Diệp Lạc Hy ở Ma giới tính đến đây cũng đã một tháng. Một tháng này, một là để lấy được sự tín nhiệm của Tiêu Nguyệt Hoa, đồng thời cũng nhân thời gian này đi gặp một vị cố nhân để nhờ hắn ta giúp nàng rèn vỏ của Ma Thần Kiếm. Chỉ là, một tháng này so với nàng tưởng tượng đã có rất nhiều điều kỳ lạ xảy ra.
Tỷ như thỉnh thoảng, nàng sẽ bắt gặp Tiêu Nguyệt Dạ mặc dù thường xuyên dành thời gian ở bên Thiên Tư Tư, nhưng vẫn thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt của hắn phức tạp mà khó hiểu, điều nàng chưa từng thấy trước đây. Không lẽ tên này còn muốn trừng mắt cảnh cáo nàng không được chọc đến Thiên Tư Tư của hắn sao?
Tỷ như mỗi buổi sáng nàng đều đến thỉnh an Đế Quân, nhưng hắn dường như rất để tâm đến chuyện nàng đến thỉnh an. Mà mỗi buổi sáng nàng xuất hiện đều vô cùng đặc sắc và đa dạng, thậm chí mỗi ngày đều sẽ có một món điểm tâm khác nhau, lão ta đều bảo nàng thử. Muốn nàng làm vật thí nghiệm trước khi đem cho Thanh Hà chứ gì?
Mà khoảng thời gian nàng, nhìn nàng mà nói, thật sự đã mập lên một chút. Không mập mới là lạ. Sáng vừa mở mắt ra, mới sửa soạn chỉnh tề xong đã bị một trong bốn vị đại thần nào đó kéo đến trước bàn ăn sáng. Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Nguyệt Hoa đã cho cung nhân gọi nàng tới, không đi ngắm hoa thưởng trà, thì cũng là đi cưỡi ngựa bắn cung. Trưa thì dùng bữa với Tiêu Nguyệt Hoa. Phải nói là Tiêu Nguyệt Hoa rất hiểu tính nàng. Nàng không thích ăn cay, món ăn liền không có món nào cay. Nàng thích nhất là ăn cá, mỗi bữa ăn đều sẽ có cá làm bằng đủ món ăn khác nhau. Nàng không thích điểm có đậu có bột, Tiêu Nguyệt Hoa đều sẽ đổi điểm tâm chiều thành món thạch trong suốt vô cùng khiến nàng thích thú. Như vậy còn chưa đủ, tối về lại gặp đám Hỗn Độn, Thao Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột. Bọn họ không chỉ nấu những món nàng thích ăn, thậm chí còn tìm được cả Đào Hoa túy về.
Diệp Lạc Hy cảm thấy sầu não không tưởng. Mặc dù nàng nhìn có da có thịt hơn một chút, nhưng vì bản thân được chăm sóc quá mức đến độ bản thân rảnh rỗi tay chân, đâm ra chẳng quen chút nào. Kiếp trước, dù từng là Ma hậu hay là tướng quân, nàng đều bận bịu công việc đến đầu tắt mặt tối, cơm canh bữa ăn bữa bỏ, thậm chí đối với chính mình cũng không có chút nào chăm sóc. Lần này sống lại, bỗng dưng trở thành trân bảo như vậy, khiến nàng có chút không quen.
Nàng đang tính toán xem, bây giờ có nên tông cửa cướp đường chạy về Thiên giới làm việc hay không? Sợ là công văn ở nhà cũng chất cao quá đầu rồi đi.
Nhưng trước khi đào cửa tẩu thoát, nàng cũng nên làm một việc trước cho Nguyệt Hoa, để nàng ấy tránh phải họa sát thân kiếp trước.
Kiếp trước, Tiêu Nguyệt Hoa yêu say đắm một tên ma tộc trẻ tuổi tài cao. Đáng tiếc, tên này có tài, có mạo nhưng không có đức. Hắn thê thiếp thành đàn, trăng hoa thành thói, thành ra dù Tiêu Nguyệt Hoa có ở ngôi chính thất, vẫn bị đám tiểu yêu tiểu nữ đó bắt nạt. Thậm chí là vì chứng kiến tên ma tộc kia bỏ thê sủng thiếp, hắn lợi dụng nàng để có được sự tín nhiệm của ma tôn rồi vứt bỏ nàng, khiến nàng uất hận mà tự vẫn. Mà đến tận lúc Tiêu Nguyệt Hoa chết đi, nàng mới phát hiện ra thê thiếp của tên này tất cả đều là mỹ nam tử. Hắn là đoạn tụ a. Mặc dù sau đó nàng đã giết chết hắn vì Tiêu Nguyệt Hoa rồi, nhưng vẫn nên là đi sớm trước một bước vẫn hơn.
Nghĩ như vậy, Diệp Lạc Hy liền có một quyết định táo bạo.
“Nguyệt Hoa, ta thường tò mò không biết hoa lâu ở ma giới như thế nào, đêm nay định đi, ngươi muốn đi không?” Diệp Lạc Hy bất ngờ đặt câu hỏi.
Tiêu Nguyệt Hoa nghe xong phun cả trà, sau đó trợn mắt hỏi: “Ý của tỷ là như thế nào? Tỷ đã đến những nơi đó sao?”
“Nam nhân có thể đi, sao ta không thể đi? Ở đó vừa có rượu, vừa có mỹ nhân, xinh đẹp lộng lẫy vô cùng. Không lẽ quận chúa người biết nhiều trò chơi như vậy, không lẽ chưa từng hưởng thụ qua, trái phải hai tay, ôm ấp mỹ nhân hay sao?” Diệp Lạc Hy nhướng mày.
Tiêu Nguyệt Hoa đỏ mặt tưởng tượng ra viễn cảnh đó, sau đó lại lắc đầu xua đi suy nghĩ không hay: “Không lẽ ở hoa lâu còn tiếp nữ tử vào làm khách sao?”
“Ta từng đi nhiều nơi trước khi lên làm tiểu tiên quân mà. Có những nơi ở đó toàn là mỹ nam nhân, ăn mặc vô cùng gợi cảm, thể loại nào cũng có. Ngây thơ đáng yêu như tiểu nãi cẩu, hoặc là lạnh lùng cao ngạo, hoặc là ôn nhu hiền hòa, hoặc là bán manh vô đối. Thể loại nào cũng có, thậm chí cơ thể của những mỹ nam đó, cũng có vài tên rất giống ca ca của người.” Câu cuối Diệp Lạc Hy nói nhỏ, sau đó cười đến vô lại.
Tiêu Nguyệt Hoa nghe xong, đỏ mặt, bưng má ngất xỉu. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến người ta phải đỏ mặt tía tai mà ngất tại chỗ.
“Tỷ không phải là người thiên giới sao? Thiên giới nhiều lễ tắc như vậy, không lẽ tỷ không màng sao?” Tiêu Nguyệt Hoa kinh ngạc hỏi.
“Ta xuất thân là phàm nhân mà. Chỉ cần hoặc là ta lịch kiếp, hoặc là ta cải trang một chút, mà cũng có thể là quãng thời gian trước khi ta tu thành tiên cũng có. ” Diệp Lạc Hy cười tà.
Tiêu Nguyệt Hoa đỏ mặt, chần chừ không biết nói thế nào.
“Nhưng mà…. Nhưng mà ta biết đi làm sao? Ta đâu thể ra ngoài như thế được?”
“Chỉ cần là ta muốn, tất nhiên sẽ có cách.” Diệp Lạc Hy cười tà, bộ dáng vừa đê tiện vừa háo sắc khôn tưởng.
“Ta có thể đi sao?” Tiêu Nguyệt Hoa đỏ mặt hỏi nhỏ.
Diệp Lạc Hy lại nói nhỏ vào tai Tiêu Nguyệt Hoa: “Đêm nay quận chúa ăn mặc như thế…. Như thế… sau đó đến cổng sau tường thành đợi ta, ta sẽ đến đón người.”
Vì thế, buổi thưởng trà bàn chuyện thanh cao như thường lệ, chỉ vì một câu hỏi của Diệp Lạc Hy lại trở thành kế hoạch đào tẩu đi ngắm trai của hai mỗ trạch nữ nào đó nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT