Chỉ là, vừa ra tới cổng Chung gia các, Diệp Lạc Hy lại bị một đám người lạ mặt vây quanh. Đám người này mặc y phục hình như không phải là y phục của người Đông quốc. Cho nên, có thể thấy, vị công chúa kia rất thù dai, ha. Nàng nhìn tiểu hầu tử A Viên đã bắt đầu buồn ngủ, liền thở dài. Mở ra cánh cửa không gian của mình, đem tiểu tử này ném tạm vào trong đó, tránh cho việc đã đánh nhau lại còn vướng thêm một nhóc phiền toái đang ngủ, phiền phức muốn chết.

Người từ trên xe ngựa bước xuống, đúng là vị công chúa ban nãy. Nhưng đi theo sau nàng ta còn có một người. Người này cũng vừa bước vào cảnh giới linh tôn. Có điều, càng nhìn cứ càng cảm thấy sai sai thế nào ấy? Căn cơ hổng lỗ chỗ thế này, nếu mà phi thăng thì không biết có chịu được một đòn của Lôi Kiếp đánh vào không nữa.

“Ngươi chính là người đã giành mất đồ của chất nữ nhà ta sao?” Tên này tỏa ra khí tức bức người, đồng thời cũng vô cùng khiến người ta cảm thấy ngộp thở. Nhưng ngộp thở với ai, chứ không phải với nàng. Tiểu tử này làm nàng nhớ đến lần đầu tiên nàng thu nhận Nhạc Tử Liêm. Tiểu tử ấy cũng từng kiêu ngạo đến thế a.

“Chẹp, lão đầu. Ta đâu có giành mất đồ của khuê nữ nhà ngài? Chúng ta là cạnh tranh công bằng, ai ra cao giá hơn thì người đó được đồ. Hà cớ gì ngài lại tức giận a?” Nàng nhún vai, tỏ vẻ như chuyện chẳng phải là của mình.

Nàng ta tức giận, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo đến khó coi, chỉ tay thẳng mặt nàng mà quát rằng: “Ngươi còn bảo là không phải sao? Rõ ràng hai viên Tẩy Tủy Đan đó không đến bốn mươi ngàn vạn hoàng kim, vậy mà ngươi lại ép ta mua đến cái giá như vậy. Có quá đáng hay không?”

Diệp Lạc Hy nhìn tiểu cô nương này, nói: “Ơ? Là người tự nguyện mua cơ mà? Ta cũng đâu có ép người mua? Nếu như ngươi chịu dừng lại khi ta ra cái giá ba mươi ngàn vạn lẻ một hoàng kim thì bây giờ hai viên Tẩy Tủy Đan đó là của ta mà. Đó là do ngươi không chịu dừng lại đó chứ.”

“Ngươi!” Nàng ta tức giận, nhưng lại không thể làm được gì, bởi vì lời của vị công tử này nói quá hợp lý. Cho nên, nàng ta liền quay sang nam tử bên cạnh mà nói: “Cố gia gia, người xem, hắn ta bắt nạt con. Hức!”

Nàng cũng đến chịu với nàng ta, liền xua xua tay: “Bà cô ơi, ta còn chưa làm gì quá đáng cơ mà. Sao bà cô lại đổ rằng ta bắt nạt ngươi chứ? Ta còn chưa kịp ta tay nha.”

Chỉ có vị linh tôn kia nhíu mày nhìn vị thiếu niên nọ. Người này từ đầu chí cuối đều đeo mặt nạ, tuổi tác không rõ, nhưng theo lời của thuộc hạ lão điều tra được, thì người này chính là đã đem Tẩy Tủy Đan lục phẩm đến bán tại Chung Gia Các Dược Đài không sai. Ông ta liền bước đến trước mặt thiếu niên, nói: “Nói đi, đan dược lục phẩm đó, là do ai đã luyện ra?”

Nàng chỉ khẽ nghiêng đầu, nói: “Ngài hỏi đan dược nào? Nếu là Tẩy Tủy Đan mà ta đã bán cho vị cô nương đây thì đúng là tại hạ luyện ra a.”

Bộ dáng vô cùng vô cùng thiếu đánh, lời nói và sự thật mất lòng lại khiến người ta tức chết.

“Ngươi…. Ngươi là ngươi đã luyện ra viên Tẩy Tủy Đan đó?” Công chúa ngây người, trợn cả mắt, há cả miệng ra nhìn công tử đeo mặt nạ bằng sứ, tựa hồ như không thể nào tin được. Tẩy Tủy Đan bậc lục phẩm, chỉ có những người có cảnh giới cao mới luyện ra, hơn nữa thứ này còn được xem là thành tựu cả đời. Vậy mà tên này lại đem đi bán, hơn nữa còn tự mình nâng lên một cái giá cao ngất trời. Đây chính là gian thương trong những gian thương bậc nhất đó! Hắn ta lừa nàng mua đến một cái giá bốn mươi ngàn vạn hoàng kim. Hố nặng rồi!

“Luyện được tẩy tủy đan bậc lục phẩm, đời ta chỉ thấy qua hai người. Một là huynh trưởng ta, hai chính là sư phụ của ta. Nhưng hai người họ tuổi đã cao mới có thể luyện thành một viên, một viên đan dược cấp lục phẩm cũng được xem như thành tựu cả một đời người. Nhưng còn ngươi? Ngươi thoạt nhìn còn rất trẻ, vậy mà lại có thể luyện hóa ra loại đan dược thế này. Hơn nữa, độ tinh khiết của viên Tẩy Tủy Đan này so ra còn tinh khiết hơn cả thành tựu của sư phụ ta. Nói đi, ngươi là ai? Tại sao lại che giấu thực lực?” Ánh mắt của người trưởng thành nói chuyện đương nhiên khác hẳn. Trông ông ta có vẻ đã có vài phần kính nể người thiếu niên trước mặt đây.

Diệp Lạc Hy nghe vậy, cũng thầm tấm tắc gật đầu. Nàng ta gọi người đàn ông này là Cố gia gia, vậy vị chi tuổi đời của ông ta ít nhất cũng đã phải năm, sáu trăm tuổi rồi. Quả nhiên là người sống lâu, nói chuyện cũng điềm đạm hơn nhiều.

“Ta không tên chỉ có họ. Người đời gọi ta là Cốt Tử. Không biết các hạ tìm ta nói chuyện này là có vấn đề gì a?” Nàng khẽ nghiêng đầu, tỏ ra vẻ vô tội nhất có thể.

Vị công chúa đứng bên cạnh cố gia gia mình thì sắp bị thần tình này của thiếu niên trước mắt làm cho tức chết, chỉ có cố gia gia nhà mình lại luôn tỏ ra điềm đạm và nói chuyện cũng khá từ tốn đối với người trước mặt đây.

“Vậy Cốt tiên sinh, ta muốn hỏi tiên sinh rằng, viên đan dược này được luyện ra bằng cách nào?”

Diệp Lạc Hy chỉ cảm thấy mấy người này ngang ngược có thừa rồi. Nàng mới nói: “Vị lão gia này, ta đã cố gắng lịch sự và đáp lễ các vị nhất có thể rồi. Ngài không chỉ chặn đường ta, bắt ta khai tên họ mà còn chẳng biết đối phương là ai. Trời cũng đã khuya, bên cạnh ta còn có trẻ nhỏ, vậy mà ngài bắt ta khai ra cách ta luyện dược thế nào, trong khi ta phải đứng trong sương lạnh? Ta là lần đầu đến Đông quốc, vậy mà lại gặp phải những người như thế này. Thật đáng thất vọng.”

Thấy thiếu niên trước mặt bất kính với lão nhân gia này, những người xung quanh đều tỏ vẻ tức giận. Một tên quát rằng: “Tiểu tử vô tri! Ngươi có biết người hiện đang ở trước mặt ngươi có thân phận thế nào không? Gặp được vị này chính là phước phần tám đời của ngươi, vậy mà ngươi còn bất kính, đòi hỏi ngài phải đối đáp ngươi sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai?!”

Diệp Lạc Hy còn chưa kịp cảm thán thì đã nghe vị lão gia đây quát rằng: “Các ngươi im miệng cho ta! Không được vô lễ với Cốt tiên sinh tiểu đệ.”

Khóe miệng nàng giật hai cái. Cái gì mà tiểu đệ? Nếu nàng mà nhanh thì con nàng chắc cũng phải sinh ra được lão rồi đấy, lão oa đầu ạ.

Rồi ông ấy ôm quyền nói: “Thật thất lễ quá. Tiểu huynh đệ, tại hạ họ Đới, gọi là Thiên Vân, hiệu là Trọng Thư. Cốt tiên sinh tiểu đệ, không biết ngươi có thể bớt chút thời gian, đến chỗ ta trò chuyện một lát?”

Nàng biết, đám người này muốn làm gì cũng không có khả năng hại được nàng hay A Viên, cho nên cũng chỉ đành gật đầu đi theo người ta. Đới Vân Thiên mời Cốt Tử lên xe ngựa, điệu bộ cũng khá cung kính với người ta, làm cho Đới Quân Ninh tức muốn chết. Hắn ta không chỉ lừa nàng nhảy hố, mất một khoản tiền lớn, bị cố gia gia trách phạt một hồi thì cũng thôi đi. Bây giờ đến cả cố gia gia cũng đối hắn có vài phần kính nể, càng làm cho nàng thêm tức chết.

“Công chúa, có gì dặn dò ta?” Một bóng đen xuất hiện đằng sau nàng, quỳ xuống hành lễ, chờ lệnh.

“Lát nữa giải quyết hắn cho ta.” Nàng chỉ lạnh lùng buông một câu nói như vậy, bóng đen kia chỉ gật đầu “vâng” một tiếng rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

Đương nhiên, Diệp Lạc Hy đã nhìn thấy chuyện đó. Dưới lớp mặt nạ, nụ cười trên gương mặt nàng ẩn hiện, mang theo chút nhã ý. Chẹp, nha đầu này, cũng đáng yêu quá chừng đi ha. Bản tính như vậy, có khi sau này sẽ làm mưa làm gió ở Đông quốc mất.

Lúc Diệp Lạc Hy lên xe ngựa rồi, từ trong bóng tối, người đeo mặt nạ hoàng kim mới xuất hiện ở một góc khuất. Hắn nhìn theo chiếc xe ngựa, đầu mày nhíu chặt.

“Chủ nhân, bây giờ làm sao?”

“Đuổi theo, dù cho thế nào cũng phải giành lại được người này trong tay. Luyện dược sư đỉnh cao thế này, trong thiên hạ chẳng thể tìm được người thứ hai đâu.”

“Vâng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play