phục gọi nàng một tiếng Diệp gia.
Na Tra hắn thật sự không ngờ rằng, hắn hiện tại chính là đồ đệ thứ mười ba của vị thượng thần mà chúng nhân khắp thiên hạ đều nể sợ này. Vậy thì thời gian qua, hắn đã lãng phí vì cái gì? Thậm chí lại còn vô lễ với nàng, cứng đầu không phục? Hắn khi đó mới biết, hóa ra từ xưa đến giờ, không phải là do hắn cứng đầu không phục, mà là do nàng quá cường đại, thành ra nàng lười chấp nhặt với hắn.
Hắn lấm lét nhìn nữ nhân kia, rồi lại cúi đầu. Đoạn, bàn tay bé nhỏ của hắn cầm lấy một góc áo của Lưu Nhất Thanh, giật một cái, nói: “Ngươi, qua bên kia. Ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.”
Lưu Nhất Thanh ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhìn qua sư phụ, nàng ngạc nhiên: “Sao thế?”
“Sư phụ, thập tam muốn nói chuyện riêng với con một chút. Người….”
“Ừ, cứ đi đi. Khi nào đi xong thì quay về. Doanh Câu lát nữa sẽ đến, còn tiểu Na Tra, lát nữa quay về, vi sư nhất định sẽ dạy dỗ con thật tốt.”
Chẳng biết là Na Tra cùng Lưu Nhất Thanh đã nói chuyện gì, chỉ biết sau khi tiểu tử này quay lại, hắn liền ngoan ngoãn vô cùng. Thậm chí, Na Tra còn hỏi đại sư huynh về lễ nghi của người bình thường nữa cơ.
Na Tra sau khi “giác ngộ”, đồng thời được chứng kiến một màn đấu đá long trời lở đất của đại sư huynh cùng Doanh Câu đại nhân, hắn mới biết sư phụ của hắn là người có uy quyền thế nào, linh lực vô biên bao nhiêu. Chỉ cần một cái quất chỉ linh lực, nàng đã dễ dàng trói gô được hai tên hỗn thế ma vương kia lại. Đó là chỉ linh lực, là linh lực của một người sau khi đạt đến một cảnh giới nhất định, linh lực sẽ hóa thành vật chất, luôn luôn quấn lấy bên cạnh người đó. Thứ này so với kim cang cốt thép còn bền hơn gấp vạn lần. Cho dù thứ này có đem trói gô cả Tứ Đại Hung Thú với nhau, bọn hắn vẫn là chắp cánh khó thoát.
Lúc trước là nàng dùng nó để trói Na Tra, hiện tại chính là treo ngược cả Doanh Câu cùng Lưu Nhất Thanh, phạt hai tên này tội không biết nặng nhẹ. Trận đánh của hai kẻ này suýt chút nữa phá hoại toàn bộ mùa màng của con dân Bắc Đế. Cho nên, Diệp Lạc Hy mới treo ngược cả hai tên này lên, bên dưới đốt lên Hồng Viêm Hỏa căn cốt.
Đương nhiên, Doanh Câu là cương thi, hắn không cảm thấy nóng nhưng hắn biết Hồng Viêm Hỏa này có thể giết chết hắn, hóa hắn ra tro. Cho nên, không cần phải nói là Lưu Nhất Thanh đồng dạng Doanh Câu, cả hai tên bị treo ngược ấy vừa ôm nhau vừa la hét gọi cái mụ mụ tới cứu.
“Sư phụ.” Na Tra đang tay đeo một cái vòng sắt nặng, vừa khó khăn luyện chữa, vừa hỏi Diệp Lạc Hy: “Chừng nào người thả đại sư huynh xuống? Ta nghe hắn kêu mà cũng nhức đầu.”
Nàng không ngẩng đầu khỏi cuốn sách, đáp lời đứa trẻ: “Con cứ việc đứng tấn của con đi. Đại sư huynh con bình thường còn bị phạt nhiều cái đáng sợ hơn nhiều. Nhiêu đây chẳng qua là do hắn ngứa họng thích la cho đỡ ngứa thôi.”
Na Tra còn nhỏ, cho nên tin là thật, ngoan ngoãn tiếp tục viết chữ.
“Sư phụ, người xấu xa! Rõ ràng đây không phải là hình phạt tàn khốc nhất thì là gì?” Lưu Nhất Thanh không phục, gào lên.
Doanh Câu cũng gật đầu phụ họa theo, hắn nói: “Rõ ràng đây chính là hình phạt tàn khốc nhất mà người dành cho bọn ta rồi còn gì? Bọn ta còn có thể không kêu oan sao? Đại vương, người quá đáng!”
“Vậy ta để hai ngươi đi cọ nhà xí của người dân trên toàn bộ Bắc Đế nhé.” Nàng mỉm cười nhìn Lưu Nhất Thanh cùng Doanh Câu.
Ngay lập tức, hai tên này im miệng, mà Na Tra cũng túa mồ hôi. Cọ nhà xí của toàn quốc ư, đáng sợ thật đó! Đứa nhỏ lấm lét nhìn sư phụ. Người này bình thường cười nói bao nhiêu, bây giờ cũng là cười nói đó, nhưng dọa người bất nhiêu đi.
Na Tra không thèm đếm xỉa đến đại sư huynh nữa, cúi đầu cặm cụi tiếp tục viết liên hồi.
Hắn vẫn nên là ngoan ngoãn chép cho xong "Nhã Chính tập" rồi ngoan ngoãn lăn đi ăn điểm tâm của mình mà thôi.