Thiếu niên Cốt Tử kia, khác với cảm giác áp lực đáng sợ ban nãy, cùng hoàn toàn khác với bộ dáng vô hại lúc ở Chung Gia Các. Người này bây giờ lại tỏa ra khí chất vô cùng giống với một bậc quân vương cao ngạo, đầy khí phách. Rốt cuộc, khả năng che giấu khí lực của người này tốt đến mức nào cơ chứ? Đối với người đeo mặt nạ hoàng kim mà nói, cho dù hiện tại hắn có đối diện với đương kim thánh thượng, cũng không bằng một phần cảm thấy áp lực như đối diện với người này.
Chắc chắn cảnh giới của người này đã là một linh thần, hoặc còn cao hơn cả linh thần nữa. Tổ tiên của hắn lúc đó cũng đã gần đạt đến cảnh giới linh thần, nhưng để bản thân có thể phát ra một làn sóng gây chấn động đến tứ phương như vậy, đúng là cảnh giới linh thần khiến người ta mở mang tầm mắt quá chừng.
Nhưng người này vừa nhắc đến ai? Đông Phương Cảnh Ngôn? Chung Tử Phàm? Hậu duệ? Chính là đang nhắc đến tổ tiên của hắn cùng… hắn khẽ đưa mắt qua liếc người cao lớn đứng đằng sau lưng mình, đôi mắt màu xám tro khẽ đanh lại, dường như là dò xét người kia. Người kia biết mình bị trừng rồi, cũng chỉ có thể lắc đầu. Trong ghi chép của gia phả nhà hắn, ngoài cụ tổ ra thì không có ai với tới cảnh giới này, càng huống hồ gì có người đã đạt qua cảnh giới đó mà vẫn còn sống.
Tuy nhiên, hai người họ liền biết đến một người, có khả năng cao nhất. Nhưng vị đại nhân vật như người đó vốn đã biến mất cách đây gần cả ngàn năm rồi, liệu có khả năng xuất hiện lại hay không? Xác xuất vô cùng thấp. Nhưng có một vài thứ có thể dùng để xác định được. Bên cạnh vị đó sẽ có một Tam Nhãn Lang tộc và một Hắc Long, đồng thời đi cùng hắn chính là thanh Nhật Luân kiếm – thanh kiếm mang ánh sáng và sức nóng của ánh dương, một kiếm của người nọ nghe đồn có thể cắt đôi cả một đại dương rộng lớn.
“Ngươi… Ngươi lại ăn nói hàm hồ!! Đông Phương Cảnh Ngôn và Chung Tử Phàm đều là những vị cường giả đời đầu đã cùng Dạ Xoa Đại Thánh thành lập ra Đông quốc cùng Quang Minh thành này. Họ là anh hùng của đất nước chúng ta. Ngươi lấy tư cách gì để gọi họ như vậy?” Một trong những tên mặc áo choàng đen dường như không hiểu chuyện, vẫn còn vô cùng cứng rắn lắm. Nhưng khắc trước vẫn còn cứng rắn, khắc sau đã bị cái trừng mắt của Cốt Tử dọa cho tái xanh cả người. Đây chính là kẻ vừa mới ra tay vô cùng tàn ác đó a.
Người đeo mặt nạ cung kính ôm quyền, hướng nàng hạ lễ: “Tiền bối. Không biết tiền bối thực ra là ai, đối với tổ tiên của ta có quan hệ thế nào? Lần này người đến đây phải chăng là có việc gì quan trọng?”
Nàng nhìn người đeo mặt nạ bằng sứ, đôi mắt màu lưu ly sâu thẳm kia nhìn chằm chằm vào người đeo mặt nạ, một cái nhìn thẳng và sâu, khiến người ta không có cơ hội trốn tránh, buộc phải cùng người này mắt đối mắt. Người này khẽ bật ra tiếng cười nhẹ nhàng, hắn nói, bằng một tông giọng trầm của thiếu niên: “Chà, thiếu niên đeo mặt nạ hoàng kim, ta nói khí thế của ngươi cũng rất giống cụ tổ Đông Phương Cảnh Ngôn của ngươi đấy. Hắn cũng là một trang tuấn kiệt vô cùng ưu tú đi a.”
“Làm sao ngươi biết được ta là con cháu của Đông Phương Cảnh Ngôn?”
“Ngươi không chỉ là con cháu của Đông Phương Cảnh Ngôn mà còn là người chia sẻ sự kế thừa đặc trưng của Đông Phương Cảnh Ngôn nữa, phải vậy không?” Nàng mỉm cười.
Bốn hậu bối kia cũng bắt đầu cảm thấy rởn tóc gáy rồi. Người này không chỉ thực lực mạnh hơn bọn họ gấp bội, một cái búng tay cũng đủ thổi bay cả tòa thành này. Hơn nữa, nếu người đã tu luyện đến cảnh giới này, đương nhiên thực lực sẽ không nhỏ, thế lực đằng sau không nhỏ, mà tuổi đời chắc chắn càng không nhỏ. Điều đó khiến người ta thấy sợ hãi.
Bởi vì phàm là những kẻ tu luyện, chỉ có hai huyền thoại được ghi nhận là phi thăng thành thần sớm nhất trong lịch sử. Một chính là Ưng Đạt Dạ Xoa, hai trăm mười hai tuổi đã đạt đến cảnh giới linh tôn. Nhưng sau đó hắn bặt vô âm tín suốt một thời gian dài, có tin đồn rằng hắn đã tạ thế vì phi thăng thất bại.
Người còn lại cũng phải mất tới bảy trăm năm tuổi đời mới có thể phi thăng thành thần, lại mất thêm ba trăm năm nữa đã trở thành thượng thần. Đó chính là truyền thuyết về vị thần quân tu luyện thần tốc nhất trên Thiên Giới, gọi là Lạc Hy thượng thần – người đã được cho là đã chết trong trận đại chiến chống lại Tà Thần kinh khủng vào ba trăm năm trước.
Mà vừa hay, thiếu niên trước mặt lại có bộ dáng giống như một thiếu niên. Nếu như người trước mặt bọn họ đây thật sự tuổi đời chưa vượt quá năm trăm tuổi mà thực lực đã đáng sợ đến bực này, thì có lẽ đây lại là một huyền thoại sống thứ ba chăng?
Sở dĩ nói là năm trăm tuổi, là bởi vì sau khi một người đột phá lên cảnh giới linh đế, họ sẽ được “hoàn cốt thai” một lần, trở về bộ dáng thời niên thiếu. Sau cảnh giới linh đế, mỗi lần đột phá cảnh giới, họ sẽ phải trải qua “hoàn cốt thai” một lần, hồi lại khí sức xuân sắc của bản thân. Cho đến khi trải qua quá trình độ kiếp lên cảnh giới linh thần, họ sẽ sở hữu được một cơ thể như thời họ ở độ tuổi xuân sắc nhất, đồng thời cơ thể trở thành bán bất tử, sống cuộc đời dài hàng vạn năm ở Thiên giới.
Cho nên, bốn hậu bối này vô cùng kính sợ người trước mắt mình. Bởi vì biết đâu, đây là một vị thần, thay vì là một vị cường giả.
“Chẹp, biểu lão đầu.” Đột nhiên, từ bên cạnh thiếu niên này xuất hiện một vùng không gian. Từ trong không gian đó bước ra một tiểu hài tử bốn tuổi, bộ dạng so với hài tử mười tuổi kia giống đến chín, mười phần. Nếu như nói hai người họ là huynh đệ ruột thịt cũng rất đáng để tin. Hài tử này vừa bước ra liền mang theo bộ dạng ngái ngủ.
“Hửm? A Viên? Sao thế? Ăn cho no rồi lại buồn ngủ à?” Nàng nhìn hài tử bốn tuổi này leo từ dưới đất lên người nàng, chiễm chệ ngồi trên đùi nàng. Hài tử bốn tuổi ngáp dài một cái rồi dang tay ôm chặt lấy bụng Diệp Lạc Hy, hai chân vòng qua bám chặt lấy nàng, làu bàu nói: “Không có ngươi ru ta ngủ, ngủ không ngon.”
Diệp Lạc Hy cũng đến chịu hài tử này. Đang đến thời khắc quan trọng, nó lại xông ra làm nàng mất đi mấy phần uy phong. Nhưng thấy đứa trẻ bốn tuổi này làm nũng, mặt cứ hết cạ lại cọ lên eo nàng, làu bày lẩm bẩm: “Ta muốn nương… muốn nương…. Nương…. Nương ơi….”
Nàng cười gượng gạo hai tiếng, cũng chỉ đành cởi ra cái áo choàng bên ngoài, choàng lên cho đứa trẻ này, rồi lại nhìn bốn vãn bối mắt tròn mắt dẹt hết nhìn nàng rồi lại nhìn tiểu hầu tử bốn tuổi đang thiếu hơi mẹ, ôm nàng ngủ này mà kinh ngạc, chỉ đành ho khan hai tiếng rồi nói chữa: “Biểu đệ của ta. Vừa lọt lòng thì mẹ nó liền ném nó đến chỗ ta, nhờ ta chăm sóc. Di nương của ta chính là đang không khỏe, người phải đi tịnh dưỡng một thời gian, nhờ ta chăm sóc biểu đệ này từ bé đến lớn. Xin lỗi đã làm phiền các ngươi nhé.”
Vốn dĩ, người thần tiên thường là người thanh cao và liêm khiết. Phong thái tiên gia thế này, không phải là người có cảnh giới thấp hơn chưa từng lĩnh ngộ qua. Nhưng người trước mắt đã là một vị thần, lại có thể thoải mái bày ra biểu hiện ôn hòa như nương thân, cử chỉ bình dị mà ấm áp. Một tay hắn đỡ lấy lưng đệ đệ, tay còn lại nhẹ nhàng dỗ dành hài tử ngủ ngoan, tạo nên một bức tranh bình dị mà ấm áp đến lạ thường.
Bốn vị vãn bối đều một phen tròn mắt. Thần tiên a, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là những kẻ từ bình phàm tu luyện lên mà thành. Cho dù có cường đại cỡ nào, thì trong thâm tâm họ, tình thân vẫn là thứ quan trọng thiết yếu nhất.
Bất giác, sự cảnh giác trong lòng bốn vị vãn bối giảm xuống một cách không phanh, đối với vị cường giả trước mắt liền có thiện cảm rất tốt. Cuộc nói chuyện vì vậy mà từ đang căng thẳng lại trở nên dễ thở hơn bao giờ hết. Tất cả là nhờ hài tử bốn tuổi đang ôm lấy biểu ca ngủ ngon lành mà chẳng có gì nguy hiểm kia.
“Xin lỗi các ngươi nhé. Biểu đệ của ta được ta nuông chiều quá thành ra khá tự do tự tại. Đứa nhỏ chưa lớn này mỗi tối không được ta hoặc người của ta dỗ dành, hắn sẽ không chịu đi ngủ. Trời bây giờ cũng không còn sớm, để hài tử ngủ ở đây chắc hẳn cũng sẽ không làm phiền chúng ta nói chuyện, đúng không?” Người này vừa dỗ tiểu hài tử ngủ xong, liền hạ một tầng mỏng kết giới cách âm.
Người đeo mặt nạ hoàng kim cùng thuộc hạ của hắn liền lắc đầu, đại ý biểu đạt đều chính là không phiền.
“Tiền bối, người biết gì về tổ tiên của ta, tại sao lại có thể mạnh miệng khẳng định ta chính là người kế thừa hắn?” Người đeo mặt nạ hoàng kim cùng người cao lớn đều ôm quyền hỏi nàng.
“Đông Phương Cảnh Ngôn, hắn sinh ra không phải nhân loại thuần chủng mà hắn mang một nửa dòng máu của tinh linh hắc ám và một nửa dòng máu của con người. Từ đó, hậu duệ của hắn đều có một khả năng đặc biệt được truyền từ đời này sang đời khác mà chỉ có kẻ kế thừa chính thống dòng máu của hắn mới có được. Đó chính là đôi mắt xám giống của tinh linh và khả năng ẩn thân mà thần không biết, quỷ không hay mà không phải nhờ đến Hắc Ám căn linh, phải vậy không?”
Chỉ thấy người đeo mặt nạ kia cứng người. Không cứng người mới lạ. Người đeo mặt nạ sứ này không chỉ lý giải được lý do tại sao hắn có mặt ở đây mà không bị Đới Thiên Vân phát hiện ra, mà còn nói chính xác về nguồn gốc năng lực của hắn. Đây là bí mật lưu truyền các đời hậu thế của hoàng tộc Đông quốc, chỉ có những người sinh ra kế thừa dòng máu mới được nói cho biết bí mật này.
“Còn Chung Tử Phàm, hắn trời sinh chính là một cái độc nhất vô nhị thiên hạ độc căn. Lại được phú thêm là một cái thiên tài kiếm sư. Độc căn này của hắn không chỉ cường hóa lượng độc của mình mà còn có thể vô tư hấp thụ chín loại độc tố khác nhau. Con cháu đời sau của hắn đều chính là kế thừa độc căn lợi hại này. Tuy nhiên, để kế thừa khả năng hấp thụ đến chín loại độc tố khác nhau thì cũng chỉ có một người trong mỗi thế hệ thôi, phải vậy không?” Người đeu mặt nạ sứ mỉm cười.
Hai kẻ, một kẻ cao lớn, một người đeo mặt nạ hoàng kim đều phải trợn mắt kinh ngạc. Chung gia chính là một gia tộc vô cùng lợi hại về độc căn. Nhưng đó lại là bí mật được lưu truyền các đời của Chung gia. Có điều, không hiểu sao về sau, số lượng người trong tộc có thể có được độc căn càng ngày càng ít. Đến đời Chung gia trong khoảng bốn trăm năm đổ lại đây thì chỉ còn lại một người ở mỗi thế hệ được sinh ra và sở hữu khả năng này của Chung gia tổ tiên, người đó cũng sẽ là Chung gia trưởng tộc đời tiếp theo. Có điều, người sở hữu chúng lại đang dần trở nên yểu mệnh. Điển hình chính là Chung gia trưởng tộc tiền nhiệm. Hắn vừa giữ được cương vị trưởng tộc không bao lâu thì bị độc trong người mình đại bạo mà chết. Cho nên, trưởng lão Chung gia hiện tại chính là đệ đệ của hắn, gọi là Chung Sinh.
Đột nhiên, người đeo mặt nạ hoàng kim cùng người cao lớn đằng sau đột ngột ôm quyền cúi đầu: “Hậu bối có mắt mà không trông thấy thái sơn. Mong tiền bối rộng lượng, đừng chấp trẻ con chúng ta chưa hiểu chuyện.”
Nghe chủ nhân cùng cấp trên của mình nói vậy, hai người đằng sau nhìn nhau, sau đó lại nhìn đến người đeo mặt nạ hoàng kim cùng người cao lớn, vạn lần như muốn hỏi, có thể tin tưởng người này được không? Kẻ này là ai? Lợi hại như vậy là địch hay là thù?
Người đeo mặt nạ hoàng kim không hề do dự, hỏi: “Tiền bối, thực ra người là ai? Danh xưng họ tên thế nào? Nguyên lai là người từ đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT