Tình thế này hết sức căng thẳng rồi.  Bởi vì ai cũng cho rằng Diệp Lạc Hy muốn đem chuyện hôm nay trở thành một trò vui.  Nhưng nếu như bên nào thắng thì sĩ diện của bên còn lại đều bị hạ thấp xuống.  Tất cả đều không đáng.  Vậy phải làm sao?

Bầu không khí đang vui vẻ, lại bị tình thế trước mắt làm cho người ta cảm thấy có mấy phần ngột ngạt.

“Ai nha, nãi nãi, người cứ vội làm gì?  Ta chơi còn chưa đã ghiền mà.” Nàng vui vẻ nói nhỏ cho cô cô nghe.

Mà trên kia, dường như Ngọc Thanh Nguyên cũng đã đọc ra suy tính của tiểu nữ nhà mình.  Thảo nào cái hôm đứa nhỏ này đến thăm ông đã mang đến Hỗn Độn Châu, nói rằng nó đặt ở đâu cũng không an tâm bằng đặt ở trong tay Ngọc Thanh Nguyên.  Hóa ra, linh bảo thần châu thuở Hồng Hoang này được nàng đem làm quà mừng đại hôn của ông, tất cả đều đã có chủ ý hết rồi.

Bạch Dao Quang cũng chỉ có thể cười trừ đầy bất lực, bảo nàng là một đứa ngỗ nghịch bày trò.  Đã vậy còn dạy hư mấy điệt nhi nhà nàng nữa cơ đấy.

Nàng cười nói: “Thử thách thứ ba.” Ngón tay nàng bật ra một dải lụa màu đỏ rất đẹp.  Nàng mỉm cười nhìn Ngọc Thanh Nguyên, hỏi rằng: “Ta lấy lụa hồng làm thử thách.  Nếu ngài có thể từ trên tay ta đoạt xuống lụa này, liền có thể rước tân nương vào cửa.  Ngài liệu có dám tới hay không?”

Ngọc Thanh Nguyên, Thái Thượng Lão Quân, Linh Bảo Thiên Tôn, Bạch Trần Việt, Bạch Dao Quang và bốn vị trượng phu nào đó đều trợn mắt nhìn chằm chằm nữ nhân hồng y kiều diễm trước mắt họ, dường như không thể tin nổi.  Mà sắc mặt mỗi người đều biểu hiện đúng một câu hỏi rằng: “Lạc Hy, ngươi có biết là mình đang mang thai không?!”

Nhưng dường như, Diệp Lạc Hy bày ra vẻ mặt vô tư lự, dường như chuyện bản thân nàng mang thai hoàn toàn không có liên quan gì đến ngày hôm nay đại hỉ, càng không liên quan gì đến việc Ngọc Thanh Nguyên có dám ứng chiến hay không.

Thần giao cách cảm của cả Ngọc Thanh Nguyên và Bạch Dao Quang cùng truyền tới, gặng hỏi nàng như tội nhân: “Nha đầu, cháu biết mình đang nói gì không?”

Nhưng Diệp Lạc Hy lại mỉm cười, thậm chí còn chặn luôn dòng suy nghĩ của hai người họ, trực tiếp khiêu khích rằng: “Sao?  Chẳng lẽ tân lang không dám?  Chúng ta hiện tại mỗi bên đều thắng một, thua một.  Nếu như ngài không dám đấu, há chăng trở thành kẻ hèn nhát sao?”

Cả tiền sảnh rộng lớn vài ngàn trượng ấy đều rầm rộ một tiếng hô vạn người như một: “Đấu!  Đấu!  Đấu!”

Giống như đang hưng phấn đến mức hồ hởi, chỉ muốn chứng kiến một màn tranh đấu công bằng giữa hai vị quân chủ chí tôn thiên hạ này đây.  Chúng nhân chẳng ai nhận ra đôi mày của Ngọc Thanh Nguyên đã hơi nhíu lại, còn đôi mắt của Diệp Lạc Hy đã ánh lên tia khó xử.

Ngọc Thanh Nguyên nghe câu nói này của Diệp Lạc Hy, lão dường như chợt tỉnh ra.  Nếu như không dám đấu, há chăng trở thành kẻ hèn nhát?  Ánh mắt ông theo bản năng mà nhìn về phía xa xa kia, nơi có vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Diệp Lạc Hy, nhìn về phần bụng hãy còn bằng phẳng của nàng.  Lão chợt hiểu tình hình hiện tại của cháu gái mình đang gặp là gì.

Ngay lập tức, lão thu về bản mặt khó xử của mình, mỉm cười bước xuống đài cao, đến trước mặt “đối thủ” của mình mà nói rằng: “Nha đầu, nếu cháu đã có lòng thách thì lão gia gia ta có lòng tiếp.  Vậy, chừng nào trận đấu bắt đầu?”

Diệp Lạc Hy nhìn Ngọc Thanh Nguyên, nói lớn rằng: “Để cho thật công bằng, ta sẽ để Linh Bảo Thiên Tôn đánh ba hồi trống thu binh.”

Ngọc Thanh Nguyên nhìn Diệp Lạc Hy, trong lòng thầm mắng đứa nhóc này quá mức phạm quy rồi đi.  Ông biết chuyện của nàng, càng biết được nàng đang cố gắng tìm ra kẻ đứng sau hại nàng là ai.  Thế nhưng, ông thân là gia gia của nó, vậy mà ngày đại hôn của ông, nó còn dám lấy cả ông và phu nhân của ông ra để tính toán.  Đợi nha đầu này sinh chắt ngoại cho ông xong, xem ông lột da nó thế nào.

“Ông dám lột da cháu ngoại tốt của ta, ta sẽ lột da ông đấy lão nhân gia.”

Từ trong kiệu hoa kia, tiếng nói vừa trong trẻo vừa lanh lảnh vang lên khiến Ngọc Thanh Nguyên rùng mình.  Nghiến răng nén giận.  Ông không trách bản thân vô năng không thể dạy dỗ cháu gái, ông chỉ tránh đứa nhóc con kia có người chống lưng quá mức cường hãn, ông không dám đấu mà thôi.

Sàn đấu chính là sân đình lớn.  Một bên chính là hồng y nữ tử kiều diễm.  Một bên chính là tân lang, cũng một thân hồng y kinh diễm thế nhân.

“Tân lang gia gia, mời!”

“Nha đầu, mời!”

Hai giọng nói cùng vang lên, hai thân hồng y đỏ thắm lập tức bay lên, đạp không bay vút thẳng lên cao.

Bầu trời hôm nay tỏa ra vầng hào quang ngũ sắc như chúc phúc cho đôi tân nhân.  Thế nhưng, bên dưới hai thân hồng y giao thoa như hai Chu Tước mang ngọn lửa rực tựa hồng liên, lụa đỏ bị kẻ giành người giữ giống như hào quang rạch phá mây trời, hệt như mây hồng chuyển động, kinh thiên động địa đến mức người nhìn bên dưới kẻ há miệng, người trợn mắt.

Thời gian mới qua một hồi trống thứ nhất, tất cả mọi người đều bị trận đấu trước mắt làm cho ngây người.

Phải biết, cả Diệp Lạc Hy và Ngọc Thanh Nguyên đều là hai vị thượng thần đoạt chiến công từ nơi đẫm máu tươi nhất trên sa trường trận mạc.  Nếu như xét về độ cường lực, có lẽ bọn họ phải là những người cứng rắn hệt như Nhị Lang thần, hoặc là Thiên Bồng Nguyên Soái.  Thế nhưng, Diệp Lạc Hy thân nhẹ tựa yến oanh, Ngọc Thanh Nguyên mỗi bước đi hệt như chạm lông hồng, uyển chuyển, nhẹ nhàng, thoăn thoắt trên không trung, tạo nên trận đấu tuyệt vời khó tả.

Bên dưới, mọi người đều bình phẩm về trận đấu ấy vô cùng đặc sắc, đặc biệt là âm thanh lảnh lót, vang vang của Dạ Tư Hàn khiến chúng nhân càng thêm tấm tắc:

“Nhìn xem!  Nhìn xem!  Rõ ràng là Lạc Hy thượng thần dùng một chiêu Bát Cực Quyền chặn mọi quyền pháp của Thiên Tôn, chiếm thế thượng phong trước.  Nhưng Thiên Tôn lại không hổ là lão tướng từng tung hoành ngang dọc khắp Tam Thiên, Lục Địa Thất Hải hai mươi mấy vạn năm, thời khắc mấu chốt không chỉ phá vòng vây của Diệp Lạc Hy, ngược lại còn trở tay đánh ra một chiêu Nam Quyền, phá đi vòng vây của Lạc Hy thượng thần, hòng đoạt lấy lụa đỏ.”

“Lạc Hy thượng thần không hề cam chịu mình thế yếu hơn, trở tay cản lại Nam Quyền của Thiên Tôn, tiện thể tiếp ngài một chiêu Tán thủ, khiến Thiên Tôn lùi lại nửa bước.  Thiên Tôn nào có chịu thua, một cú xoay người thật đẹp mắt trên không trung, thân nhẹ tựa yến oanh, đáp ngay đằng sau lưng Lạc Hy Thượng thần, hòng nhanh chóng đoạt đi lụa đỏ.”

Thời gian trôi qua hai thời thần, đôi bên vẫn bất phân thắng bại.  Đúng lúc hồi trống thứ ba vang lên, Ngọc Thanh Nguyên cũng dần mất đi kiên nhẫn, ông không phải sợ nàng mang thai mà nương tay, ông sợ là trễ thời khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng của ông đó!  Cho nên nhanh chóng lao lên, đoạt lấy lụa đỏ.

Diệp Lạc Hy cũng xoay người một vòng né tránh đi cái lao tới này của Ngọc Thanh Nguyên, dẫn đến….

Xoẹt!

Miếng lụa trên tay Lạc Hy thượng thần bị xé mất làm đôi.

Tiếng xé vải đã khiến cho tất cả chú ý đến hai mảnh lụa trong tay Lạc Hy thượng thần và Ngọc Thanh Nguyên.

“Ờ…. Gia gia, cái này cũng quá mạnh tay rồi.” Nàng gãi gãi má, cầm miếng lụa trong tay, cười hì hì.

Ngọc Thanh Nguyên cũng xoa xoa cái gáy mình, bật cười vang: “Ha ha ha, cháu gái, công phu không tệ.  Ta còn vốn tưởng đại hôn của ta quả thực nhạt nhẽo, không ngờ lại vui đến như vậy.  Ha ha ha!”

Dạ Tư Hàn cũng ngây ra một hồi trước hai câu nói đầy gượng gạo kia.  Y gào lên: “Kết quả chung cuộc!  Hòa!”

“Bởi vì đôi bên giao đấu đã đem miếng lụa xé làm đôi, cho nên chỉ có thể xem là hòa.  Miếng lụa không hoàn toàn thuộc về bên tân lang, cũng không hoàn toàn thuộc về bên tân nương.  Cho nên hôm nay, đôi bên cùng hòa nhau.”

Cho dù kết quả có phần khiến người ta hụt hẫng, nhưng suy cho cùng thì mọi người vẫn hoàn toàn thỏa mãn trước màn so tài có một không hai giữa hai vị đại linh thần cường giả, khiến chúng nhân mãn nhãn vô cùng.

“Gia, mau đến đón tân nương đi.  Nãi nãi có vẻ cũng chờ đến sắp chán rồi!” Nàng cười gượng gạo.

Lão ấy cũng vội vàng chạy đến bên kiệu hoa, đón tân nương tử vào cửa.

Diệp Lạc Hy sau khi nhìn gia gia mình đi rồi, đám đồ đệ cùng mọi người cũng vì thế mà chạy theo hóng hớt.  Cho nên không ai để ý đến sắc mặt của nàng đã sớm phát trắng ra.  Mà ánh mắt luôn quan sát nàng từ khi nàng xuất hiện kia cũng đã biến đi mất.  Nàng mới thở phào một hơi, ngã ra đằng sau.

“Nương tử, nàng lại giấu chúng ta làm chuyện không tưởng nữa rồi?” Đào Ngột ôm nàng lên cao, nhíu mày không hài lòng.

Nàng khẽ dựa đầu vào vai hắn, nói: “Chỉ có khi ta diễn trọn vẹn vở kịch này, con ta mới có thể an toàn ra đời.  Mạc Quân, ta xin lỗi.  Ta không thể sơ suất cho dù ta có phải liều mạng đi chăng nữa.”

Đào Ngột nhíu mày đau lòng.  Hắn đem trán mình áp lên trán nàng, khẽ lẩm bẩm: “Hy nhi, xin lỗi nàng.  Là do ta và tên kia quá nóng vội, muốn nàng hoài thai mà khiến nàng phải khổ sở thế này.”

Nàng khẽ lắc đầu, đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, khẽ nói: “Đưa ta về nhà đi.  Tiện thể, tóm luôn nội gián trong nhà nữa.”

Hắn mỉm cười, cả hai người họ hóa thành ngọn gió đen, cùng nhau lặng lẽ rời khỏi Cửu Trùng Thiên, hướng về Quang Minh đỉnh mà tới.

“Đi, ta đưa nàng về nhà.”

…..

Toàn bộ quá trình đi từ cổng Thiên Môn vào trong, Ngọc Thanh Nguyên đều ôm chắc Bạch Dao Quang trong tay, không hề buông ra, chỉ khi hai người họ bái đường bái tân nhân, lão ấy mới thả nàng ra một chút.

Lễ hợp cẩn giao bôi vừa xong, Ngọc Thanh Nguyên còn chưa kịp hôn Bạch Dao Quang thì hắn đã bị đám sư huynh, đệ cùng đồ nhi, bằng hữu xung quanh kéo ra ngoài tiếp rượu.

Vốn dĩ Cửu Trùng Thiên sẽ không có đại lễ như thế này.  Nhưng Dao Quang đã gả cho Ngọc Thanh Nguyên.  Lão không muốn nàng chịu thiệt thòi, cho nên đã nói rằng đại lễ của lão không được quá tôn nghiêm.  Càng dân giã, càng bình dị, càng mộc mạc càng tốt.  Cho nên, chuyện vui như mời rượu chốn phàm phu tục tử lại trở thành một chuyện có một không hai ở Cửu Trùng Thiên.

Chẳng biết là do ai bày trò, Ngọc Thanh Nguyên lão vốn tửu lượng không tốt, lại bị mấy cái đồ nhi, hai sư đệ cùng với những người xung quanh hò hét đòi thách rượu.

Lão cảm thấy đúng là xui xẻo.  Vốn là muốn làm bình dị thế này cho giống Thanh Khâu của nàng, cho nàng có cảm giác như bản thân vẫn đang ở nhà chứ không phải bị ép gả đến nơi xa lạ.  Thế nhưng… bị ép rượu thế này thì lão chịu đấy!

“Nào nào nào!  Sư huynh!  Mau đến!  Đại hôn hôm nay không chuốc cho huynh say, đệ mới không làm thiên tôn nữa!” Linh Bảo Thiên Tôn đem đến ba vò rượu rất lớn, đặt đến trước mặt Ngọc Thanh Nguyên.

“Ấy!  Sư đệ.  Để huynh ấy uống thế này thì còn gì là hình tượng tốt nữa?  Nào!  Lấy bát của bản tôn đến đây!” Thái Thượng lão quân sai hai cái mục đồng đến mang đến hai cái tô đựng canh lớn, nói: “Đệ rót ra cái “bát” này cho hắn.   Tám bát!”

Ngọc Thanh Nguyên xanh mặt.  Này, hai người có phải là huynh đệ của ta không thế?

Chỉ thấy hai cái người họ Triệu, họ Thượng Quan kia cười đến vô liêm sỉ với nhau.  Cười đã xong, trên mặt bọn họ lại bày ra biểu cảm như muốn chế diễu rằng: “Ai bảo ngươi thành hôn sớm trước bọn ta làm gì?”

“Sư phụ!” Các vị chân quân, chân tử đến trước mặt sư phụ mình, bái kiến, mỗi người đều ôm theo một vò rượu lớn, cùng hô: “Hôm nay là đại hôn của người!  Chúng đệ tử kính người một ly!”

Ngọc Thanh Nguyên đen mặt luôn.  Đám người này, biết rõ tửu lượng lão phu kém thế nào, lại còn bày trò bắt ép lão phu uống rượu?  Rõ ràng là muốn đêm nay lão phu không thể động phòng mà!

“Ấy ấy!  Thiên tôn tại thượng.  Hôm nay là đại hôn của người mà!  Ít nhất cũng phải uống hết tám vò lớn của bọn ta chứ?” Hỏa thần đem mấy vò rượu lớn đến trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, cười nói.  Đằng sau hắn còn có rất nhiều vị thần khác cũng đem rượu đến mời lão.

Sắc mặt của Ngọc Thanh Nguyên biểu hiện đại khái chính là, chưa uống đã say.  Thế này thì chỉ có nước có ai đó khiêng lão về tận khuê phòng rồi ném lên giường cho nương tử mặc sức hành hạ mà thôi!   Lão phu không cam tâm!

Đã không thể từ chối, vậy mà tiền hậu, tả hữu tứ phía đều là người người đem bát rượu đẩy đến trước mặt lão.   Đang không biết phải làm thế nào, đột nhiên chẳng biết từ đâu có một thân trường bào xám trắng xuất hiện, đoạt lấy bát rượu lớn nhất của Thái Thượng lão quân, cười lớn: “Các vị, nếu muốn thách rượu tổ thái sư gia gia, trước nên qua tay huynh đệ bọn ta đã!”

Lam Hạo nhướng cao mày liễu, đem bát rượu lớn như cái vại uống cạn một hơi, sau đó còn ra vẻ kiêu ngạo, liếm môi cười thách thức nhìn chư vị thần tiên trước mắt.

Mọi người nhận ra, lập tức không chịu:

“Xú tiểu tử, ngươi làm cái gì vậy?”

“Lam Hạo, ngươi lăn ra xa một chút!  Đừng quấy rối nhã hứng của bọn ta!”

“Tiểu Bát, ngươi làm vậy chính là đại nghịch bất đạo đấy!”

Hắn kiêu ngạo vén bào đạp một chân lên bàn rượu trước mắt, thách thức mọi người, ngửa đầu cười vang rồi lớn tiếng nói: “Bát gia ta tuy bình thường bị sư phụ cấm rượu, nhưng lại dám cùng sư mẫu lén uống rượu.   Tửu lượng của bát gia này ngàn chén không say, xưa nay chưa từng nói sai.  Hôm nay ta y lệnh sư phụ đứng ở đây, ai chuốc say được lão tử, mới có thể tiếp rượu tổ thái sư gia gia sau lưng ta!”

Bốn phía tĩnh mịch như tờ.

Lam Hạo mắt phượng dài hẹp liếc nhìn xung quanh, sau đó nhún vai bĩu môi đầy chán nản, dường như hắn còn bị cụt cả hứng mà làu bàu: “Chẹp, chỉ giỏi cái miệng.  Đám người nhát gan như cầy sấy, vậy mà có nhiều người không biết tự lượng sức, còn dám mở miệng đòi vượt qua bát gia, thật mất mặt hết sức.”

Một câu nói khích này của Lam Hạo đã khiến chúng thần tiên xung quanh bùng nổ.

“Tới thì tới!  Chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy lại sợ một mình xú tiểu tử như ngươi?"

"Mọi người!  Hôm nay ta nhất định phải đánh cho tên tiểu tử này thân bại danh liệt, để hắn từ nay về sau không bao giờ dám mở miệng ba hoa chích chòe nữa!”

“Phải!  Cho hắn uống đến ngất đi, để sư phụ hắn nghiêm khắc trừng trị, tụt quần đánh mông hắn đi!  Thật tức chết mà!”

Mọi người lập tức bưng bát, khiêng vò rượu xông đến.

“Tiểu bát….” Ngọc Thanh Nguyên nhìn thế trận, chính lão cũng cảm thấy sợ hãi trước thế giặc mạnh như vũ bão, dù cho có phá thế nào cũng không có đường lui kia.

Thế nhưng, Chu Minh và Chu Thành vỗ vai Ngọc Thanh Nguyên nói nhỏ: “Thái sư tổ.  Người yên tâm.”

“Tiểu thập nhất đã lén trộm của sư phụ một viên vạn sự đại cát đan rồi.  Có thể giúp hắn ngay lập tức giải được toàn bộ cồn trong người.  Cho dù hôm nay hắn có uống hết rượu trên Cửu Trùng Thiên, hắn cũng không say nổi đâu.”

Lam Hạo cười to, hô lớn: “Tới!  Gia sợ các ngươi chắc?!”

Tưởng chừng như cuộc tỉ thí có thể kéo dài đến ba ngày ba đêm, Lam Hạo một thân một mình đơn độc đón ngàn chén rượu, đơn phương độc mã trở thành con tốt thí mặc cho người ta đùa giỡn, hắn sẽ say bí tỉ không đường về.

Mới là lạ!

Chỉ ba khắc sau, hắn đã ngồi khoanh chân lên bàn, ngửa cổ tu thêm một vò rượu lớn nữa, thỏa mãn khà một tiếng, rồi quăng vò rượu đến trước cái đống vò rượu chất cao ba trượng trước mắt, nhìn đám thần tiên bình thường đạo mạo, bình thường cao quý, bình thường tôn nghiêm biết bao nhiêu, nay lại say đến nằm chổng kềnh trên đất mà tự mãn: “Chậc, kém cỏi vẫn hoàn là kém cỏi.  Gia đã cảnh cáo rồi!  Đừng hòng đọ rượu với gia.”

“Tiểu bát, ta không nghĩ là đệ có tửu lượng lợi hại thế này nha.” Lục Bắc Quân ngây ngốc nhìn chỗ rượu mà bát đệ nhà mình uống, cam bái hạ phong chỉ muốn gọi người ta một tiếng “cao nhân”.

Lão thở dài.  Cũng may là nha đầu kia còn có lương tâm, còn chừa lại cho lão một đường lui sau khi đem đại hôn của lão làm nơi cho nàng tính kế nha.

“Chẹp chẹp.” Chu Thành và Chu Minh đồng loạt lắc đầu đầy bất lực và chán nản.

“Gì thế?” Lão nhíu mày.

“Thái sư tổ gia gia của ta ơi.” Chu Thành tay trái gác lên vai phải của Ngọc Thanh Nguyên.

"Ngài thực sự cho rằng đây là sư phụ dặn dò chúng ta sao?” Chu Minh tay phải gác lên vai trái của Ngọc Thanh Nguyên.

Hai cái song sinh này cùng nở nụ cười hết sức vô lại y chang nhau.

“Chứ các ngươi muốn làm cái gì ta?” Lão khó hiểu.

“Đương nhiên là…” Cả hai người mỉm cười tươi rói.

Chỉ trong chớp mắt, Ngọc Thanh Nguyên đã bị Chu Thành, Chu Minh và Lam Hạo khiêng lên cao, đồng thời chạy về phía tân phòng mà đồng thanh hô lên: “Náo động phòng!"

Chạy còn nhanh hơn cả thỏ.  Chúng nhân vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nha.

“Ca, huynh không đi can sao?” An Nhiên nhìn ba cái sư đệ nhà mình quậy tới tận đâu rồi, quay sang hỏi tam ca nhà mình.

“Đại ca còn khuyên không nổi.  Tam ca vô năng.” Nhạc Tử Liêm bày ra vẻ mặt ông đây cóc quan tâm, bình thản ôm một vò rượu cùng Nguyệt lão vừa uống vừa tâm sự chuyện nhân sinh tương lai a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play