Bên dưới võ đài, Quân Cửu đưa tay về phía Bằng Miêu, ở trước đại điện cùng nó ký một khế ước thú, thu nhận thành công. Đây là một cảnh tượng chưa từng có tiền lệ từ trước đến nay. Bởi lẽ, trong những trận tiêm kiếm như thế này, hai bên nhất định sẽ phải đấu đá nhau đến mức một sống một còn, đáng sợ hơn là có khi bọn họ cũng chết luôn chứ không hề đơn giản là thuần thú như vậy. Vốn dĩ, thuần thú sư ngày nay không nhiều, các vị thượng thần cũng chỉ có Nữ Oa là thuần thú sư. Thật không ngờ là Diệp Lạc Hy thượng thần có thể dạy ra một thuần thú sư ở tuổi nhỏ như vậy.

Quân Cửu vui vẻ đứng dậy, hướng đến vị trưởng lão nọ của Minh giới mà cúi đầu: “Đa tạ trưởng lão đã ban cho tiểu thần một món quà quý giá.”

Kết thúc trận chiến, ai cũng thầm cho rằng, đạo đức của những tiểu thần quân dưới trướng của Diệp Lạc Hy vô cùng tốt. Bởi vì đối với một nha đầu như Quân Cửu, nàng ấy có thể giết chết Bằng Miêu để thể hiện uy danh của mình.

“Sư phụ.” Quân Cửu vui vẻ chạy về phía Diệp Lạc Hy, cầu một cái xoa đầu khen ngợi.

Tất nhiên, thân là sư phụ đã nuôi nấng Quân Cửu suốt bao nhiêu năm, làm sao Diệp Lạc Hy không hiểu được Quân Cửu đang muốn cái gì chứ? Nàng cũng không ngại ở trước đại điện, nở nụ cười ôn nhu như nước, xoa đầu đứa trẻ ấy rồi nói: “Được rồi. Nếu như con đã chọn thì hãy chăm sóc Bằng Miêu cho tốt. Nó cũng sắp đến lúc lâm bồn rồi.”

“Vâng! Sư phụ.” Quân Cửu cúi đầu.

Bằng Miêu nhìn thấy Diệp Lạc Hy, liền cảm thấy sợ hãi vô cùng. Bởi vì trong ánh mắt của Bằng Miêu, nó có thể nhìn thấy những phong ấn đáng sợ đang lượn lờ xung quanh Diệp Lạc Hy. Một nữ nhân, nhưng trên người lại có bốn ấn ký của bốn thế lực cường đại hơn bất cứ ai đang ngồi ở đây. Tộc Bằng Miêu có một truyền thuyết lưu truyền. Chính là, chỉ cần có một người có một trong bốn ấn ký này trên người thì phải nhất định dùng cả mạng sống để thề sống chết trung thành với kẻ đó. Nhưng đây là một điều khiến Bằng Miêu kinh hãi đến khiếp đảm: bốn ấn ký trên cùng một người.

“Ngươi yên tâm, đừng sợ. Người là sư phụ của ta, là người lương thiện nhất, yêu thương chúng ta nhất thiên hạ này. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi cùng ta, ngươi sẽ nhận được sự bảo hộ của người. Yên tâm.” Quân Cửu xoa đầu Bằng Miêu, an ủi.

Diệp Lạc Hy không rõ được Bằng Miêu đã nhìn thấy gì từ nàng, nhưng có vẻ như tiểu yêu thú nàng đang sợ.

Đại điện ngày đầu tiên kết thúc với chiến tích huy hoàng của Quân Cửu – một thuần thú sư vô cùng có tài năng. Và tất nhiên là sau chuyện này, Diệp Lạc Hy cũng đã đoán được, có lẽ sẽ có một vài vị không biết sống chết, không rõ địa vị mà đến tranh đồ đệ với nàng đây.

“Lạc Hy thượng thần, xin dừng bước.” Một người gọi ngược nàng lại phía sau.

Nàng quay đầu lại, thì nàng ngạc nhiên lắm. Bởi vì người xuất hiện ở đây chính là Đạo Đức Thiên Tôn, hay gọi nôm na chính là Thái Thượng lão quân – một trong ba vị Tam Thanh, và ông cũng là truyền nhân của Hồng Quân Đạo Tổ - người đã tạo ra thiên địa này thuở hoang sơ nhất, hay còn gọi là thời kỳ Hỗn Độn thế. Bình thường, Thái Thượng lão quân ấy nhìn nhân từ, phúc hậu, mang vẻ ngoài của một vị lão sư cao cao tại thượng, thanh bạch không nhiễm bụi trần, nhưng đối với nàng mà nói, thật sự ông ấy không khác gì một người có vài phần âm hiểm, nói nôm ra là ánh mắt cười đó của Thái Thượng lão quân làm cho Diệp Lạc Hy có cảm giác như đang bị tính kế mà mình không hề hay biết vậy.

Rốt cuộc thì ông ấy muốn đến tìm nàng làm gì? Không phải là tranh đoạt đồ đệ đó chứ?

“Thái Thượng lão quân.” Diệp Lạc Hy cúi đầu ôm quyền hướng Thái Thượng lão quân hành lễ: “Không biết ngài có gì chỉ giáo?”

Ông nhìn Diệp Lạc Hy hồi lâu, sau đó nói: “Hô hô. Không biết là thượng thần hiện tại có việc gì không? Có thể lưu lại một chút Đâu Suất của ta, chúng ta cùng nhau nói chuyện được không?”

Diệp Lạc Hy khẽ nhìn đến vài người sau lưng mình. Nàng nói với Lưu Nhất Thanh: “Đưa mọi người về Diệp phủ trước đi.”

“Vâng, thưa sư phụ.” Lưu Nhất Thanh cũng ôm quyền, gật đầu với sư phụ, sau đó nhanh chóng đưa mọi người trở về Diệp phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play