Đồ đệ của Hỗn Độn chính là Bằng Côn, ngoài ra còn có Tam Đại Ma Thần.  Một kẻ cai trị một cõi vùng biển rộng, ba kẻ trở thành cánh tay đắc lực của Hỗn Độn.

Đồ đệ của Thao Thiết chính là Thất Đại Tội.  Đúng như tên gọi của bọn họ.  Bảy đại tội lớn nhất của Sử Đạo do vị Đại cổ thần đã tạo ra Minh Giới viết thành.  Khác với đồ đệ của Hỗn Độn, bảy đồ đệ của Thao Thiết lại trở thành những kẻ bảo vệ tuyến phòng thủ cuối cùng của Vạn Tộc Thành.

Đồ đệ của Cùng Kỳ gọi là Thập Ma Nhân.  Ngược lại với Thất Đại Tội, Thập Ma Nhân lại được Cùng Kỳ đặt cho cái tên gọi đại diện cho mười đức tính tốt đẹp mà Kinh Thư của vị Đại cổ Thần đã tạo ra Thiên Giới viết.  Bọn họ chính là người canh giữ cổng vào của Vạn Tộc Thành từ Vực Vạn Dặm.

Vậy đồ đệ của Đào Ngột, lại chính là Tứ Đại Hỗn Thế Ma Vương, thống trị toàn cõi Huyền Minh đại lục.

Huyền Minh đại lục của năm trăm năm trước khi Diệp Lạc Hy ra đời, vốn dĩ là một mảnh đất bình yên và phong phú.  Tuy nhiên, sau khi Huyền Minh đại lục mất đi sự bảo hộ của Ngọc Tỷ thần quân, lại cộng thêm việc nơi này trở thành tàn chiến của Ma Thần Thạch và Thiên giới đã khiến nơi đây thành một mảnh hoang tàn.  Để cứu vãn lại Huyền Minh đại lục, Ma Thần Thạch và Ngọc Tỷ đã rót linh lực của cả hai xuống mảnh đất ấy, để nơi đây trở thành một đại lục chỉ dành riêng cho yêu quái sinh sống.

Sau khi linh lực của hai vị cổ thần một thiên một ma hòa quyện cùng nhau, biến nơi này trở thành một địa điểm mà ma năng cùng linh khí lẫn lộn, thu hút rất nhiều yêu ma quỷ quái đến nơi này làm loạn.

Thời điểm đó, con người trên Huyền Minh đại lục đã không còn có thể sống sót được nữa, bởi nơi đây thường triền miên xuất hiện những cuộc đại chiến lớn nhỏ của những thế lực yêu quái khác nhau.  Quãng thời gian này, Huyền Minh đại lục lại có bốn nhân tài vô cùng xuất chúng, có thể đơn phương độc mã đánh giết khắp nơi mà không ngơi tay.  Sớm đã trở thành những kẻ bất khả chiến bại không ai dám động đến ở Huyền Minh đại lục.

Đó là cho đến cái thời điểm mà Đào Ngột đến nơi này bởi vì hắn cảm thấy nhàm chán và muốn tìm vài thứ “thú vị” hơn.  Hắn vừa đặt chân lên Huyền Minh đại lục liền bị bốn kẻ được xưng tụng là bất khả chiến bại chặn đường đánh hội đồng.  Sau đó, Đào Ngột đã thắng một cách áp đảo và dễ dàng đối với bốn cái tiểu yêu ma không biết sống chết kia.  Sau, phần vì hắn thấy thật thú vị, phần vì hắn cảm thấy nơi này toàn một mùi máu tanh làm cho chẳng có chỗ nào đẹp để ngắm hay bình yên để hắn ngủ.  Hắn buộc phải dạy lại bốn tên ma vương này, để bốn người này có thể cai trị Huyền Minh lục địa một cách ổn định nhất có thể, tránh cho mấy kẻ tham lam trên Tam Thiên lại nhòm ngó đến cái nơi chiến tranh, bệnh dịch và nạn đói xảy ra liên miên này.

Xuyên suốt năm trăm năm sau đó, Huyền Minh lục địa trở nên yên bình hơn.  Yêu quái cũng không còn là một đám ngu xuẩn chỉ biết chém giết và tắm mình trong máu tươi của kẻ khác nữa mà thay vào đó, chúng chia nhau thế lực, chia nhau sự cai trị và tự mình sẽ tôn thờ theo chủ nghĩa cai trị của một trong bốn vị đệ tử mà Đào Ngột dạy ra, biến Huyền Minh đại lục trở thành bốn thế lực, gọi là Tứ Đại Hỗn Thế Ma Vương.  Huyền Minh đại lục trở thành bốn khu vực lớn, gọi là đông, tây, nam, bắc.

Lại nói, trong suốt năm trăm năm Đào Ngột bỏ ra quãng thời gian để dạy dỗ Tứ Đại Hỗn Thế Ma Vương đều bằng bạo lực và sự chèn ép đến khó thở khi đại uy áp của thần thú hỗn mang cấp đế hoàng như hắn luôn tỏa ra xung quanh, chèn ép cả Huyền Minh đại lục rộng lớn.  Ấy vậy mà sau sáu trăm năm Đào Ngột rời Huyền Minh đại lục, một ngày hắn trở về, đem thêm một nữ nhân nữa, lại bắt bọn họ gọi nàng là sư nương.

Ban đầu, dù là Tứ Đại Hỗn Thế Ma Vương, hay là Thất Đại Tội, hay là Bằng Côn, Tam Đại Thần, Thập Ma Nhân cũng không dám công nhận Diệp Lạc Hy là sư nương.  Bởi vì, từ lâu sống trong cái sự đe dọa cùng đày ải của Tứ Đại Hung Thú, tất cả đều dường như đã quen và đều không thể chấp nhận được một người như Diệp Lạc Hy làm sư nương.  Mà cũng có lẽ là vì nàng là một vị chiến thần đại danh đỉnh đỉnh, uy phong lẫm liệt, nhiều kẻ tôn thờ của Thiên giới.

Đúng vậy, tất cả bọn họ đều có một mối thù vô cùng sâu nặng với Tam Thiên, đặc biệt là với Thiên giới, nhất là Đế Quân.  Bởi vì đa phần bọn họ đều đến từ những tộc nhân đã bị Đế Quân tuyệt diệt vì cho rằng bọn họ chính là đại họa nhân gian, gây họa cho thiên giới, theo như lời tiên tri của một trong ba vị thần sáng lập ra Tam Thiên.

Nhưng mà, Diệp Lạc Hy ngay từ phút gặp mặt đầu tiên đã chứng minh bản thân không phải là kẻ bọn họ đáng hận, ngược lại còn là một người đáng để bọn họ đi theo và tôn thờ, hay thậm chí là ôm đùi lớn.  Diệp Lạc Hy tuy không có thù oán sâu nặng với Tam Thiên như những yêu quái, ma nhân, dị tộc trước mặt nàng, nhưng nàng lại có thù vô cùng sâu sắc với miệng lưỡi của Thiên giới, Ma Tôn và Đế Quân.

Đương nhiên, nàng cũng không phải là người tu luyện bình thường.  Thân là ma, căn cốt là tiên.  Nàng chính là khuê nữ của Ma Thần Thạch, cháu gái của Tà Thần – người đã năm lần bảy lượt đánh chiếm Tam Thiên.  Chuyện năm đó Ma Thần Thạch, Tà Thần thù oán Tam Thiên thế nào, Lục Địa Thất Hải không ai không biết.  Đặc biệt hơn, đến đời cháu của họ chính là Diệp Lạc Hy cũng có thù rất sâu nặng với Tam Thiên a.  Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.  Khúc mắc cùng nghi ngờ trong lòng của những đồ đệ này của Diệp Lạc Hy liền được xóa bỏ.

Vạn Tộc Thành được thành lập, Diệp Lạc Hy lại muốn mượn tài nguyên của Huyền Minh đại lục để nuôi yêu ma từ tứ phương.  Trong cuộc đời này, người là thần tiên chưa chắc đã thánh thiện, kẻ là yêu quái lại chưa phải là kẻ ác.  Nếu như Bằng Côn là người chịu trách nhiệm đưa những chủng tộc yếu thế hơn, hoặc là những người bị bắt làm nô lệ chỉ vì sự phân biệt chủng tộc về với Vạn Tộc Thành thì ở Huyền Minh đại lục, Tứ Đại Hỗn Thế Ma Vương lại có trọng trách là đứa những yêu ma quỷ quái, dị tộc từ khắp nơi đổ về Huyền Minh đại lục.

Những kẻ được Tứ Đại Hỗn Thế Ma Vương cứu về đây đều là những kẻ bị cái thế giới mà nhiều kẻ tự cho rằng bản thân họ tự cao, tự đại, là thượng đẳng hơn chèn ép những kẻ hiền lành vào bước đường cùng cực, tuấn quẫn từ khi được sinh ra cho đến lúc lớn lên.  Sau đó, ở Huyền Minh, những yêu ma quỷ quái đó sẽ được chọn lọc và huấn luyện một cách tốt nhất, để bọn họ trở thành những chiến binh.  Đó là người binh lực mạnh nhất mà Diệp Lạc Hy sở hữu, những kẻ đã thề sẽ trung thành tới chết.  Nguồn binh lực mà nàng dùng để chống lại Tam Thiên.

Mới hôm trước, Diệp Lạc Hy đã liên lạc với Càn Tử Thanh, bảo hắn cho nàng mượn đất một chút để huấn luyện, hắn nghe sư mẫu nói thế, liền gật đầu đồng ý luôn.  Chỉ là không ngờ, cả bốn người họ lại tập hợp cùng nhau đến gặp nàng, mà lại càng không ngờ, Diệp Lạc Hy lại đưa nhân loại đến đây.

“Sư nương, sao người lại đưa nhân loại đến đây?” Lưu Tiểu Tuyết nhìn về phía mấy nhân loại, khó chịu ra mặt.

Nàng thở dài, nói: “Ta cũng không muốn đâu.  Chẳng qua, ta đang thực hiện lời hứa từ mấy trăm năm trước của mình thôi.  Xong lời hứa, ta cũng chẳng còn lý do gì để giúp đỡ bọn họ nữa cả.”

Từng nghe Đào Ngột kể cho bốn người họ nghe, sư nương từng là một trong bốn vị Dạ Xoa, hơn nữa còn là người lợi hại nhất, người đã giữ sự bình yên cho tam đại lục và hai đại hải bằng chính thực lực của những kẻ yếu kém hơn.  Cho nên, đối với việc nàng từng có bằng hữu là nhân tộc, hay là giữ lời hứa gì đó với nhân tộc là chuyện thường tình.  Nàng muốn thực hiện lời hứa cũng được thôi.  Nhưng tại sao lại chọn Huyền Minh đại lục?

“Sư nương, người có thể chọn chỗ khác mà, tại sao cứ phải là Huyền Minh đại lục này của chúng ta?” Cố Nam Dương không phục.

Diệp Lạc Hy chỉ tay về phía bầu trời đen kịt kia, từ trong đám mây đen có một đôi mắt đỏ lòm trông đến phát ghê.  Bốn vị ma vương thấy thế, nhíu mày đều ra thế thủ, định là lao lên đánh một trận sống mái với cái thứ đại họa khó lường của Huyền Minh đại lục thì đã bị Diệp Lạc Hy giữ lại.  Nàng nói: “Ma Uyên Dạ Hành gây ảnh hưởng nghiêm trọng với các con, nhưng lại chẳng có ảnh hưởng gì tới nhân loại đâu.  Đừng có đi làm gì cho phí sức mình ra, rủ lại có đứa nào không chịu nổi ảo cảnh của nó mà phát điên thì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy nhé.”

Cả bốn nghe thấy thế, sống lưng cũng lạnh toát.  Lần trước động phải một lần Ma Uyên Dạ Hành, Tát Dã Lang Minh đã phát điên.  Cũng may nhờ có sư nương tới cứu, chứ không cả phần Huyền Minh đại lục đều sẽ Nam đều sẽ tan hoang hết.  Vì chuyện đó mà cả bốn đều bị Đào Ngột dạy dỗ một phen.  Trận dạy dỗ đó thật là dọa người.  Cũng may có sư nương thương tình, ngăn cản sư phụ thủ hạ lưu tình cho.

Từ đó, đồ đệ của bốn người bọn hắn biết được  kẻ có thể trị được sư phụ mình chính là nữ nhân này, lúc nào bị mắng đều chạy đến ôm đùi nàng cầu cứu, đều có thể thoát khỏi đại nạn phải ăn đòn, hoặc là chịu phạt.  Thành ra, không cần Diệp Lạc Hy phải bỏ ra quá nhiều công sức, nàng liền có thể chiếm trọn tấm lòng của mấy đệ tử nhà bọn hắn một cách triệt để a.

“Cho nên, sư nương liền gọi mấy nhân loại này tới để làm không công sao?” Càn Tử Thanh chỉ tay về phía bầu trời trên kia hỏi nàng.

A Viên cũng gật đầu theo, nói: “Đúng vậy a.”

Bấy giờ, mấy vị ma vương mới nhìn đến vị tiểu hài tử luôn quấn quýt bên cạnh sư nương.  Cả bốn trợn mắt, bởi vì cảm nhận được sự mạnh mẽ ẩn nhân bên trong đứa trẻ này, vui mừng hỏi: “Sư nương, người mới sinh tiểu đệ đệ mập mạp cho chúng ta sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play