“Cơn gió nào đã đưa ngươi tới đây? Tạp chủng?”

Hạ Hàn Không đã sống trong một cuộc sống mà nửa cuộc đời này của hắn chỉ có sự tự ti và hận thù. Chung quy lại, người mà hắn đã từng hận nhất chính là Hạ Tử Dật. Khoảnh khác mà hai người ở trên sàn đấu, Hạ Hàn Không chỉ trong một khoảnh khắc đã kích động đến mức muốn dùng kiếm giết chết Hạ Tử Dật ngay lập tức chứ không phải là cắt một cánh tay của y. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc đó, trong mắt của Hạ Tử Dật lại trở nên vô hồn đến đáng sợ, cùng nụ cười đầy thê lương của y làm cho Hạ Hàn Không cảm thấy tim hắn như bị thứ gì đó bóp nghẹn lại. Cho nên, hắn mới chuyển thành cắt mất cánh tay của y chứ không phải là đoạt mạng của y.

Chỉ là, sau khi nghe nhị ca và tam ca nói rằng chuyện năm đó không giống như những gì mà bọn họ đã nghĩ, cho nên họ yêu cầu hắn hãy đến gặp Hạ Tử Dật. Lại không ngờ, cả ba người họ lại nghe được mấy câu đối thoại ngắn, không rõ đầu đuôi của Hạ Tử Dật và Thiện Lão tiên quân.

Sau khi Thiện Lão ra ngoài và Hạ Tử Dật nằm trên giường dằn vặt cơn đau thì chính Nhạc Tử Liêm đã gọi ông ấy lại và hỏi chuyện. Thiên Lão không rõ Nhạc Tử Liêm cùng các đồ đệ của Diệp Lạc Hy đang muốn dò hỏi chuyện gì, nhưng khi ông nhìn thấy Hạ Hàn Không, ông đã hiểu được vài chuyện. Ông hỏi: “Vậy nếu như biết được sự thật, thì các ngươi muốn làm gì đồ nhi ta?”

Bọn họ im lặng.

Đoạn, ông lại nói tiếp: “Nói với các ngươi cũng được, dù sao ta cũng không mất mát gì mà đồ nhi ta cũng đã như đèn cạn dầu rồi. Ta khuyên nó cũng chẳng được nữa. Nhưng mà, nếu như các ngươi lại muốn kết liễu nó, dù Thiện lão ta thực lực không bằng Lạc Hy thượng thần, lão phu cũng quyết liều với đám các ngươi.”

Đèn cạn dầu? Đùa cái gì vậy? Ba người bọn họ nhìn nhau, dường như đều muốn nói với nhau rằng: không phải Thiện lão này cũng là một luyện đan sư sao? Ông ta hoàn toàn có khả năng cứu được Hạ Tử Dật cơ mà?! Tại sao ông ta lại có thể nói ra được câu này?

Không đợi cho ba tên tiểu tốt này nghĩ xong, ông đã kéo bọn họ ra xa một chút, tránh cho Hạ Tử Dật bên trong nghe được và kể cho bọn họ nghe về những chuyện của Hạ Tử Dật mà ông biết được, quan sát được, và hiểu về con người Hạ Tử Dật.

Hạ Hàn Không càng nghe, sắc mặt hắn càng tái. Đến khi nghe hết câu chuyện, Hạ Hàn Không dường như không thể nào tin vào những chuyện mà hắn vừa nghe được nữa. Hắn liền chộp lấy hai bả vai của Thiện lão tiên quân, hỏi gấp gáp: “Ông nói dối! Không! Hạ Tử Dật… tên đó… đệ ấy…” Nhưng rốt cuộc, đến một câu hoàn chỉnh còn không thể hỏi được.

Thiện Lão thở dài, ông gạt tay Hạ Hàn Không ra, lắc đầu mà nói rằng: “Ngươi ấy. Tốt nhất là ngươi có lời nào nên nói, thì hãy nói ra đi. Đợi qua thêm vài canh giờ nữa, trận pháp của tiểu tử ấy thành rồi, dù cho có thế tổ tái sinh cũng không có cách cứu được y nữa đâu.”

Đôi mắt của ông cũng bắt đầu cảm thấy cay cay. Phải, ông đối với Hạ Tử Dật cũng như con trai của mình. Đáng tiếc rằng, ông không phải là người sinh ra đứa trẻ ấy. Đáng hận thay, chính ông cũng không thể cứu vãn được đứa trẻ ấy. Là ông vô năng.

Hạ Hàn Không dường như mất cả bình tĩnh, muốn lao ngay vào phòng tìm Hạ Tử Dật chất vấn. Nhưng hắn còn chưa kịp làm vậy, Nhạc Tử Liêm và Kim Mặc Nghiên đã vội vàng cản hắn lại.

“Đệ muốn làm gì?!” Kim Mặc Nghiên nhíu mày: “Đệ đã biết là tiểu tử đó giấu đệ nhiều chuyện như vậy, bây giờ đệ đột ngột chạy đến chất vấn người ta, có khi người ta thổ huyết ra đấy rồi chết, đệ nói xem có cứu kịp hay không?”

“Nhị ca nói phải!” Nhạc Tử Liêm bình thường không thích nói nhiều, nhưng lần này hắn cũng phải nói rằng: “ Trước hết đệ phải bình tĩnh lại đi. Nếu như thật sự xảy ra bất trắc, chúng ta còn có thể nghĩ ra được cách giải quyết chứ. Đệ hấp tấp như vậy, hỏng chuyện thì đệ tính thế nào?”

Hạ Hàn Không lúc này mới gục xuống. Hắn run rẩy ôm lấy hai bả vai của mình, lẩm bẩm rằng: “Không phải. Nhất định không phải như vậy đâu. Không phải như vậy đâu! Tất cả đang lừa ta! Đến cả hai người cũng muốn lừa ta sao? Hạ Tử Dật không thể làm ra được chuyện đó. Hạ Tử Dật… đệ ấy… đệ ấy nhất định sẽ không thể nào làm như thế được đâu? Đệ ấy sợ nhất là đau đớn, đệ ấy sợ máu, đệ ấy không thích chiến đấu….. đệ ấy không thích….”

Càng nói, Hạ Hàn Không càng nhận ra nhiều thứ. Đúng rồi. Sao hắn lại quên mất được nhỉ? Hạ Tử Dật sợ nhất là máu. Hạ Tử Dật ghét nhất là chiến đấu, đệ ấy thích đọc sách và nhốt mình trong phòng luyện dược hơn. Đệ ấy chưa từng bắt nạt ai, thậm chí ngay cả khi bị hạ nhân bắt nạt, Hạ Tử Dật cũng chỉ cười và nói rằng mình ngốc mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn lại, thì liệu rằng Hạ Hàn Không hắn còn đủ tự tin để khẳng định rằng, đó là người mà hắn biết nữa hay không?

Hình như, hắn bỏ qua điều gì rồi.

Hạ Tử Dật bình thản một cách điềm nhiên quá mức trước mắt mặt đen kịt của Hạ Hàn Không, y nói: “Chà chà, đánh trên sàn đấu còn chưa đủ, muốn đến đây kiếm chuyện với bổn thiếu chủ sao? Hạ Hàn Không, ngươi vẫn là thứ dĩ hạ tạp chủng như vậy. Suốt bao nhiêu năm qua mà ngươi vẫn không có chút tiến bộ trong suy nghĩ chút nào, hành động không khác gì tiểu nhân.”

Nhìn nụ cười gượng gạo của y, nhìn sắc mặt đã tái đến trắng xanh như kẻ đã chết, làn da ấy hẳn đang rất lạnh, có đúng không? Hạ Hàn Không đưa đôi mắt giống hệt như lúc trước nhìn y, ánh mắt chưa chan sự u buồn mà uất hận đến thống khổ. Hạ Tử Dật là người sợ máu, vậy mà cả căn phòng này lại thoang thoảng mùi vị tanh tưởi ấy. Mái dài, đen nhánh của y đã trở thành trắng dã. Trông y thật nhỏ bé và cô độc.

Hạ Tử Dật khẽ giật mình một chút khi phát hiện ra trong sắc mặt u ám kia lại ẩn chứa một đôi mắt nhìn hắn với cái nhìn năm nào. Xót xa, đau đớn, thống khổ, uất hận và u buồn. Ánh mắt của Hạ Tử Dật khẽ dời xuống. Y không dám đối diện với ánh mắt đó. Bởi vì y sợ, nếu y nhìn thêm một chút, y sẽ suy sụp mất. Chỉ còn một canh giờ nữa thôi, y liền có thể lôi được Hạ Tử Hiên xuống địa ngục cùng y rồi. Vậy mà chỉ một chút này, y lại phải đối mặt với Hạ Hàn Không.

“Đệ còn muốn giấu ta đến chừng nào nữa? Sư phụ của đệ đã kể cho ta nghe hết rồi.” Hạ Hàn Không không còn tức giận nữa. Hắn ôn tồn nói, một cách chậm rãi, giống như trước đây.

Hạ Tử Dật ngây người một lúc. Đoạn, y lại dửng dưng như trước, hỏi ngược lại hắn: “Thì?”

Câu đối thoại của hai người trở nên vô cùng khó xử. Căn phòng chỉ trong chớp mắt rơi vào sự tĩnh lặng đến khó thở.

“Hạ đệ, dù sao thì đệ cũng không cần giấu chúng ta nữa đâu. Sư phụ đã giúp đệ xử lý mọi chuyện rồi. Bây giờ đệ cũng không cần phải tự giết chính mình làm gì.” Kim Mặc Nghiên lên tiếng, vốn là muốn ngăn cuộc trò chuyện này rơi vào bế tắc. Nhưng mà….

“Ta biết là Lạc Hy thượng thần sẽ có cách giải quyết chuyện này. Nhưng cái ta muốn làm bây giờ không phải là chuyện Ưng tộc có phản hay không. Ưng tộc làm phản thì liên can gì đến ta? Dù sao, ta sớm muộn gì cũng phải chết, chết sớm một chút, biết đâu lại hay?”

“Nhưng Ưng tộc làm phản, nếu như muội muội của đệ ở trong tộc…” Kim Mặc Nghiên còn chưa nói hết thì Hạ Tử Dật đã nói: “Ta tín nhiệm Lạc Hy thượng thần, càng tín nhiệm phong cách làm việc và các nhìn nhận mọi chuyện của ngài. Nếu như Ưng tộc làm phản, có thể tru di cửu tộc, có thể bị đày ải biên giới. Nhưng ta biết, thượng thần nhất định sẽ tìm được cách cứu Ưng tộc. Vì người cưỡng chế cả tộc phải làm phản, chẳng qua cũng chỉ có Hạ Tử Hiên mà thôi.” Kẻ bán mạng cả tộc cho ác quỷ như ông ta, xứng đáng tồn tại hay sao?

“Này, lỡ như sư phụ của ta không làm như thế thì sao? Đệ lấy đâu ra tự tin rằng người sẽ cứu Ưng tộc?” Nhạc Tử Liêm cũng thấy vô cùng lạ lẫm.

Hạ Tử Dật không muốn đôi co với bọn họ, càng cảm thấy khó chịu nơi lồng ngực hơn, cảm giác như tư vị tanh tưởng mà y chán ghét nhất kia lại sắp trào ra nữa, y liền phất tay: “Tóm lại, các người rời khỏi đây đi. Hiện tại bổn thiếu chủ không muốn gặp nhất là các người. Còn nữa, đem tên tiểu tạp chủng này cút ra ngoài cho ta. Chúng ta hết duyên hết nợ rồi. Từ nay về sau, Hạ Hàn Không đi dường dương quang của hắn, ta đi cầu độc mộc của ta. Cứ vậy mà làm đi.” Rồi y còn muốn thả linh thú ra giúp y đuổi khách.

Nhưng hiện tại, sức lực của y đã tiêu hao rất nhiều. Trận pháp trên người y vô cùng tàn nhẫn. Nó rút cạn sinh lực, khí lực và sức sống của y, chuyển thành năng lượng của nó. Một khi trận pháp được rút cạn, đích thân nó sẽ trở thành vũ khí để giết chết Hạ Tử Hiên. Chỉ cần giết chết Hạ Tử Hiên, dấu tích của việc Hạ Tử Hiên cùng thế lực bí ẩn đang thao túng cả tộc kia sẽ lộ diện, có như vậy y mới có thể chứng minh cả tộc y vô tội, tội trạng sẽ được giảm nhẹ đáng kể, đồng thời cứu được muội muội và a di.

Đột nhiên, Hạ Tử Dật phun ra máu tươi, mũi và miệng y chảy máu không ngừng. Y vội vàng ôm lấy miệng của mình, cố gắng giữ cho máu ngừng chảy. Nhưng sức yếu quá, y đứng không vững nữa, gục xuống.

Hạ Hàn Không còn nhanh hơn thế, chẳng biết hắn di chuyển từ lúc nào mà di chuyển đến đằng sau lưng Hạ Tử Dật, rồi ôm trọn y vào lòng. Cả người y lạnh ngắt, nhẹ tâng như lông hồng. Nó khiến Hạ Hàn Không sợ hãi đến tột cùng. Hắn chưa từng cảm thấy sợ hãi như chính lúc này, khi mà người đang ở trong lòng hắn đứng trước bờ sinh tử. Hắn sợ lắm.

“Buông ta ra đi. Người ta toàn máu, không sạch sẽ đâu.” Hạ Tử Dật lẩm bẩm.

“Đừng nói gì hết. Đừng nói gì cả. Đệ đừng nói gì cả. Ta đưa đệ đi tìm sư phụ. Sư phụ của ta nhất định sẽ có cách cứu được đệ.” Hạ Hàn Không liền nhẹ nhàng đặt Hạ Tử Dật lên giường, muốn dùng chăn quấn lấy hắn, để có thể thuận tiện đưa y đi tìm Diệp Lạc Hy. Tuy nhiên, hắn đã bị y cản lại. Y nói: “Quá trễ rồi. Ta không cần sự cứu rỗi từ Lạc Hy thượng thần. Đây là những điều mà ta tự chọn. Xem như, ta trả lại hết tất cả ân oán trước đây cho ngươi.”

Hạ Hàn Không nhìn sắc mặt của Hạ Tử Dật ngày càng yếu. Linh lực của y lại không phải loại có thể dùng để truyền cho người khác. Sư phụ từng dặn hắn, trong người hắn chảy đến ba dòng máu quý, linh lực của hắn có thể tương khắc với nhiều người. Nếu tùy tiện truyền đi, có thể sẽ khiến đối phương không chịu được mà tổn hại bản thân. Hạ Tử Dật hiện tại đã yếu như vậy, hắn lại không thể làm gì. Nay lại nghe y nói, điều đó khiến hắn cả giận, liền mất bình tĩnh mà hét lên rằng: “Không! Ta không cho phép! Ta không đồng ý! Lý nào nợ cha lại bắt con trả? Điều đó không công bằng cho ta. Ta phản đối! Đệ nợ ta những gì, ta muốn đệ phải còn sống. Đệ phải sống, để đích thân đòi ta lại từ đệ, thế mới công bằng cho ta.”

Hắn nhẹ nhàng ôm Hạ Tử Dật lên. Sắc mặt y tệ quá. Nhạc Tử Liêm và Kim Mặc Nghiên vội vàng nói rằng: “Tứ đệ, đệ ôm theo y chạy sau nhé. Chúng ta sẽ đi trước, tìm sư phụ đến cho đệ.” Rồi nhanh chóng chạy đi tìm Diệp Lạc Hy.

“Đệ đừng lo. Sư phụ của ta là người lợi hại. Người sẽ có cách cứu ngươi. Nghe lời. Ca ca đưa đệ đi.” Hạ Hàn Không gấp gáp cuộn y lại trong chăn, đồng thời ôm y lên.

Hạ Tử Dật ý thức càng mờ, càng khó thở. Y nghiêng đầu tựa vào lồng ngực rắn chắc của Hạ Hàn Không, khẽ lẩm bẩm: “Ha! Thật tốt! Ít ra trước khi chết, ta còn có thể gặp được huynh. Đáng tiếc, chúng ta không thể quay lại như trước đây được rồi. Ha ha ha, đáng tiếc. Đáng tiếc…”

Tiếng y nhỏ dần rồi tắt hẳn. Hạ Hàn Không càn gấp gáp, đôi cánh chưa từng dương ra của hắn ở đằng sau đột nhiên bật mở một tiếng đập cánh giòn tan. Cánh của Hạ Hàn Không chưa từng giang ra, nay lại vì Hạ Tử Dật mà tung cánh, đôi cánh to lớn, một cái đập cánh liền tạo ra cơn gió to lớn, đến mức thổi bay cả căn phòng hiện tại. Cảm giác lần đầu tung cánh lên trời xanh làm cho Hạ Hàn Không thoải mái mà tự do hơn bao giờ hết. Nhưng đây không phải là trọng yếu của hắn.

Ánh mắt của Hạ Hàn Không láo liên lên, chớp mắt đã nhìn thấy được Diệp Lạc Hy đang ở đâu. Hắn vội lao về phía đó.

“Dật nhi, ca ca nhất định sẽ cứu được đệ. Đệ phải cố gắng lên. Ta đưa đệ đến gặp sư phụ. Sư phụ sẽ cứu đệ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play