Chỉ là, chữ “có” này, thật sự quá đỗi hư ảo và xa vời.
Nếu như yêu, tại sao hắn phải đợi đến khi Diệp Lạc Hy chết rồi, hắn mới nói là bản thân hối hận rồi? Tại sao phải đợi đến lúc nàng hóa thành mây khói, hồn phi phách tán, trở thành hư vô, hắn mới hối hận đi tìm? Tại sao phải đợi đến khi mẫu tử tương tàn, phu thê đoan tuyệt, hắn mới rơi lệ?
Hắn trùng sinh về đúng lúc Diệp Lạc Hy còn chưa lịch đến kiếp thứ ba.
Nếu như hắn thật sự hối hận, hắn thực sự yêu nàng, với bản tính chiếm hữu, bá đạo mà cao ngạo của hắn trước đây, hắn nhất định sẽ đối với nàng giống như đã từng đối với Thiên Tư Tư: bá đạo chiếm hữu, ngang ngược phúc hắc, nhất định sẽ không ngại nghĩ đủ mọi cách đưa nàng đến Ma giới, lập tức đưa nàng trở thành Ma Hậu, mặc kệ ánh mắt dị nghị của người đời, thậm chí hắn cũng chẳng có gì phải kiêng nể Nữ Oa, Lâm Túc, Khang Tư, hay thậm chí là người lúc đó chỉ mong nàng chết đi, chính là Đế Quân.
Nực cười thay cho một Ma Tôn. Đời trước, hắn có thể mặc kệ ánh mắt của người đời, thậm chí là chèn ép Diệp Lạc Hy để có thể độc sủng một mình Thiên Tư Tư. Vậy mà đời này, hắn lại không làm thế với Diệp Lạc Hy.
Vốn dĩ, ngay lúc Diệp Lạc Hy biết Ma Tôn cũng giống nàng, đều là kẻ trùng sinh từ hai mươi ngàn năm sau, nàng đã có một chút hi vọng nơi hắn. Nàng hi vọng, hắn có thể biết được rằng, nàng nhất định sẽ bị hãm hại mà rơi vào hang động của Mãnh Long, có thể âm thầm bảo vệ nàng. Chỉ cần hắn dám làm như vậy, Diệp Lạc Hy cũng sẽ niệm chút tình cũ, sau khi nàng đứng lên thống lĩnh vạn ma, nàng có thể sẽ tha cho hắn một mạng.
Thế nhưng, Tiêu Nguyệt Dạ đã khiến Diệp Lạc Hy triệt để thất vọng. Thậm chí, đến cả việc phái một tên thuộc hạ trung thành của hắn – những kẻ được huấn luyện riêng để cản tử cho hắn từ trong bóng tối – theo bảo vệ nàng, hắn cũng đã không làm.
Chính vào lúc nàng một mình nghe mọi người xung quanh dị nghị bản thân nàng vô năng, không thể săn được một con thú nào cho ra hồn, hắn đã bàng quang đứng nhìn nàng bị người đời dị nghị mà không hề có một câu nói đỡ nào cho nàng. Đến mức, Diệp Lạc Hy phải đem toàn bộ chiến công ra để chứng minh rằng, nàng không hề vô dụng, đồng thời trở thành kẻ đứng đầu cuộc săn bắn đó, hắn đã không còn cơ hội để quay đầu rồi.
Cho nên, đối với việc, chỉ cần ở gần nàng có Tiêu Nguyệt Dạ, Diệp Lạc Hy sẽ cảm thấy xung quanh thật bẩn, thật sự khiến nàng ngột ngạt đến khó thở.
“Đoạt xá?” Diệp Lạc Hy bật cười, lại hỏi ngược lại hắn: “Ma Tôn a Ma Tôn. Ngươi nói, ai sẽ nguyện ý đoạt xá ta đây? Một tiểu thần quân không có sự sủng ái của Thiên Đế, cũng không được Đế Quân bảo hộ. Một chút sủng sái của Nữ Oa cổ thần, ta mới có thể tồn tại đến ngày hôm nay. Hơn nữa, một đại linh thần cấp một, trong số tám mươi bảy vị thần quân còn lại của thiên hạ, vị nào nguyện ý đoạt xá ta đây? Huống hồ, ta là một kẻ mất kim đan nha?”
Nhìn nụ cười của Diệp Lạc Hy, Tiêu Nguyệt Dạ mới biết mình đã thất thố thế nào, hắn liền lắc đầu, có ý nói rằng, hắn nói không phải là ý này.
“Hy nhi, nàng cũng mệt rồi, đừng tức giận như vậy, ảnh hưởng đến sức khỏe, không tốt đâu.” Thao Thiết đưa tay đỡ lấy Diệp Lạc Hy.
Lạc Hy của bọn hắn đã trải qua bảy vạn năm làm một Ma Hậu bù nhìn, bảy vạn năm sống trong sự ghẻ lạnh của phu quân, bảy vạn năm bị người đời cười chê, và cũng bảy vạn năm nàng khóc ướt đẫm gối hằng đêm. Thao Thiết hắn rất rõ. Tất cả, đều do tên Ma Tôn này gây ra cho nàng. Nếu như không phải nàng nói rằng, nàng muốn đích thân giết chết Tiêu Nguyệt Dạ, để tế mạng hắn cho đứa con gái xấu số của nàng, có lẽ hắn đã đem cả Ma giới huyết thiên đồng địa rồi.
Bọn hắn là Tứ Đại Hung Thú, sức mạnh ngang ngửa thiên địa, một kẻ trong bọn hắn nếu muốn, đều có thể làm chủ một thiên. Có điều, bọn hắn không thích tự đem rắc rối trút lên mình, cho nên đã không làm như vậy. Hơn nữa, người ban sức mạnh này cho bọn hắn chính là một trong ba vị thần sáng lập nên Tam Thiên, bọn hắn không muốn vì thế mà phá bỏ sự biết ơn của bọn hắn vì họ.
Diệp Lạc Hy chính là trân bảo của bọn hắn, chính là mạng của bọn hắn. Nếu như nàng muốn, bọn hắn có thể làm hơn cả Cửu Lâu Xà Tà Thần, không chỉ huyết thiên đồng địa, mà còn có thể biến Lục Địa Thất Hải trở thành cung điện của nàng và thống nhất Tam Thiên. Chỉ là, Diệp Lạc Hy quý trọng sinh mạng, nàng không muốn làm chủ tam thiên, cũng không muốn huyết thiên đồng địa. Nàng chính là muốn báo thù, giết chết những kẻ đã hại mình vào kiếp trước, đồng thời tái thiết lập lại hệ thống thống trị của thiên hạ này.
Cho nên, bọn hắn có thể vì nàng mà thu thập từng chút một các bộ tộc lớn nhỏ trong thiên hạ, đóng quân tại vực Hư Vô, tạo nên một địa bàn của riêng nàng. Chỉ cần một tiếng của nàng, bọn hắn nhất định sẽ đem quân nghênh chiến.
Diệp Lạc Hy nhận thấy sát khí của Thao Thiết, nàng biết là hắn đang thay nàng tức giận ra mặt. Cảm thấy trong lòng thật ấm áp, nàng cười: “Phong Trí, chúng ta đi. Ma Tôn, buổi duyệt binh hôm nay cũng xem như là hoàn thành. Hôm nay phủ ta còn có rất nhiều việc, không tiện bồi ngươi. Ta sẽ bẩm lại với Thiên Đế, miễn phạt Thiên Tư Tư, để quận chúa có thể bồi.người.hưởng.lạc.”
Bốn chữ cuối Diệp Lạc Hy cố ý nhấn mạnh.
Tiêu Nguyệt Dạ chính là như vậy càng thêm tức giận. Hắn sống đến bây giờ cũng đã mười vạn năm, vậy mà đây là lần đầu tiên, có người dám chống đối lại hắn. Điều này khiến Tiêu Nguyệt Dạ càng không cam tâm hơn khi người đó lại chính là nàng – người mà lúc trước luôn thuận theo ý hắn, chưa từng làm hắn phật ý bao giờ. Thậm chí, còn nhẫn nhịn đến mức, bản thân nàng thiệt thòi bao nhiêu cũng chưa từng kêu than.
“Nàng chính là muốn ép bổn tôn phải nặng tay với nàng sao?” Tiêu Nguyệt Dạ dường như không kìm nén được cơn giận, hắn nghiến răng mà gằn từng chữ với nàng.
Diệp Lạc Hy không hề quay đầu lại nhìn hắn, chỉ bỏ lại một câu: “Ma Tôn đại nhân. Ta và ngài không là gì của nhau cả. Chúng ta vốn dĩ là người dưng qua đường, trước đây cũng là như vậy, tương lai, cũng sẽ là như vậy.”
Rồi nắm tay Thao Thiết rời đi, bỏ lại một Tiêu Nguyệt Dạ đứng đó, sắc mặt đen sì, tuyệt đối không thể nhìn ra đư��c một chút biểu cảm gì của hắn.
Tiêu Nguyệt Hoa xuất hiện ở sau lưng Tiêu Nguyệt Dạ, nàng đã chứng kiến tất cả, chỉ có thể trách huynh trưởng đáng đời. Thậm chí, cho dù bây giờ Tiêu Nguyệt Dạ có đáng thương hơn, Tiêu Nguyệt Hoa cũng tuyệt đối không thể cùng hắn đồng cảm cho được. Bởi vì, nàng ghét nhất chính là kiểu nam nhân như Tiêu Nguyệt Dạ. Đó chính là còn chưa kể đến, đời trước, Tiêu Nguyệt Hoa đã bị chính ca ca gián tiếp đẩy vào đường chết, vì hôn nhân chính trị mà hắn ta sắp đặt cho nàng.
“Ca ca, lại thất bại rồi sao?” Tiêu Nguyệt Hoa khẽ cười.
Tiêu Nguyệt Dạ ánh mắt như đao kiếm nhìn Tiêu Nguyệt Hoa. Hắn không biết quãng thời gian qua, Tiêu Nguyệt Hoa và Diệp Lạc Hy đã cùng nhau nói cười thế nào, càng không biết vì sao Tiêu Nguyệt Hoa lại thay đổi đến như vậy. Nhưng mà, cho dù là đời trước hay đời này, tình cảm của Diệp Lạc Hy và Tiêu Nguyệt Hoa lại vô cùng thắm thiết đến như vậy. Thậm chí, Tiêu Nguyệt Hoa còn có ý phản bác việc hắn theo đổi Diệp Lạc Hy.
“Muội có phải đã biết chuyện gì rồi không?” Tiêu Nguyệt Dạ nhíu mày nhìn Tiêu Nguyệt Hoa.
Tiêu Nguyệt Hoa không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: “ Ca, tại sao ca lại cố chấp như vậy?”
Tiêu Nguyệt Dạ nhíu mày. Hắn không hiểu nổi cái cười đầy ẩn ý của Tiêu Nguyệt Hoa. Sau đó, đôi mày của Tiêu Nguyệt Dạ càng nhíu chặt hơn. Hắn tóm lấy hai bả vai của Tiêu Nguyệt Hoa, gặng hỏi: “Nam nhân bên cạnh nàng là ai?! Vốn dĩ từ trước đến nay, ta thường nghe nói nàng ấy sống thanh tâm quả dục, trước giờ chưa có hành động nào quá đỗi thân thiết với nam nhân như vậy. Tại sao?!”
Tiêu Nguyệt Hoa lúc này nàng mới nhận ra, huynh trưởng của nàng thật sự là đáng khinh biết bao nhiêu. Đời trước, hắn vì lợi ích của mình mà bán gả nàng cho con trai của Đông Phương trưởng lão, khiến nàng chết trong oán hận. Sau đó, hắn sủng thiếp diệt thê, đến cả con trai của chính mình cũng có mấy lần muốn bóp chết nó. Thậm chí, hắn còn không biết, mình còn có một đứa con gái đã chết yểu, đáng thương như thế nào. Vậy mà, ngay khi vừa biết được hắn sai, liền không ngại mặt dày, cùng Đế Quân kia mượn hồ Hồi Ức, đưa nguyên thần trở về quá khứ, muốn vãn hồi tâm ý của nàng.
Mà điều Tiêu Nguyệt Hoa đối với Tiêu Nguyệt Dạ đáng khinh nhất chính là, hắn trùng sinh trở về trước khi tỷ tỷ phi thăng lên làm đại linh thần ba trăm năm. Vậy mà ba trăm năm đó, hắn chỉ biết nhốt mình trong phòng, uống rượu, khóc thương Diệp Lạc Hy, giống như tỷ tỷ đã chết rồi. Thật sự là cho rằng mình là Ma Tôn thì tỷ tỷ sẽ vì cái danh Ma Hậu, động lòng với hắn lần nữa sao?
Cái mà Diệp Lạc Hy cần từ trước đến nay luôn là chân tâm đối chân tâm. Vậy mà, Tiêu Nguyệt Dạ lại ngu ngốc, cho rằng chỉ cần có cái danh Ma Hậu, liền có thể khiến Diệp Lạc Hy động lòng.
Tiêu Nguyệt Hoa sau khi nhìn vào ký ức của Tiêu Nguyệt Dạ, ngoài việc nàng hận hắn đã ép gả nàng cho Đông Phương trưởng lão vì danh tiếng và địa vị, càng hận hắn hơn đã để cho Thiên Tư Tư cùng Bạch Liên gì gì đó khiến cho mẫu tử Diệp Lạc Hy tương tàng, càng hận Tiêu Nguyệt Dạ hơn khi hắn biết rằng, có nhiều việc hắn tường tận Diệp Lạc Hy không làm, vậy mà vẫn nhắm mắt làm ngơ, để Thiên Tư Tư giam tỷ tỷ vào ngục Vô Gián một ngàn năm, chịu đủ thống khổ và dày vò.
“Huynh trưởng, huynh nói gì vậy? Tỷ tỷ khi đến Ma giới, lần đầu ta gặp tỷ ấy, tỷ ấy đã kể cho ta nghe về ý trung nhân của mình rồi từ lâu rồi. Huynh cũng chỉ mới gặp tỷ ấy vào vài năm trước ở Ma giới, so với tình cảm của một người tỷ ấy chỉ gặp sơ qua vài lần và một người nguyện ở bên đi tìm tỷ ấy vài kiếp, nguyện vì việc lên Cửu Trùng Thiên mà loại bỏ yêu cốt, nguyện vì tỷ ấy mà trở thành một tiểu tiên không danh không phận, ở bên chăm sóc cho tỷ ấy, tỷ ấy chắc chắn là chọn nam nhân đã vì tỷ ấy mà chịu khổ rồi. Huynh trưởng, huynh đâu có bằng người ta đâu? Ngay từ đầu, huynh đã thua thảm rồi.”
Tiêu Nguyệt Dạ nghe như vậy, đứng hình mất vài khắc. Cho nên, nói như vậy, ngay từ đầu, hắn đã thua thảm dưới tay của một tiểu tiên không danh không phận rồi sao? Vậy thì đời trước, nàng đã dùng chiến công của mình để kết duyên cùng hắn, là ý gì? Lại vì hắn mà chịu đựng đủ tủi nhục suốt mấy vạn năm, lại là ý gì?
Suy nghĩ của Tiêu Nguyệt Dạ ngày càng tiêu cực, hắn thậm chí còn có suy nghĩ rằng, Tiêu Ức Thanh không phải là con trai của hắn mà là con của tiểu tiên ở bên cạnh Diệp Lạc Hy kia.
“Tiêu Nguyệt Hoa, bổn tôn lệnh cho muội, trở về Ma giới, truyền ý chỉ của ta. Tháng sau, Ma giới cùng Thiên giới giao hảo, ta muốn tổ chức một buổi tỷ kiếm. Ai thắng sẽ có được Tỳ Bà quả cùng một phần thưởng đặc biệt của ta.” Tiêu Nguyệt Dạ sắc mặt âm u, giống như lâm vào đại dịch.
Tiêu Nguyệt Hoa không hiểu lắm về ý của Tiêu Nguyệt Dạ, nhưng nàng cũng có phần rất kinh ngạc. Tỷ tỷ cần Tỳ Bà quả, điều này cả Thiên giới đều biết. Nhưng Tỳ Bà quả vốn không phải là thứ quả ở Ma giới, cũng không phải ở Thiên hay Minh giới mà thuộc về Lục Địa, chính xác là ở Huyền Mẫn lục địa mới có. Huynh trưởng đang có âm mưu gì đây?
Cho dù Thiên Ma hai giới rồi cũng sẽ có một cuộc tỷ kiếm như vậy, nhưng tình hình là nó đã diễn ra sớm hơn quá khứ đến mười bảy năm bốn tháng. Tiêu Nguyệt Hoa biết huynh trưởng của nàng luôn độc ác đa đoan, lại rất tàn nhẫn. Nàng nên báo lại với tỷ tỷ một tiếng mới được.
Rồi bản thân Tiêu Nguyệt Hoa hóa thân thành một làn sương khói màu đỏ, phiêu phiêu rời khỏi Thiên giới.
“Diệp Lạc Hy, bổn tôn không tin, bổn tôn còn không bằng một tiểu tiên không danh không phận ở bên cạnh nàng.” Hắn nghiến chặt răng, đôi tay siết thành quyền. Đoạn, hắn hóa thân thành một làn khói đen, lẳng lặng rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT