Tam Lang và Ma Long cũng đã nhìn thấy Bạch Liên tiên tử đó chạy đi đâu. Cho nên liền không đợi cho Diệp Lạc Hy nói hết câu, hai người đã phóng như bay theo Bạch Liên, một cách âm thầm và lặng lẽ hết mức có thể.
Nhìn thấy một bộ dạng chủ tớ đồng tâm hiệp lực thế này, đến ba vị thiên tôn cũng phải trợn mắt. Này là tác phong làm việc của Diệp Lạc Hy sao?
Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng cảnh cáo của Diệp Liên rằng: Tiêu Nguyệt Dạ đang tới.
Cho nên, nàng nhanh như cắt, vội vàng kéo theo ba vị trưởng bối nào đó, leo lên xà nhà để trốn đi. Đồng thời cũng ẩn đi ý thức của bốn người bọn họ.
“Cháu gái à, đó không phải là tên tra nam phụ tình cháu sao? Để ta….” Linh Bảo Thiên Tôn còn định ra tay ngay lập tức thì Diệp Lạc Hy đã ngăn lại. Nàng nói: “Không! Đừng làm như vậy.”
Nghe nàng nói như vậy, cả ba vị trưởng bối trợn cả mắt. Cháu gái của các ông vẫn còn nặng lòng với tình cũ sao? Hỏng! Thật sự là hỏng hết cả rồi!
“Cháu nói chờ là chờ thế nào? Xú nha đầu, không lẽ cháu không muốn trả thù cho chắt nữ của ta sao?” Linh Bảo Thiên Tôn có chút gấp gáp.
“Không. Ta chỉ thấy lạ thôi. Bạch Liên Tiên tử vừa đến, Ma Tôn cũng đến theo nàng ta. Tuy ta không biết là hai kẻ này có mưu đồ gì với ta nhưng ta có thể khẳng định rằng đó chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì cả. Cho nên, chờ một chút. Ta muốn xem xem, bọn họ đang làm gì, để ta có thể hành động.”
Ba vị trưởng bối lúc này mới gật gù.
Linh Bảo Thiên Tôn gật gù: Hóa ra là như vậy.
Thái Thượng lão quân vuốt chòm râu bạc: Hóa ra là cháu nó chưa có mất hết lý trí.
Nguyên Thủy Thiên Tôn: Chứ đứa cháu này, nó mà còn tình cảm với cái tên tiểu tử thối Ma Tôn kia, ông nhất định sẽ không nương tay với tứ tên táo tợn nào đó đang bám dính lấy cháu ông đâu. Chả hiểu chúng nó làm ăn thế nào mà bây giờ cháu của ông còn có tình cảm với kẻ phụ tình kia thì chết dở mất.
“Ắt xì!”
Bốn vị hảo hán nào đó, cách nhau vạn dặm, mỗi người đều đang ở trong một nơi khác nhau để khổ luyện, đột nhiên bị một loại hàn khí chẳng biết từ đâu xông tới làm cho sống lưng bọn hắn lạnh toát, đồng loạt nhảy mũi một cái.
Hỗn Độn hít mũi một cái: “Đứa nào bét xét ông với phu nhân ông vậy?”
Thao Thiết: “…” Lạc Hy đang giận hắn chuyện gì sao?
Cùng Kỳ: “Lạc Hy, nàng đừng có nói xấu ta. Ta không có làm gì sai đâu đó!”
Ờ thì cái số đội vợ lên đầu từ những ngày đầu gặp mặt nó thế đấy các bác ạ.
Quay lại Cửu Trùng Thiên kia ngay lúc này. Cảnh tượng trước mắt thật sự là làm cho chúng nhân đạo hữu cảm thấy nhân sinh quan của mình có vấn đề.
Phía trên nóc nhà, có vài vị thượng thần, một thân y phục đen thui, bốn người họ đang rủ nhau leo trên xà nhà nha.
“Chậc! Sư huynh! Đi nhẹ thôi! Bên dưới nghe thấy bây giờ!” Một vị nào đó kéo gấu quần vị trước mặt.
“Ta biết rồi! Nhưng lần đầu làm chuyện thế này khiến ta thấy hồi hộp quá. Thật kích thích!” Vị ấy cười hắc hắc.
“Chậc! Hai người thôi đi! Chúng ta đang làm chuyện lén lút đó! Không phải là đi công khai đâu mà cười nói như ở hội vậy!” Vị đi đầu tiên nhắc nhở.
“Các ngài im lặng giùm ta đi! Nãy giờ xém bị phát hiện mấy lần rồi đấy! Nếu như không phải ta đã âm thầm hạ kết giới cách âm rồi đi.” Nàng nghiến răng. Biết vậy nàng đã không để ba lão già này đi theo rồi. Chẳng biết nàng có bị mẫu thân khiển trách vì cái tội nhỏ dạy hư già hay không đây.
Sau khi đến được vị trí mà Diệp Lạc Hy cảm nhận được, bọn họ đã ở gần Tam Lang và Ma Long nhất, Diệp Lạc Hy dừng lại, cẩn thận dở lớp vách bên dưới ra, có thể nhìn thấy được rõ ràng bên trong. Nàng dùng thêm một lần âm căn, khuếch đại âm thanh của hai người bên dưới ra, để có thể nghe được rõ ràng hơn bọn họ đang nghĩ gì.
“Ma Tôn đại nhân. Những gì người yêu cầu, tiểu nữ đã làm rồi. Vậy thì chuyện người hứa với ta, liệu rằng sau khi người thành công, người còn nhớ đến ta chăng?” Bạch Liên khóc tỷ tê, dùng khăn tay chấm nước mắt, nức nở, rấm rứt, nghe thấy mà thương.
Nhưng thương với ai thì thương, chứ với Diệp Lạc Hy, nàng đang nổi lên một tầng da gà. Ớn chết đi được. Nàng ta đời trước làm Thiên Hậu còn chưa đủ, bây giờ đã muốn leo đến cái ghế Ma Hậu rồi sao?
“Ngươi yên tâm. Đợi khi thứ mà ngươi tạo ra có tác dụng lên nàng ấy, khiến nàng ấy phải quy phục bổn tôn, bổn tôn nhất định sẽ cho ngươi một danh phận.” Ma Tôn khẽ cười.
Diệp Lạc Hy nhíu mày. Thứ thuốc có thể khiến nàng quy phục ư? Tên này, não hắn úng nước mất rồi đó! Nàng khinh!
“Hắn muốn thu phục ai đây? Không phải Ma giới bọn hắn có lắm chiêu nhiều trò sao? Tại sao lại phải làm mấy trò hèn hạ này?” Thái Thượng Lão Quân xoa cằm, khó hiểu.
“Thiên tôn, ta đã sống với hắn mười hai vạn năm, ta hiểu rõ hắn muốn làm gì. Hắn muốn hạ thuốc ta, buộc ta phải thuộc về hắn. Sau đó, đổ mọi tội lỗi lên người Bạch Liên và phủi trắng tay.” Diệp Lạc Hy quá hiểu rõ tính tình của Tiêu Nguyệt Dạ. Hắn muốn để nàng cùng Bạch Liên đấu đá nhau, còn bản thân ở giữa làm ngư ông đắc lợi, nữ nhân nào thắng liền có thể thuộc về hắn sao? Thật ngây thơ. Nhưng… ngẫm đi cũng phải ngẫm lại. Cũng may là bốn phu quân của nàng không có ở đây. Chứ nếu không, sợ là cả cái thượng uyển này sẽ banh chành mất thôi!
Có điều, hắn ta muốn bỏ thuốc nàng sao? Nhưng bằng cách nào mới được chứ? Thật ra nàng chẳng lo việc tên này sẽ bỏ thuốc mình, hay là tên này muốn mình phải làm theo ý hắn như thế nào. Không lẽ nàng chịu khoanh tay cúi đầu chịu trói thế à?! Không! Diệp Lạc Hy này đã không còn ngu xuẩn như trước đây nữa rồi! Nếu hắn ta đã thích tác hợp cùng Bạch Liên chuốc thuốc nàng thì…. Đợi đã?! Bạch Liên? Ma Tôn? Thiên Tư Tư? Dạ Tư Hàn?!
Đột nhiên, trong đầu của Diệp Lạc Hy nhảy số một cách nhanh chóng. Nếu như nàng đảo lộn mọi chuyện này lên, để xem, ai sẽ hận ai đây? Ngư ông đắc lợi, nàng thích.
Thiên Tư Tư vừa mới bị giam cầm ở Ngục Vô Gián ra, có lẽ nàng ta vẫn còn yếu lắm. Nếu như nàng tặng cho nàng ta một lễ nghi, không biết nàng ta sẽ kinh hỉ như thế nào nhỉ?
Đương nhiên, nàng cũng cần phải xem xem, Bạch Liên kia có bao nhiêu vô liêm sỉ nha~
Cười đến vô lại, đầu ngón tay của Diệp Lạc Hy từ trong không trung tụ lại một tia sáng nhỏ. Tia sáng nhanh chóng biến mất, hiện rõ ràng là hai con rối. Nàng truyền cho nó một mệnh lệnh, rồi nhanh chóng phóng nó đi thật xa. Đương nhiên, đi đâu thì chỉ có Diệp Lạc Hy mới biết rõ.
“Con định làm gì vậy?” Linh Bảo Thiên Tôn rất tò mò. Vốn từng nghe Ti Mệnh nói, đừng nhìn Diệp Lạc Hy bình thường hay cười mà cho rằng nàng thực hiền. Kỳ thật, Diệp Lạc Hy cũng có vài phần ngang ngược và bá đạo. Điển hình như….
Thiên Tư Tư đột nhiên thấy Ma Tôn rời đi, trong lòng thầm cảm thấy lo lắng, bất an và sợ hãi. Nàng cũng muốn đi theo. Nhưng đi được nửa chừng thì đột nhiên, nàng đã bị một vài tốp lính canh của ma tộc ngăn lại, với lý do rằng quân thượng của bọn họ đang ở đằng trước. Đương nhiên, Thiên Tư Tư cũng không muốn làm phật lòng Ma Tôn.
Đương nhiên, là nàng ta đã đứng đấy và chờ đợi. Cho đến khi, Thiên Tư Tư nhìn thấy bóng dáng của Bạch Liên phấp phới, thấp thoáng trong vườn Thượng uyển.
Ánh mắt của Thiên Tư Tư co lại, thẫn thờ, dường như nàng ta không thể nào tin được vào mắt mình. Không phải Bạch Liên là tỷ muội tốt của nàng ta sao? Tại sao Bạch Liên lại có thể đến đây được, còn nàng ta thì không? Không lẽ Ma Tôn đã chấm Bạch Liên rồi sao? Ma Tôn không cần nàng ta nữa sao?
Những câu hỏi đau lòng như vậy cứ mỗi ngày lấn át luôn cả lý trí của Thiên Tư Tư, khiến nước mắt của nàng ta bất giác rơi đầy mặt. Tư vị bị huynh trưởng bỏ rơi, tư vị bị bạn thân phản bội, và cả tư vị bị kẻ mà mình luôn xem thường lại bị mọi người tung hô, ủng hộ và bảo vệ, thật sự là khiến cho Thiên Tư Tư quá đỗi phấn uất và tức giận. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng ta trải qua những cảm giác như thế này.
Đang ngồi một cách thẫn thờ, đột nhiên, có một bóng dáng đi ngang qua trước mặt cô.
“Ngươi là ai?” Thiên Tư Tư ngạc nhiên nhìn đến người trước mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT