A Tu La tộc và Ma Ngư tộc có sức mạnh như thế nào, tại sao Diệp Lạc Hy lại bắt buộc phải giữ gìn kín bí mật về sức mạnh của hai tộc như vậy, thậm chí còn e sợ họ đến mức phải dùng đến cả trận pháp để giúp họ ẩn trốn suốt tám trăm năm qua?
Trời sinh A Tu La có hai chủng, gọi là Đức Sinh và Tội Đồ. Những A Tu La sinh ra từ trứng, gọi là Tội Đồ có sức mạnh thuộc về hắc ám, bọn họ sở hữu những con người thiện chiến, ác liệt và tàn bạo nhất. Không sợ chết, không thể gục ngã, khả năng kháng độc và sát thương vật lý là vô đối. Ngược lại với họ là những A Tu La sinh ra từ thần lực kết hợp giữa mọi người với nhau, gọi là Đức Sinh A Tu La. Mỗi một ngàn năm chỉ có một Đức Sinh A Tu La được sinh ra, có trách nhiệm dẫn dắt và duy trì cả tộc bền vững, được định sẵn rằng đây sẽ là lý trí duy nhất của cả tộc để hướng mọi người không đi theo con đường sai trái.
Tuy nhiên, cách đây chín trăm năm, Đức Sinh A Tu La và Tội Đồ đã bị đổi vị trí cho nhau, dẫn đến con trai của vị trưởng tộc đương nhiệm khi đó đã thay thế chỗ cho Sa Phong Bác. Biết được việc này, chính tay Diệp Lạc Hy đã cứu được Sa Phong Bác từ chỗ chết, sau đó thu nhận làm tiểu mục đồng ở bên cạnh, lo việc sách bút và trà nước trong doanh cho nàng.
Nàng đã nuôi dạy Đức Sinh A Tu La trong suốt một trăm năm y đầu đời, và biến y trở thành một Đức Sinh A Tu La có khả năng chiến đấu cường ngạch nhất. Nàng quan niệm, muốn trị binh, phải dùng đến cả tài, đức, trí, dũng mới ngay được. Cho nên, nàng đã truyền tụ tất cả những đức tính đó lại cho Sa Phong Bác.
Năm hắn vừa tròn một trăm tuổi, Diệp Lạc Hy đã nói cho Sa Phong Bác biết được sự thật về thân thế của y, đồng thời để cho y quay về quê hương, giành lại những gì thuộc về mình. Đương nhiên, Sa Phong Bác lúc đó vẫn còn quá non trẻ, chỉ đơn thuần là một linh tông. Đương nhiên là Sa Phong Bác không đủ khả năng để một mình giành lại tất cả những thứ đó.
Và chính lúc này, Diệp Lạc Hy đã lấy danh dự của Ưng Đạt Dạ Xoa mà can thiệp vào chuyện này, đồng thời giúp Sa Phong Bác ngồi vững lên ngôi vị trưởng tộc hiện hại.
Ma Ngư tộc lại là một loài cá tàn bạo và khát máu, có thể hóa thành hình người và làm chủ ở biển Bắc – một nỗi kinh hoàng với hàng vạn con dân sống ở vùng biển này.
Còn về phần Ma Ngư tộc, đó lại là một câu chuyện nằm trong những chiến tích của Ưng Đạt Dạ Xoa thời còn non trẻ. Chuyện Ma Ngư lộng hành đã sớm trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng, đến mức ngay cả những vị thần trên trời cũng phải e dè, và họ không hề biết phải làm sao để có thể thu phục được cái đám điên cuồng này. Tuy nhiên, Diệp Lạc Hy đã làm được việc đó.
“Muốn lấy được thứ gì, trước hết phải nhắm vào trọng tâm của chúng.”
Mà trọng tâm ở đây, chính là bao tử. Nàng đã có một kế hoạch chẳng có gì tốn sức, cũng chẳng có gì mất công.
Ma Ngư hung hãn không chỉ vì bản tính khát máu điên cuồng mà còn vì lượng thức ăn vô cùng khan hiếm và khiến chúng đói khát. Điều đáng nói ở đây chính là, giống loài này thích nhất là thịt rừng, nhưng trời sinh lại ở biển. Cho nên, chúng chỉ có thể lộng hành, tấn công các thuyền bè để tìm nguồn thức ăn khan hiếm của mình.
Vì thế, Diệp Lạc Hy đã mượn địa hình và lợi thế của tộc A Tu La, bảo họ đem theo thịt ma thú đến biển Bắc. Đích thân Diệp Lạc Hy đã phát hiện ra con đầu đàn của đàn Ma Ngư đông đến một vạn con này. Sau đó, nàng đã khiêu khích nó và dẫn dụ chúng đến địa bàn của A Tu La tộc.
Lúc đó, ở nơi của A Tu La, Tam Lang và Sa Phong Bác phụ trách chỉ đạo cả tộc chế biến lại thịt của Ma Ngư. Ngay lúc Diệp Lạc Hy và Ma Long trở lại, bọn họ nghe thấy hiệu lệnh, ngay lập tức ném chỗ thịt ma thú đó xuống biển. Một cảnh tượng hãi hùng chưa từng có xảy ra, chính là toàn bộ ba trăm con ma thú được nướng chín tới không đủ thỏa mãn cho đám háu ăn như chết đói này. Thậm chí, bọn chúng còn hóa thành hình người, định lên bờ và ăn sạch mọi thứ có trên đó. .
||||| Truyện đề cử:
Sống Chung |||||
Diệp Lạc Hy đã nhận ra vấn đề, liền phát ra quang căn, làm Ma Ngư chói mắt. Đồng thời, để Tam Lang phóng xuống nước một đợt điện lôi. Lại thêm một cảnh tượng hãi hùng nữa khó có ai có thể tưởng tượng ra được. Cả đàn Ma Ngư đông hàng vạn con, vậy mà chúng đều ngửa bụng nổi lềnh bênh trên mặt nước.
“Chủ nhân, Tam Lang hắn ra tay có hơi quá không?”Ma Long lúc đó cũng đã hỏi Diệp Lạc Hy như vậy.
“Nếu tên đó thật sự ra tay mà làm chết sinh mạng ở đây, ta sẽ đích thân khắc lên gáy hắn chữ “tử” đấy.” Diệp Lạc Hy nở nụ cười lạnh gáy.
Ma Long âm thầm nuốt nước bọt, nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mắt. Trời ạ, có khác gì một vụ đầu độc các chết hàng loạt không chớ?! Chủ nhân cũng thâm độc quá rồi đi.
Sau đó, Diệp Lạc Hy đã phải mở ra uy áp và thành công thuyết phục đôi bên cùng ký hiệp ước hòa bình chung sống, gọi là ký hiệp ước hòa bình. Theo hiệp ước đó, A Tu La có trách nhiệm cung cấp thịt đầy đủ cho các Ma Ngư. Đổi lại, Ma Ngư sẽ cung cấp hải sản, cá tôm và của cải, vật chất dưới biển cho A Tu La. Từ đó, hai tộc cùng chung sống rất hòa thuận. Đương nhiên, ngay sau đó có một việc đã khiến Diệp Lạc Hy, Ma Long và Tam Lang rất kinh ngạc. Chính là cả hai vị trưởng tộc Sa Phong Bác và Nghi Tu đều đồng loạt cúi đầu, quy thuận Ưng Đạt Dạ Xoa, thề sống thề chết trở thành cánh tay trái đắc lực cho nàng. Diệp Lạc Hy đã thực sự không nghĩ được rằng, bản thân mình lại thành công như vậy.
Cho nên, nàng đã dành thời gian ở lại đây thêm mười năm trước khi hoàn toàn biến mất khỏi Lục Địa Thất Hải lên Thiên giới, chỉ để nghiên cứu xem làm sao để bọn họ mạnh hơn. Tuy nhiên, Diệp Lạc Hy sợ hãi sức mạnh tiềm ẩn của bọn họ sẽ khiến cho tất cả mọi sinh linh xung quanh gặp nguy hiểm nếu như nàng không kiểm soát đám khát máu này. Cho nên, buộc lòng nàng phải khuyên hai tộc hãy ở ẩn cho đến ngày bọn họ tương phùng, đồng thời cũng hạ kết giới phong ấn sức mạnh của bọn họ, giữ ở trong một mức tối thiểu nhất có thể.
Và cho đến hiện tại, thì đúng là bọn họ đã tương phùng rồi.