Chu Sa thượng thần? Một trong thập đại tội thần của Thiên giới? Người bị Ngọc Tỷ giam cầm vĩnh viễn ở bờ sông Vong Xuyên nơi Minh giới? Tại sao nàng ta lại ở đây?!

Nhưng điều càng khiến cho Chu Sa thượng thần phải chú ý nhất, vẫn là cái người đeo mặt nạ quỷ Dạ Xoa đang đứng đó, ánh mắt đỏ kia đang nhìn đến Tỳ Bà quả trong tay của nàng ta.

Có điều, thái độ của Chu Sa dường như không hề đặt trên người của Dương Tiễn hay là Tam Lang, mà hoàn toàn chú ý lên người của vị Dạ Xoa đứng lạnh lùng nơi đó. Ánh mắt của Chu Sa, có phần si mê và tràn ngập nhu tình với Dạ Xoa.

Mà điều đáng kinh ngạc hơn nữa chính là, dưới chân nơi Diệp Lạc Hy đang đứng, chính là một mảng hoa bỉ ngạn dưới chân của Ưng Đạt Dạ Xoa lại mọc lên một vùng hoa Mạn Đà La trắng muốt, không hề nhiễm bụi trần. Đây chính là điều chưa từng có tiền lệ từ trước đến nay.

Chu Sa bước từng bước uyển chuyển tiến về phía Ưng Đạt Dạ Xoa, trên tay nàng ta mân mê Tỳ Bà quả, nhưng ánh mắt ngây ngô của nàng ta lại dán chặt lên người của Ưng Đạt Dạ Xoa, thậm chí còn có phần si mê ái mộ. Hàng hoa Bỉ Ngạn như rẽ ra một con đường, dẫn lối cho Chu Sa bước đến trước mặt Diệp Lạc Hy.

Cả Tam Lang và Dương Tiễn đều đồng loạt cảnh giác cao độ với Chu Sa, cả hai đều đứng ra chắn trước Ưng Đạt Dạ Xoa, ánh mắt cảnh cáo nhìn Chu Sa.

Thế nhưng, Chu Sa cũng không hề có một biểu cảm gì tức giận, nhưng tay nàng ta đã hiện lên một hào quang đỏ rực, chúng cuồn cuộn trườn về phía Dương Tiễn và Tam Lang, trói cả hai người lại và hất ra xa hai bên.

Đến khi khoảng cách của Chu Sa và Ưng Đạt Dạ Xoa chỉ còn cách nhau một gang tay Chu Sa thượng thần đưa tay lên chạm vào chiếc mặt nạ của Ưng Đạt Dạ Xoa.

“Ta cấm ngươi! Nếu như ngươi dám làm hại chủ nhân của ta dù chỉ là một cọng tóc, ta quyết lột da ngươi ra!” Tam Lang cả giận vùng ra, nhưng cái thứ ánh sáng đỏ kia lại chuyển thành một thứ đặc như thủy ngân, lại có linh tính vô cùng, một siết liền khóa chặt tay của Tam Lang.

“Chu Sa thượng thần! Nếu ngươi dám làm hại chúa công, ta dù có thành ma cũng quyết không tha cho ngươi!” Dương Tiễn gào lên, nhưng cũng chỉ có thể nói được đến đó, bởi vì linh lực của hắn đang dần bị thứ tỏa ra từ người của Chu Sa rút cạn linh lực, khiến hắn bủn rủn cả tay chân.

Chu Sa dường như mãi chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Đôi tay thon dài, mảnh của nàng ta ôn nhu đến lạ, chạm đến chiếc mặt nạ quỷ dữ của Ưng Đạt Dạ Xoa, ẩn dưới đó chính là gương mặt có sẹo và vết thương của Diệp Lạc Hy trước kia, đều là những dấu vết do Đế Quân gây ra. Chu Sa nhìn vào chúng mà khẽ cười, ngón tay mân mê lên những vết sẹo xấu xí mà đau lòng, nàng nói: “Dù cho chàng có biến thành bộ dạng xấu như quỷ ma, ta vẫn có thể từ đám quỷ ma tạp nham, đáng khinh bỉ kia nhận ra chàng.”

Chu Sa lệ chảy thành hai hàng, xúc động tột cùng khi thấy gương mặt quen thuộc của Diệp Lạc Hy ẩn dưới lớp mặt nạ kia, nàng ta buông chiếc mặt nạ Dạ Xoa xuống, hình bóng của Diệp Lạc Hy dần dần xuất hiện, đằng sau lớp ảnh áo mà chiếc mặt nạ tạo ra.

“Lạc Hy ca ca, ta nhớ ngươi.”

Nàng áp lên môi của Diệp Lạc Hy một nụ hôn.

Tam Lang trợn mắt, đến mức muốn móc luôn cả cái tròng mắt của mình ra.

Dương Tiễn há miệng, đến mức muốn trật cả quai hàm của mình.

Diệp Lạc Hy khoảnh khắc nàng gặp lại Chu Sa, cả người ngẩn ra đến mức không nói thành lời. Vốn dĩ rằng nàng hi vọng sẽ có ngày nàng không phải gặp lại Chu Sa, nhưng nàng lại chưa từng nghĩ hai người họ sẽ gặp lại nhau trong cái tình cảnh thế này. Thậm chí, đối với việc Chu Sa đoạt lấy Tỳ Bà quả còn khiến Diệp Lạc Hy e ngại. Vốn nàng biết thực lực của Chu Sa bá đạo tới đâu, cũng không biết mấy năm qua Chu Sa ở Lục Đại Thất Hải đã thu thập được gì, đã đạt đến cảnh giới nào, hay chỉ đơn giản là ngao du thiên hạ?

Nàng còn đang phân vân, rốt cuộc là nàng nên thương lượng trong hòa bình đối với Chu Sa, hay là nên trực tiếp đánh một trận sống mái để giành lại thứ mình cần. Cho nên, Diệp Lạc Hy mới đứng đơ như pho tượng cho đến khi Chu Sa đứng trước mặt nàng. Lúc này, không hiểu sao ánh mắt của Chu Sa như có ma lực, khiến Diệp Lạc Hy đứng bất động như vậy trong chốc lát, đến khi hoàn hồn lại thì mặt nạ đã bị gỡ ra tự bao giờ, thậm chí, nàng và Chu Sa còn đang hôn nhau a.

Diệp Lạc Hy kinh hoảng, còn đang muốn đẩy Chu Sa ra, nhưng lại nhìn đến Chu Sa, nàng ấy đưa hai tay ôm lấy mặt của Diệp Lạc Hy, lại còn rơi cả lệ, khiến Diệp Lạc Hy thật sự là không biết nên đẩy nàng ta ra như thế nào. Hơn nữa, hai tay của Diệp Lạc Hy còn bất động đến cứng đờ.

Đến khi Chu Sa chủ động buông Diệp Lạc Hy ra, gục mặt vào hõm vai của Diệp Lạc Hy, thì thào: “Ta nhớ huynh.”

Diệp Lạc Hy lúc này mới cứng nhắc, phản ứng lại mà nói rằng: “Khụ! Chu Sa, chúng ta giữa ban ngày ban mặt, ngươi không thể cùng ta làm điều này được.”

“Vậy thì ban đêm chắc là được, phải không?” Chu Sa thì thào, giống như ủy khuất.

“Khụ! Ban đêm càng không được nha. Chúng ta cô nam quả nữ, càng không thể.” Diệp Lạc Hy đỡ trán, xoa xoa thái dương.

Dường như, Diệp Lạc Hy quên mất trọng tâm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play