Đế Quân đến chỗ Lạc Hy thượng thần, bị Nguyên Thủy Thiên Tôn bắt gặp, còn bị người đánh cho trọng thương, ném đến Đông Cung. Tin tức khiến người ta còn chấn động hơn chính là, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã nói rằng: Lạc Hy sẽ nhận sự bảo hộ của ta.

Có rất nhiều tin đồn lan truyền khắp nơi về chuyện này, thậm chí còn nói rằng Lạc Hy thượng thần muốn trèo cao, cho nên đã mê hoặc, quyến rũ Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Đương nhiên, tin tức này đã truyền đến tai Dao Quang Nữ Đế. Và cũng đương nhiên là, nàng ấy từ tận Thanh Khâu tìm đến cái nơi xa nhất Cửu Trùng Thiên chính là Diệp phủ tướng quân.

“Diệp Lạc Hy! Ngươi lăn ra đây! Chúng ta đại chiến với nhau ba trăm hiệp! Ta quyết không để ngươi làm càng đâu!” Dao Quang hùng hổ bước đến trước Diệp phủ, gọi lớn.

Diệp Lạc Hy còn đang ở thao trường, chẳng biết ất giáp gì, chỉ thấy Bạch Hiểu Hiểu hớt hải chạy từ Diệp phủ đến thao trường tìm sư phụ, cốt là muốn cầu xin người về cứu các huynh tỷ khác.

“Cái gì?” Nàng còn tưởng là có ai muốn đến Diệp phủ gây sự, liền bỏ ngang quân tình ở đó mà chạy ngay về nhà. Là kẻ nào to gan vậy, còn không biết sống chết mà đến tận Diệp phủ gây sự, chán sống rồi hay sao?

Nhưng mà, vừa chạy đến nơi, nhìn đến người trước mặt thì chính Diệp Lạc Hy là người hốt hoảng. Nàng vội vàng xuất ra Nhật Luân Kiếm, đỡ ngay nhát kiếm mà Dao Quang đánh tới, xém chút nữa là nàng ta chém chết Lam Hạo luôn rồi.

“Nãi nãi, xin người bình tĩnh, có gì từ từ nói. Người đừng giận.” Nàng hô lớn.

“Nãi nãi, ngươi coi ta là cái gì? Nhìn ngươi cũng đến vài chục vạn tuổi rồi, vậy mà còn lớn miệng gọi ta là nãi nãi, có phải chán sống rồi hay không? Vậy mà còn dám quyến rũ Ngọc Thanh Nguyên của ta.” Dao Quang càng giận hơn.

Diệp Lạc Hy vừa nghe, liền muốn ngất luôn tại chỗ luôn. Chuyện nực cười này mà truyền ra ngoài, thanh danh của Dao Quang và nàng chắc mất hết quá!

"Bà già thối!” Lam Hạo còn chẳng sợ chết, liền gào lên: “Sư phụ ta chẳng qua cũng chỉ mới một ngàn lẻ sáu tuổi, lấy đâu ra vài trăm ngàn tuổi như bà nói chứ?!”

“Một ngàn lẻ sáu tuổi? Vậy mà còn không biết mặt mũi, lại đi quyến rũ Thanh Nguyên của ta?” Dao Quang càng cả giận.

Diệp Lạc Hy cũng nhịn hết nổi rồi, cả người phóng xuất ra không gian căn linh, khiến mọi thứ xung quanh ngưng đọng lại, giam cầm trong khoảng không không gian căn linh của nàng.

Nàng tặc lưỡi, sau đó quay sang đám đồ đệ của nàng, mắng: “Các ngươi giỏi quá ha! Lông cánh mọc đủ rồi ha! Ta đã dặn bao nhiêu lần rồi? Gặp đối thủ mạnh tuyệt đối ba không cho ta. Không hiếu thắng, không cậy đông, không được làm càng. Nhất định phải kéo dài thời gian đợi ta về giải quyết. Đây là Cửu Trùng Thiên, nơi đâu có quy tắc của nơi đó, tại sao các ngươi chẳng đứa nào nghe ta nói hết thế hả? Có còn xem ta là sư phụ hay không?”

Sư phụ giận lên rồi. Là cả đám quá lỗ mãng rồi đi. Mười một đồ nhi của nàng khóc ròng, đồng thanh như một mà rằng: “Sư phụ bớt giận, chúng con sai rồi. Chúng con xin nhận tội.”

Nàng nghe như vậy, không khoan nhượng mà nói luôn: “Chép phạt mỗi đứa một trăm lần gia quy tập, năm mươi lần đạo hạnh gia trường. Chép không xong thì đừng ăn cơm. Tháng tới, mỗi ngày luyện tập đều đứng tấn thêm mỗi đứa hai canh giờ cho ta.”

Khủng khiếp quá đi thôi. Nhưng mà, người kia đã đạt tới cảnh giới Huyễn Vương thật, thì Diệp Lạc Hy phạt bọn họ là phải.

Dao Quang nữ đế vẫn còn nhíu mày, chưa hả giận lắm thì phải.

Diệp Lạc Hy quay sang đám linh thú ký khế ước với nàng, mắng tiếp: “Còn các ngươi nữa! Không cản chúng đã đành, lại còn hùa theo cùng đánh. Các ngươi có biết vị này đã đạt đến cảnh giới Huyễn Vương rồi hay không? Cho dù các ngươi là linh tôn và linh thần, cũng chẳng là cái gì trong mắt nàng, còn cố ý gây ra tình huống này? Muốn là đánh bay cả phủ của ta đáy phỏng?”

“Chủ nhân đừng giận, xin chủ nhân trách phạt.” Cũng đồng thanh như một vậy.

“Được! Phạt! Phải phạt! Phạt các ngươi cấm tiền tiêu vặt từ giờ tới cuối năm. Tháng tới mỗi người luân phiên trở về Quang Minh đỉnh, thu về đây một vạn lượng bằng chính thực lực của các ngươi. Đừng có dùng danh nghĩ của Quang Minh đỉnh kiếm tiền.” Nàng trừng mắt.

“Xin lĩnh phạt.” Cả đám cũng chỉ có thể khóc ròng theo.

Đoạn, Diệp Lạc Hy quay sang quỳ xuống trước mặt Dao Quang mà ôm quyền, hướng nàng mà nói rằng: “Chất nữ quản giáo đệ tử cùng người dưới không nghiêm, đã trách phạt rồi. Xin nãi nãi lượng thứ mà tha cho đám nhóc con này còn nhỏ chưa hiểu chuyện.”

“Nãi…” Dao Quang khóe miệng giật giật, nhìn Diệp Lạc Hy chung thủy quỳ dưới đất, một lòng cung kính không có phần nào dám đắc tội.

“Nãi nãi?!” Đám nhóc đằng sau nàng, cùng các linh thú của nàng phải há miệng, trợn mắt, không dám tin vào những gì mình vừa được nghe. Diệp Lạc Hy gọi nữ nhân này là cái gì? Nãi nãi?

“Dao Quang dừng tay! Đó là chất nữ của ta đấy!” Đằng sau, Ngọc Thanh Nguyên cũng vừa vặn xuất hiện để ngăn Dao Quang đánh chết Diệp Lạc Hy, cũng phải đứng hình trước cảnh tượng trước mắt. Không gian hệ này, còn không phải kẻ phóng xuất ra nó đã đạt qua ngưỡng Huyễn Vương từ lâu rồi hay sao?



Đại sảnh tĩnh lặng như tờ, rốt cuộc cũng chỉ có ba người nói chuyện với nhau. Một là Dao Quang, hai là Ngọc Thanh Nguyên và ba chính là Diệp Lạc Hy. Mà tình cảnh còn trớ trêu hơn nữa chính là Diệp Lạc Hy cùng Ngọc Thanh Nguyên đang phải quỳ dưới đất, trước uy áp đáng sợ của vị chủ mẫu/ nãi nãi tương lai kia.

“Ngọc Thanh Nguyên, ngài có thể cho ta một lời giải thích thỏa đáng được hay không? Rõ ràng ngài nói với ta là chưa từng thành thân, vậy tại nàng ta lại gọi ta là nãi nãi, gọi ngươi là gia gia?”

“Không phải ta đã nói với nàng rồi hay sao? Ta có một nghĩa nữ đã không còn trên đời này từ lâu, đứa trẻ này chính là cốt nhục duy nhất của nàng, chính là chất nữ của ta, còn không phải hay sao?” Ngọc Thanh Nguyên nhìn Diệp Lạc Hy, cầu cứu.

Khóe miệng Diệp Lạc Hy giật liên hồi. Mới hôm trước còn ai đang bảo nàng suy nghĩ lại khi cho rằng Tứ Đại Hung Thú, tên nào cũng quá mười vạn tuổi, lại đi quấn lấy một tiểu nha đầu tuổi đời mới hơn một ngàn như nàng, nay lại đi đổ đốn với một nữ đế thua ngài tới hai mươi lăm vạn tuổi đây hả? Ta khinh ngài quá, lão nhân gia của ta ơi.

Biết Diệp Lạc Hy đang xem thường mình, nhưng với ông nó chẳng là gì cả. Chỉ cần lão bà hết giận thì liêm sỉ là gì, ông chẳng cần.

“Còn dám đưa mắt hội ý với nhau sao?” Dao Quang đập bàn một cái rầm, cả giận.

“Ách! Nãi nãi, rốt cuộc là vì sao người tức giận? Cửu Trùng Thiên này là một cái nôi thị phi, người chắc hẳn cũng biết rõ rồi cơ mà? Người xem, con chỉ mới là một tiểu nha đầu hơn một vạn tuổi trong mắt người, làm sao con có thể thích một lão già đáng tuổi gia gia con như vậy?” Nàng liếc mắt nhìn gia gia mình, nhìn cái bộ dáng đội lão bà qua đầu này của ông, cảm thấy sao nó giống giống ai đó ấy nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play