Nhận thấy uy áp đầy sát khí của Diệp Lạc Hy, đã khiến cho trận đấu ở bên trên cũng đã bớt được phần nào. Diệp Lạc Hy ngự Nhật Luân Kiếm bay lên phía bọn họ, nhìn thấy đám người này nhìn nàng, tức giận có, oan ức có, buồn có, dỗi có. Nói chung là hỗn tạp đến mức nàng chỉ cảm thấy thế trận này vô cùng khó nói.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Nữ Oa nhíu mày hỏi nàng, đồng thời chỉ mặt bốn tên hung thú nào đó đang lườm nguýt bọn họ muốn lác cả mắt.

“Bọn hắn là phu quân của ta.” Nàng điềm nhiên.

“Muội!” Nữ Oa tức giận bay về phía nàng, nắm lấy hai bả vai nàng mà hỏi rằng: “Muội! Muội nghĩ gì thế hả? Bọn chúng là Tứ Đại Hung Thú đấy! Chúng độc ác, tham lam, bá đạo thế nào đâu phải muội không biết? Tại sao lại cùng chúng dây dưa, còn nói cái gì mà phu quân chứ?! Muội muốn bao nhiêu nam nhân trong thiên hạ, ta đều có thể đem về cho muội. Tại sao muội lại cùng đám ô hợp này nhận thân?”

Tam Thanh ở đằng sau cũng cảm thấy, Nữ Oa chắc là vẫn còn hận năm đó Hỗn Độn dẫn đầu vạn yêu đánh vào Thiên giới, gây ra một trận đại thế hỗn loạn, thiếu chút nữa là Ngọc Tỷ phải tế hồn để mở Đông Hoàng Chuông để phong ấn chúng. Nhưng đó là chuyện còn chưa xảy ra, bọn chúng đối với Diệp Lạc Hy là thật lòng, không chút giả dối. Nếu không, sao chúng có thể đủ lớn gan để đem mạng mình, tất cả đặt vào tay Diệp Lạc Hy, để nàng tùy ý sai khiến? Bọn ông đánh với chúng, thật thì chẳng qua chỉ muốn xem xem, bốn tên này mạnh đến thế nào mà thôi.

“Ô hợp sao? Độc ác sao? Tham lam sao? Ba đạo sao?” Diệp Lạc Hy nhìn Nữ Oa, đau lòng: “Hóa ra, trong lòng tỷ, bọn hắn tệ thế sao?”

Nữ Oa nhận ra mình đã quá kích, khiến Diệp Lạc Hy đau lòng như vậy. Lúc nãy các vị trưởng bối có nói qua cho nàng hay, rằng Diệp Lạc Hy yêu Tứ Đại Hung Thú bây giờ là chân thật. Nhưng Nữ Oa không tin. Đào Ngột là kẻ có khả năng thao túng tâm trí kẻ khác, đồng thời ai cũng biết ảo ảnh mà hắn tạo ra vô cùng mạnh mẽ. Nữ Oa còn đang sợ là Diệp Lạc Hy bị ép đến bước đường này, cho nên mới cả giận đến như vậy. Tuy nhiên, giận thì giận thật, nhưng nàng luôn biết, Diệp Lạc Hy không dễ bị thao túng như vậy được. Nếu nha đầu này để người ta dễ bị thao túng như vậy, chẳng bằng bảo nàng bị đoạt xá còn dễ tin tưởng hơn.

Diệp Lạc Hy nhìn Nữ Oa, cười khổ, hỏi rằng: “Tỷ nói, tỷ sẽ luôn đứng về phía ta cơ mà? Tỷ sẽ luôn tôn trọng tất cả các quyết định của ta kia mà? Tỷ đừng nuốt lời có được không? Ta và bọn hắn là thật lòng.”

Nữ Oa nhìn Diệp Lạc Hy như vậy, thật lòng thì nàng cũng không nỡ để Diệp Lạc Hy đau lòng. Nha đầu này dù sao cũng là tiểu nha đầu mà Nữ Oa đã yêu thương biết bao nhiêu. Ngay từ khi gặp mặt nàng, nghe nàng gọi một tiếng tỷ tỷ, giống như nàng đã bị thứ gì đó thôi thúc mà luôn đặt cao nha đầu này trong lòng. Nhưng lý do khiến Nữ Oa cảm thấy nàng thân thuộc như vậy, không biết là vì lý gì đây?

Nữ Oa hãy còn chưa kịp lý giải gì với nàng thì đột nhiên, Diệp Lạc Hy đã nhìn sang Tứ Đại Hung Thú, khiến bọn hắn vì cái nhìn này của nàng mà bắt buộc phải thu lại sát khí, cả bốn tên đều đồng loạt cúi đầu trước tiểu oa oa này, ngoan ngoãn quay lại phủ của nàng ở Quang Minh đỉnh. . Truyện Cổ Đại

Nhìn thấy bộ dáng này của Tứ Đại Hung thú, Nữ Oa càng kinh ngạc hơn.

Tứ Đại Hung thú. Vì sao bốn kẻ trước mắt có danh tự này, nó đã chẳng còn xa lạ gì trong mắt Nữ Oa nữa. Nhưng chỉ với một ánh mắt của Diệp Lạc Hy, bốn tên này đã vội vàng thu lại sát khí, ngoan ngoãn quay lại Quang Minh đỉnh.

“Thế này là thế nào?” Nữ Oa khó hiểu đi theo Diệp Lạc Hy.

Về lại Quang Minh đỉnh, Chu Sa để nàng yên vị xong, mới nhìn đến bốn tên nào đấy đang bày ra bộ mặt ủy khuất muốn khóc nhìn nàng.

“Quỳ xuống cho ta!” Nàng đen mặt nhìn bọn hắn.

“Hy nhi, chúng ta…” Đào Ngột muốn lên tiếng thanh minh thì đã bị ánh mắt của Diệp Lạc Hy làm cho sợ hãi, phải vội vàng ngậm miệng lại.

“Ta đã dặn các chàng thế nào?” Nàng xoa xoa thái dương, hỏi bọn họ.

“Nữ Oa là trưởng bối mà nàng kính trọng nhất, không được động thủ dù chỉ một ngón tay.” Thao Thiết lẩm bẩm.

Diệp Lạc Hy nhìn bọn hắn, lại hỏi: “Vậy thì một nửa ngọn núi của ta bị các chàng phá thành ra như vậy, rốt cuộc là thế nào đây?”

“Cái đó, là các vị trưởng bối kia phá.” Hỗn Độn thanh minh ngắn gọn: “Bọn ta từ đầu chí cuối chỉ có né chiêu chứ chưa hề tiếp chiêu lần nào. Nàng thấy rồi đó, ngay cả kiếm bọn ta còn chẳng thèm rút nữa cơ mà.”

Diệp Lạc Hy cãi không lại. Biết nàng mềm lòng, cho nên chỉ cần thấy bọn hắn bày ra vẻ ủy khuất một chút, nàng cũng không còn tâm trạng để mắng bọn hắn nữa. Nhưng mà, nếu cứ tiếp tục dễ dãi như vậy, mấy tên này không có ai kiểm soát thì chỉ có nước làm loạn mà thôi. Cho nên, nàng đã nói: “Hỗn Độn,chàng đi chép phạt “Nữ Tắc” và “Đức Hạnh”, mỗi thứ sao một vạn lần.”

“Cái gì?!” Hỗn Độn ngẩng đầu lên nhìn nàng như gặp phải quỷ.

“Đào Ngột. Không phải chàng thường rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao? Đính cho ta một bức tranh long phượng sum vầy đi.” Nàng lia mắt nhìn sang Đào Ngột.

“Nàng…” Đào Ngột trợn mắt, nhìn nàng muốn phản bác, lại thấy cái ánh mắt giống như giết người của nàng, liền cúi đầu không dám phản bác.

“Còn Thao Thiết. Không phải chàng rảnh rỗi quá sao? Năm tới chàng đi cọ nhà xí đi.” Nàng nhìn Thao Thiết.

Hắn trợn cả mắt nhìn nàng. Sao nàng nỡ chứ?!

“Cùng Kỳ. Chàng có vẻ rất yêu đất cát, cây cỏ, hoa lá nhỉ? Ngọc Bích Thảo khó trồng ở trong không gian của ta nhưng lại đặc biệt có thể trồng và chăm sóc được ở Quang Minh đỉnh đấy. Sắp tới chàng chăm sóc chúng giúp ta nhé.” Nàng khẽ cười.

“Nàng….” Cùng Kỳ kinh hãi nhìn Diệp Lạc Hy, so với gặp quỷ còn kinh khủng hơn nhiều.

“Hy nhi, xin nàng đó, nàng đừng tàn nhẫn với chúng ta như vậy mà.” Thao Thiết ủy khuất, hai mắt hắn khẽ đỏ lên.

“Chàng có khóc lụt núi này của ta thì ta cũng không thay đổi ý định đâu.” Nàng theo thói quen, đưa tay lên xoa xoa thái dương. Đau đầu quá đi mất.

Hỗn Độn, thích nhất là đánh giết, vận động cơ thể, lại vô cùng thiện chiến. Tuy nhiên, ngoài binh pháp, lâm trận và đánh sinh tử trận ra, hắn tuy biết đọc chữ, biết viết rất thành thạo, có sức am hiểu thì hắn ghét nhất chính là cầm bút viết. Nhưng nàng có thể phạt hắn ta chép binh thư, hoặc chép tứ thư ngũ kinh đều được. Tại sao lại bắt hắn chép nữ tắc và cả đạo hạnh?

Đào Ngột thì có thể làm được tất cả mọi thứ, kể cả bếp núc. Tuy nhiên, hắn lại không hề khéo léo trong việc may vá. Nếu như bắt hắn may vá, chi bằng bắt hắn lên núi đao, xuống biển lửa cho xong.

Thao Thiết hiện tại là một tên mắc bệnh sạch sẽ, lại kỵ nhất là mùi hôi. Bình thường hắn sẽ học phép tự thanh tẩy bản thân, đến cả việc đại tiện gì gì đó cũng đều là tự mình vận phép cho ô uế tự tan biến. Mà bắt hắn đi cọ nhà xí thì…. Khủng khiếp khó tả.

Kỳ thực mà nói thì không phải là nàng muốn phạt bọn hắn, mà là muốn làm cho Nữ Oa xem. Suy cho cùng, di nương của nàng cũng là Nữ Oa, nàng ấy là bậc trưởng bối thương nàng nhất trong cả hai đời. Nàng tuy không thể nói cho người biết nàng chính là điệt nhi của người. Nhưng chí ít, nàng cũng phải để cho người hiểu, nam nhân nàng đã chọn vô cùng khiến người khác an tâm.

=== Đôi lời của tác giả ===

Lạc xin lỗi các nàng nhiều nha.

Tết nay Lạc bận lắm luôn. Lạc phải phụ ba mẹ bán hàng trong ngày Tết á. Khớp của Lạc đau lắm. TvT

Cho nên, hiện tại Lạc vẫn đăng chương như bình thường và việc bão chap Lạc sẽ để lại vào cuối tháng sau nhé.

Tuy hơi muộn một chút nhưng chúc các nàng năm mới bình an, hạnh phúc, cung hỉ phát tài, vạn sự như ý nha.

Yêu các nàng nhiều lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play