Diệp Ngọc, Diệp Tu vừa thấy hai vị kia đã đi rồi, liền vội vàng chạy đi tìm Lưu Nhất Thanh, tập hợp đám đồ đệ lại, chỉ trong vòng nửa khắc sau, bọn họ đã đến gặp sư phụ, theo đúng như những gì mà Diệp Ngọc, Diệp Tu đã nói.

“Các con không hề ăn gì ở bữa tiệc phải không?” Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày, gặng hỏi.

Đám đồ đệ nhìn nhau, sau đó lại nhìn đến sư phụ nhà mình, ôn tồn thưa rằng: “Sư phụ, đồ Lang ca với các sư mẫu nấu ngon như vậy, chúng con không nuốt nổi thứ gì ở yến tiệc hết. Nhìn còn chẳng muốn ăn, huống hồ là bỏ vào miệng.”

Khóe miệng nàng giật giật. A! Đúng là quãng thời gian này nàng đã bị chiều chuộng đến hỏng hết cả người rồi a. Thậm chí là mới hôm qua nàng còn kiểm tra lại chính mình, cái cơ bụng của nàng đã biến mất, thay vào đó là một lớp mỡ mỏng trắng trắng, mềm mềm a. Giời ạ!

“Được rồi! Không ăn gì là tốt. Nghe ta nói đây. Ưng tộc làm phản. Điều này Lâm Túc đã sớm nhắc nhở ta. Chứng cứ làm phản cũng đã được ta thu về đầy đủ. Trong yến tiệc kia, Ẩm Cốt Tử đã bị hạ hết trong thức ăn rồi. Bây giờ trong đại yến, ngoài các những vị đã tu hành đến cảnh giới Huyễn Vương ra thì không còn ai có thể chiến đấu được. Ta muốn các con tạo ra một kết giới đủ vững đủ chắc để bảo vệ mọi người.” Nàng nói.

“Vâng!” Lưu Nhất Thanh ôm quyền.

“Không! Sư phụ!” Hạ Hàn Không đột nhiên giật nảy mình một cái, hướng nàng mà nói rằng: “Sư phụ, Ưng tộc nhất định sẽ không làm phản đâu! Ưng tộc sẽ….”

Diệp Lạc Hy bước nhanh về phía Hạ Hàn Không, ôm chặt lấy đứa trẻ của mình, nàng nói: “Ta biết. Cho nên, ta tự mình có cách của ta. Ưng tộc không làm phản, nhưng người làm phản lại chính là Hạ Tử Hiên. Hắn ta dụ dỗ cả tộc dùng thuốc của Tà Thần, dẫn đến thần trí bất minh, cả người bọn họ bây giờ không khác gì con rối mặc sức bị người ta điều khiển. Không nhi, ta hứa với con, chuyện này sư phụ nhất định sẽ cứu cả Ưng tộc, được không?”

“Sư phụ.” Hạ Hàn Không đột nhiên đưa tay siết lấy lưng áo nàng, nói: “Xin người hãy để con đến gặp Hạ Tử Dật. Con có vài chuyện muốn hỏi y cho ra nhẽ.”

Diệp Lạc Hy ngạc nhiên nhìn Hạ Hàn Không, lại liếc mắt đến nhìn hai đứa đứng cách xa nàng nhất hiện tại là Nhạc Tử Liêm và Kim Mặc Nghiên. Sau đó, nàng đưa tay vỗ vỗ lưng y, nói: “Hảo. Ta đồng ý với con. Nhưng hãy dẫn theo nhị ca, tam ca của con cùng đi.”

Nghe sư phụ nhắc đến tên, Nhạc Tử Liêm và Kim Mặc Nghiên cười khổ. A, chuyện năm đó, sư phụ đã nhìn thấu hai người bọn hắn rồi a. Chết thật! Chết thật!

Diệp Lạc Hy sau đó nhìn sang Lưu Nhất Thanh, nàng đưa cho tiểu tử ấy một lọ thuốc rồi hỏi: “Con cùng Hiểu Hiểu chia nhau đi giải độc cho mọi người đi. Dù sao thì ở đây cũng chỉ có con và nha đầu ấy là đủ linh lực để truyền cho mọi người vận nội công ép độc ra ngoài.”

Lưu Nhất Thanh ôm quyền hướng Diệp Lạc Hy gật đầu, sau đó vội vàng xách theo út sư muội, chạy đi.

Diệp Lạc Hy quay lại nhìn Mục Thiên Thiên: “Ở đây hiện tại con là đứa lớn nhất. Hãy bày ra phong bàn trận. Còn lại mọi chuyện bên ngoài hãy để ta.”

“Vâng! Sư phụ!” Mục Thiên Thiên vội vàng ôm quyền, cúi đầu.

Diệp Lạc Hy dẫn theo Diệp Tu, Diệp Ngọc nghênh chiến.

Lý do duy nhất khiến Diệp Lạc Hy phải cật lực che giấu đi sức mạnh của đám đồ đệ nhà mình như vậy, thật ra chỉ có một lý do duy nhất: tương lai đã thay đổi rồi. Nếu như sau này chúng nó chưa đủ lông đủ cánh mà bị người ta dụ rồi sa đọa vào tà đạo thì lúc đó, sợ rằng nàng muốn cứu chúng quay đầu cũng chẳng còn kịp nữa. Cho nên, buộc lòng nàng phải đích thân ra tay.

Phong bàn trận này thật ra được xem như bảy trụ cột chính, chi làm bảy hướng, bao quanh Cửu Trùng Thiên. Mục Thiên Thiên đã nhanh chóng hướng các đệ, các muội chia nhau ra theo sáu hướng khác nhau, sau khi tụ linh đủ sẽ phóng lên một đạo hào quang lên trời, từ sáu đạo hào quang bao quanh và một đạo hào quang ở giữa, từ đó hình thành nên một kết giới lớn, đồng thời từ đó bắt đầu hình thành nên kết giới lớn.

Lúc này, Lâm Túc liền nhận được linh điệp truyền tin của Diệp Lạc Hy, ông nhìn lên trời, nhìn thấy phòng bàn trận kết giới, liền hiểu ngay là Diệp Lạc Hy đã bắt đầu hành động rồi. Ông thong thả đứng dậy, đi nhanh đến mức ba bước gộp thành hai, bẩm Thiên Tôn chuyện của Ưng tộc.

Đại sảnh bây giờ đang hỗn loạn cực độ. Bởi vì đột nhiên có rất nhiều người bị trúng độc và hộc ra cả máu đen. Mộng Ma trưởng lão còn tưởng Thiên giới muốn hạ độc bọn họ, nhưng khi nhìn qua những thần tiên của Thiên giới cùng các phán quan của Minh giới đều trúng độc như nhau, bọn họ liền hiểu được rằng đây không phải là trò của Thiên giới. Đúng lúc này, Mộng Ma trưởng lão đã nhìn thấy quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa đến sát gần lão, đưa cho lão một thứ thuốc, ép lão nuốt xuống rồi bắt đầu truyền linh lực, giúp lão ép độc ra ngoài.

“Quận chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tình hình trước mắt cấp bách. Mộng Ma trưởng lão, ta cần ngài giúp ta truyền tin, hãy giúp tất cả mọi người ở đây bình tĩnh, tuyệt đối đừng vận nội công ép độc ra ngoài. Ẩm Cốt Tử sẽ gây đứt đoạn kinh mạch nếu như vận nội công bây giờ.” Tiêu Nguyệt Hoa giải thích ngắn gọn cho lão ta.

Mộng Ma còn tưởng là trò đùa, nhưng nhìn thần sắc quá đỗi nghiêm túc này của Tiêu Nguyệt Hoa, ông ta hiểu được tầm quan trọng cũng như sức ảnh hưởng của việc này. Ông ôm quyền nói: “Lão phu nợ ngươi.”

“Không. Ngài không nợ ta. Vạn sự đại cát đan này vốn là của tỷ tỷ. Kết giới phong bàn trận này cũng là của đám tiểu nghịch đồ nhà nàng giúp chúng ta dựng lên. Ngươi vẫn là nên cảm ơn tỷ tỷ đi.” Tiêu Nguyệt Hoa khảng khái trả lời.

Mộng Ma trưởng lão ngớ người ra. Ông ta dường như cũng hiểu ra được nhiều điều. Ấn tượng đầu tiên của ông đối với Tiêu Nguyệt Hoa chẳng qua chỉ là một nữ nhi chân yếu tay mềm, lại chẳng được tích sự gì cho cam. Thậm chí, nàng ta còn chọn cả lối sống an phận thủ thường – một điều mà khiến cho sinh vật nhỏ bé khó lòng mà tồn tại được ở Ma giới. Nhưng bây giờ, hãy nhìn nàng ấy xem? Trông nàng giống như là một con người khác hoàn toàn so với trước đây, thậm chí là còn có nhiều phần khí giới sắc sảo hơn. Mà tất cả những thay đổi này của Tiêu Nguyệt Hoa, tám phần đều là nhờ vào Diệp Lạc Hy mà thay đổi. Cho nên, lúc này Mộng Ma trưởng lão mới thầm nghĩ, nếu như ông ta có thể thuyết phục được Lạc Hy thượng thần đến Ma giới, có khi lại là một con át chủ bài cường đại thì sao?

Lâm Túc vừa tới nơi, đã nhìn thấy Chiết Nhan đang dùng Vạn Sự Đại Cát đan của Diệp Lạc Hy mà cứu người, liền hiểu ra ngay vấn đề. Có lẽ Chiết Nhan cũng là người bị tiểu nha đầu nhà ông thu phục chăng? Chiết Nhan vừa thấy Lâm Túc, liền gật đầu một cái rồi lui ra. Thiên Quân và Đế Quân lúc này mới bình tĩnh, ngồi lại rồi hỏi Lâm Túc đã xảy ra chuyện gì?

“Bẩm Thiên Quân, Đế Quân. Ưng tộc làm phản, đã mua chuộc vị chưởng quản ngự thiện phòng và hạ Ẩm Cốt Tử vào thức ăn và rượu của tất cả mọi người trong đại yến này.” Lâm Túc cúi đầu nói.

Lúc đầu, nghe đến việc Ưng tộc làm phản, Thiên quân liền kinh ngạc. Điều ông kinh ngạc không phải là vì Ưng tộc làm phản, mà chính là vì đại tiệc này đã bị hạ Ẩm Cốt Tử vào rượu.

Tuy nhiên, sau đó ông lại càng ngạc nhiên khi Diệp Lạc Hy đã nhận lệnh của Lâm Túc, âm thầm điều tra, ứng phó và xử lý mọi chuyện. Hiện tại nàng đã sớm sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi. Chỉ là, nàng không biết là độc gì đã bị hạ vào trong rượu, cho nên hiện tại đang có Sa cô nương, Tiêu Nguyệt Hoa quận chúa, Dương Tiễn đại nhân cùng với hai đồ đệ của Diệp Lạc Hy đang đi cứu chữa từng người có dấu hiệu nặng nhất. Mà thuốc nàng dùng, chính là Vạn Sự Đại Cát đan, giống như cái lúc nàng đã dùng để cứu Thiên Tư Tư.

Sau khi Lâm Túc vừa bẩm báo xong, đại sảnh hiện tại vẫn còn hỗn loạn quá chừng. Cho nên, ông đã ra lệnh cho tất cả những ai đã được cứu chữa, đều phải ở lại giúp sức mấy người Dương Tiễn, Tiêu Nguyệt Hoa.

Tiêu Nguyệt Dạ sau khi được Tiêu Nguyệt Hoa cứu chữa xong, liền muốn đi tìm Diệp Lạc Hy, cốt là muốn xem xem, nàng ấy có sao không. Tiêu Nguyệt Hoa không chỉ không cản hắn, mà còn nói thêm vào: “Nếu như huynh trưởng đã có thời gian để nghĩ đến tỷ tỷ của ta, thì hãy nghĩ xem, bây giờ huynh trưởng nên làm gì cho phải phép đi. Đừng làm vướng tay chân nàng.”

Ưng tộc thuộc quyền quản lý của Thiên giới. Cho nên, nếu như Ưng tộc làm phản, thì tất cả đều thuộc quyền sát phạt của Thiên giới. Nếu như hắn giúp đỡ, thì Diệp Lạc Hy sẽ phải mang ân huệ của Ma tộc.

Tiêu Nguyệt Dạ hiểu. Dù là đời trước, hay là đời này, hắn đều tổn thương nàng rất nhiều. Mà cho dù kẻ như hắn có dùng cả đời để bù đắp cho nàng, cũng khó lòng mà bù đắp cho nổi. Hơn nữa, chính hắn cũng đã gián tiếp khiến Tiêu Ức Thanh hận nàng ở đời trước, khiến mẫu tử tương tàn, thảm cảnh tiếp thảm cảnh, khiến Diệp Lạc Hy hiện tại đã hận hắn như một bản năng. Cho nên, hắn cũng chỉ có thể đành ngậm ngùi cúi đầu, theo lời của Tiêu Nguyệt Hoa, dùng Vạn Sự Đại Cát đan của Diệp Lạc Hy mà cứu chữa đồng tộc của hắn mà thôi.

….

“Chủ nhân. Đây chính là nhị hoàng tử Dực Minh Hiên.” Viêm Cơ cúi đầu ôm quyền với Diệp Lạc Hy.

Ấn tượng của Dực Minh Hiên khi nghe Viêm Cơ kể về chủ nhân của nàng, hắn tưởng rằng đó phải là một kẻ thực bá đạo, ngang tàng và kiêu ngạo biết bao nhiêu, đồng thời cũng là một kẻ mưu mô và xảo trá. Nhưng khi nhìn thấy tuyệt kỹ bạo vũ hoa lê kiếm pháp của Diệp Lạc Hy, Dực Minh Hiên lại cho rằng Diệp Lạc Hy là một kẻ cường đại đáng sợ. Lại nghe người ta xì xào rằng nàng là quan môn đại đồ đệ của Đế Quân, cho nên càng nghĩ tính cách của nàng cũng phải uy nghiêm, xa cách và đạo mạo như lão ta.

Nhưng chính lúc này, Dực Minh Hiên được trực diện đối tiếp với Diệp Lạc Hy, hắn mới nhìn thấy được một Diệp Lạc Hy khác hẳn với những người khác. Nàng xinh đẹp, mạnh mẽ, lại phóng khoáng. Nàng hiền hòa, lại dễ gần gũi hơn bất cứ ai. Đồng thời, nàng cũng hết sức nghiêm khắc trong việc chỉ đạo cho tất cả những binh sĩ được sắp xếp và bố trận. Động tác nhanh nhẹn, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, lại nghiêm túc hơn bất cứ ai mà hắn từng gặp trong đời.

“Tiểu thần Dực Minh Hiên, tham kiến Lạc Hy thượng thần.” Dực Minh Hiên vội vàng ôm quyền cúi đầu.

Hắn không biết là người như Diệp Lạc Hy có đôi mắt như thế nào, lại có thể nhìn trúng người như hắn đây?

“Đến rồi à?” Nàng gật đầu, sau đó, đột nhiên trên tay của Diệp Lạc Hy xuất hiện một vầng hào quang màu vàng sáng chói. Bên trong vầng hào quang ấy lại có một khối ngọc cầu tròn trĩnh, đỏ rực rỡ, nổi bật hết sức. Rồi nàng truyền vào cơ thể của Dực Minh Hiên khối cầu đó. Đột nhiên, cơ thể hắn có sự biến đổi vô cùng lớn, dường như có một nguồn linh lực mạnh mẽ, cuộn trào, dâng lên, căng tràn trong cơ thể của hắn. Hắn đột phá liền mấy cảnh giới, chỉ trong chớp mắt liền đạt đến cảnh giới linh tôn cấp bảy.

“Đây….” Dực Minh Hiên nhìn vào cơ thể của mình.

“Chính là kim đan mà ta đã hứa với ngươi.” Nàng nói, đồng thời cũng phủi tay như phủi bụi đất vậy. Ây nha, thứ này phải được nàng cải biên lại bằng lò bát quái, cho nên khi lấy ra có phần hơi nhớp nháp, cứ như vừa bóc bài thai ra rồi dính nước ối ấy.

Dực Minh Hiên đột nhiên rơi lệ. Hắn quỳ xuống dưới chân Diệp Lạc Hy, nói rằng: “Thuộc hạ Dực Minh Hiên khấu kiến chủ nhân Lạc Hy thượng thần. Từ nay về sau, Dực Minh Hiên ta có làm trâu, làm ngựa, thề có lên núi đao, xuống biển lửa cũng không từ. Tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của người.”

Sinh ra không có kim đan, bị đồng tộc bỏ rơi, bị hắt hủi mà sống tủi nhục hết những năm tháng qua, điều đó đã khiến Dực Minh Hiên có cuộc đời cũng gần giống như Hạ Hàn Không. Nhưng Diệp Lạc Hy thượng thần đã sớm nhìn thấu tài năng của hắn, phái Viêm Cơ ở bên dạy dỗ, giúp đỡ hắn hết lòng. Không chỉ dừng lại ở đó, nàng còn ban cho hắn kim đan mà hắn đã mất. Cho nên, Dực Minh Hiên thề rằng, cả đời này, cho dù hắn có phải chết đi, hắn cũng nguyện phải chết vì chủ nhân của mình, chính là Diệp Lạc Hy cao cao tại thượng này đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play