“Ngươi sao thế? Đang chơi vui như vậy, bỗng dưng muốn chạy là thế nào?” Diệp Lạc Hy nhướng mày.
Tiêu Nguyệt Hoa không nói, chỉ lắc đầu, môi mấp máy: “Là hắn. ”
Diệp Lạc Hy tỏ vẻ không hiểu, liền khẽ hỏi lại: “Hắn nào?”
“Đông Phương Liễm.”
Diệp Lạc Hy câu môi cười lạnh, sau đó liền hướng tiểu mỹ nhân trong lòng, khẽ hôn lên má nàng ta một cái, giọng tà mị cùng nụ cười nửa chính nửa tà, hỏi: “Tiểu mỹ nhân, có thể cho ca ca biết được, vị khách trên kia là ai không?”
“Ngài nói Đông Phương công tử, con trai của một trong bảy vị thất ma trưởng lão đó sao?” Mỹ nhân đang nép trong lòng nàng được sủng, nụ cười nở ra càng tươi, nói: “Hắn chính là khách quen của nơi này. Lạ ở chỗ, mỗi lần đến đây đều chỉ gọi mỹ nam xinh đẹp nha.”
Tiêu Nguyệt Hoa nghe được, sắc mặt càng tái.
“Công tử, người quan tâm hắn ta làm gì. Tên đấy đoạn tụ cả thiên hạ này đều biết. Chỉ đáng thương cho quận chúa thơ ngây, luôn yêu thích hắn mà thôi. Công tử, ngài quan tâm làm cái gì, để ý người ta chút đi.” Mỹ nữ trong lòng gục vào vai Diệp Lạc Hy, bộ dáng yểu điệu thướt tha chưa từng có.
Diệp Lạc Hy cảm thấy mục đích đã đạt được. Quả nhiên, Tiêu Nguyệt Hoa liền tức giận đứng dậy, nhìn nàng, khẽ nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Diệp Lạc Hy bộ dáng ngơ ngác không hiểu sau đó cũng đứng dậy, trả tiền cho vị chường quầy cung ma ma ở đây, rồi nàng còn chưa kịp định hình đã bị Tiêu Nguyệt Hoa kéo ra ngoài. Đến chỗ đông người, Tiêu Nguyệt Hoa liền dừng lại, sau đó đưng quay lưng lại với nàng, đứng im một cách bất động.
“Ngươi sao vậy?” Diệp Lạc Hy nhận ra bờ vai nhỏ của Tiêu Nguyệt Hoa có chút run rẩy, liền hỏi.
“Tại sao chứ?” giọng của Tiêu Nguyệt Hoa như nghẹn ngào.
“Hả?”
Tiêu Nguyệt Hoa hàm răng nghiến chặt, sau đó tóm lấy cổ áo của Diệp Lạc Hy, bật khóc hỏi: “Tại sao hắn lại lừa dối ta chứ? Rõ ràng hắn là đoạn tụ cơ mà! Tại sao? Tại vì sao hắn còn khiến ta yêu thích hắn, trong miệng người đời còn biến thành kẻ ngốc chứ?!”
Diệp Lạc Hy nhìn vẻ kìm nén của Tiêu Nguyệt Hoa. Đôi mắt ấy giống hệt như lúc trước, trước khi Tiêu Nguyệt Hoa tự vẫn cũng đã chạy đến tìm nàng, hỏi nàng tại sao. Khi trước, nàng không biết làm gì, và cũng không hiểu vì sao Tiêu Nguyệt Hoa lại khóc và chạy đến tìm nàng. Cũng may đứa trẻ này chịu nói ra, bằng không chính nàng cũng sẽ không biết bản thân phải làm sao.
Diệp Lạc Hy liền dang tay ôm lấy Tiêu Nguyệt Hoa vào lòng, vì Tiêu Nguyệt Hoa thấp hơn Diệp Lạc Hy một cái đầu, cho nên gương mặt của nàng ấy vừa vặn nép trọn trong lòng Diệp Lạc Hy, bàn tay thon dài vỗ vỗ tấm lưng nhỏ bé của Tiêu Nguyệt Hoa, nói: “Nếu không nhịn được tổn thương trong lòng, ngươi cứ khóc ra đi. Ở đây thanh vắng, sẽ không có ai nghe thấy ngươi khóc ngoài ta, cũng sẽ không ai biết ngươi đang khóc ngoài ta đâu.”
Tiêu Nguyệt Hoa lần đầu tiên có người ôm nàng vỗ về nàng như vậy, không nhịn được liền ôm lấy Diệp Lạc Hy òa khóc, như một đứa trẻ.
Tiêu Nguyệt Hoa từ khi sinh ra đã không nhìn thấy mặt mẫu thân. Đến phụ thân là ai, nàng cũng không biết. Từ nhỏ, nàng chỉ biết bản thân có một ca ca đã trở thành Ma Tôn là Tiêu Nguyệt Dạ. Nhưng hắn lúc nào cũng bận bịu, thậm chí cũng khó chịu khi gặp nàng. Cấm cung dù là ở đâu, thiên giới hay ma giới, hay là ở lục địa, cũng đều có những đấu đá, tranh chấp rất tàn khốc.
Tiêu Nguyệt Hoa vì muốn bảo toàn mình, đã luôn lớn lên rất âm thầm, lặng lẽ như một cái bóng. Nàng luôn muốn người đời nhìn nàng chỉ là một quận chúa ngây thơ, cái gì cũng không biết, vì vậy những tranh đấu tàn khốc đã giết chết mẫu thân nàng lúc trước mới không rơi lên người nàng. Nàng đã sống lặng lẽ như vậy hết một ngàn năm, cũng là một ngàn năm câm lặng không hề bộc lộ tiếng nói, thậm chí đến cả mơ ước của nàng, nàng cũng chưa từng nói với ai.
Cho đến một ngày, Đông Phương Liễm xuất hiện. Hắn giống như một tia ánh sáng nhỏ nhoi, thắp sáng cho cái cuộc đời chốn thâm cung đầy u tối và cô đơn của Tiêu Nguyệt Hoa. Hắn rất biết cách nói chuyện, cũng rất hiểu cho cuộc đời của nàng, và hắn cũng kể cho nàng nghe cuộc sống ngoài kia. Tuy nhiên, hắn chưa từng dẫn nàng ra ngoài bao giờ.
Nàng yêu hắn cũng là vì như thế.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ, bản thân lại bẽ mặt như thế, cũng tàn khốc như thế, đáng thương như thế. Yêu một người hơn một trăm năm mới biết được bộ mặt thật của hắn như thế nào. Thậm chí nàng còn có ý định cầu xin ca ca ban hôn cho nàng. Thật nực cười làm sao!
Cho đến khi tiếng nấc nghẹn ngào kia dứt hẳn, cũng chỉ còn lại một khoảng không tĩnh lặng, Diệp Lạc Hy cũng biết, hôm nay nếu đứa trẻ này vượt qua được, mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nàng liền ôm Tiêu Nguyệt Hoa lên, một bước chân điểm lên không, hướng Ma Cung trở về.
73
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT